Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 58: Là em không chịu buông tha anh




Mật Mật cầu xin anh với vẻ mặt ngây thơ lại đáng thương, khiến Lăng Nhiễm nhịn không được cười.

Trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên một nụ cười vui vẻ đến cùng cực, cười đến mức Mật Mật đều có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang run rẩy.

Anh ôm chặt Mật Mật đang quấn mình trong chăn, cúi đầu, nhìn vào mắt cô, hỏi:

“Em cảm thấy anh sẽ đồng ý? Không, Mật Mật, anh nghĩ mình đã biểu đạt rất rõ ràng, từ lúc bắt đầu, anh trai chính là vì em mà đến, chơi em, yêu em, giam cầm em, chính là mục đích của anh trai, thân thể em là của anh trai.”

Nói xong, anh đưa ngón tay thon dài lên, lau đi nước mắt trên khoé mắt Mật Mật, từng chữ từng chữ mà kể lại:

“Ước chừng là lúc mười bốn tuổi, khi đó, anh trai đã bắt đầu mộng tinh*, ừm... Lần đầu tiên anh trai mộng tinh, là mơ thấy Mật Nhi, em ngủ ở bên cạnh anh trai, vừa nhỏ lại còn yếu ớt, một tay là có thể bóp chết, sau khi tỉnh mộng, đũng quần anh trai ướt một mảng lớn, sau đó... Sau đó mỗi một lần thủ dâm, đều nghĩ đến em.”

(*)Mộng tinh là hiện tượng xuất tinh của nam giới vào lúc ngủ.

Cho nên từ lúc bắt đầu, chuyện này đã không có chỗ nào để thương lượng, Lăng Nhiễm chính là đến vì thân thể Mật Mật.

Tình cảm anh dành cho cô đã sớm biến chất, cho dù anh không lấy thân phận một người đàn ông để gặp lại cô, thì kết cục cuối cùng của cô cũng là như nhau.

Cô là của anh, là sự tồn tại mà anh nghĩ đến trong đầu mỗi khi thủ dâm, là nỗi nhớ nhung sâu sắc đối với “Gia đình” khi nửa đêm mơ về

Cho nên Mật Mật muốn ly hôn? Đó là chuyện tuyệt đối không thể nào, không có trừ khi... Vĩnh viễn không thể nào.

“Anh chính là không chịu buông tha em.”

Mật Mật khóc không ngừng lại được, cô chôn mặt ở trong lòng ngực Lăng Nhiễm, dùng tay đấm vào người anh, khóc đến sắp hỏng mất.

Anh chính là không chịu buông tha cô, trăm phương ngàn kế, nhất định phải biến quan hệ giữa cô và anh thành cái dạng như bây giờ, chính anh đều thừa nhận, anh chính là kẻ biến thái.

Phải làm sao bây giờ? Muốn cô phải làm sao bây giờ?

“Là em không chịu buông tha anh.”

Lăng Nhiễm ôm lấy Mật Mật đang khóc rống lên, anh đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô từng chút một, thở dài nói:

“Em chính là tu hú chiếm tổ, bá chiếm nhà của anh, đuổi anh ra khỏi nhà, còn không cho phép anh về nhà, không cho phép anh tìm người phụ nữ bình thường yêu đương, từng bước một ăn mòn tinh thần anh, cắn nuốt linh hồn anh, biến anh từ một người bình thường tốt đẹp thành một kẻ điên loạn luân, giữa hai chúng ta, là ai không buông tha ai? Mật Nhi, cứ như vậy đi, có được không? Chúng ta ai cũng đừng buông tha ai, cứ như vậy đi...”

Sở dĩ anh loạn luân với em gái mình, là bởi vì em gái anh chính là Mật Mật.

Một người phụ nữ chỗ nào cũng đều vừa ý anh thích, một tiểu yêu tinh sống dai dẳng trong thế giới dâm loạn của anh.

Là bởi vì, Mật Mật đúng lúc là em gái anh.

Cho nên anh mới có thể trở thành kẻ biến thái trong miệng Mật Mật.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao.

Mật Mật không có nói nữa, tiếng khóc dần nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ khe khẽ.

Giống như con thú bị mắc bẫy, kỳ thật cả cô và Lăng Nhiễm đều không tìm thấy được đường ra.

Vì thế chỉ có thể quay cuồng trong vòng xoáy loạn luân này, thật đáng buồn chính là Mật Mật muốn kết thúc tất cả những chuyện này nhưng đều không thể, chỉ cần Trang Liễu còn sống một ngày, Lăng Nhiễm luôn có thể lấy Trang Liễu ra uy hiếp cô.

Trốn không thoát...

Không biết cô đã khóc như vậy bao lâu, Mật Mật có lẽ đã khóc hết nước mắt cả đời này, Lăng Nhiễm cũng không xen vào nỗi bi thương của cô, anh chỉ ôm cô, yên lặng đút cơm cho cô, mang cô đi phòng tắm tắm rửa.

Sau đó, vuốt ve thân thể của cô.