Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 46: Bởi vì tức giận




Ngay lúc ba người đang dây dưa giằng co với nhau, đột nhiên, một bóng đen từ phía sau Mật Mật phi tới, một nắm đấm giống như sắt nện ở trên mặt Cảnh Hoàn, đồng thời, cánh tay cậu ta bị một bàn tay nắm lấy, ấn thẳng vào dây gân cơ bắp trên tay cậu ta.

Cảnh Hoàn đau đớn rên lên, trong vô thức cậu ta buông lỏng cánh tay đang lôi kéo Mật Mật ra, đầu cậu ta đau nhức, khóe miệng bị đánh rách, chảy ra một chút máu.

aa

Sau đó, cậu ta lảo đảo vài bước, nhìn về phía Mật Mật, một người đàn ông cao lớn chắn ở trước người Mật Mật, anh mặc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn tùy tiện trên khuỷu tay.

Bởi vì tức giận, cơ bắp cả người Lăng Nhiễm căng chặt, gân trên cánh tay vẫn còn giật giật, như thể sẵn sàng đấm Cảnh Hoàn lần nữa bất cứ lúc nào.

“Lăng Nhiễm.”

Mật Mật lúc này mới kịp phản ứng lại, cô tiến lên, ôm lấy cánh tay Lăng Nhiễm, kéo anh trở về, sợ Lăng Nhiễm lại nhào lên đánh Cảnh Hoàn.

Cô khá hiểu là thực lực của Lăng Nhiễm và Cảnh Hoàn, Cảnh Hoàn chính là điển hình của con nhà giàu, mỗi ngày vận động nhiều lắm chính là chơi bóng, chạy bộ.

Nhưng Lăng Nhiễm thì khác, trong căn hộ ở thành phố của bọn họ có một phòng chuyên tập quyền anh, Lăng Nhiễm mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi đều tương đối cứng nhắc, đi làm, đọc sách, luyện tập cách đấu quyền anh, xem tin tức và làm cô...

Cho nên Lăng Nhiễm đã được luyện tập một cách bài bản.

Một quyền của anh đi xuống, khóe miệng Cảnh Hoàn liền trực tiếp đổ máu.

Nếu đánh thêm mấy đấm, có khả năng sẽ đánh chết Cảnh Hoàn.

“Con mẹ mày.”

Cảnh Hoàn lau máu trên khóe miệng, xông lên muốn đánh Lăng Nhiễm, cánh tay Lăng Nhiễm bị Mật Mật giữ chặt, nhưng điều này cũng không gây ngăn cản được một chân của Lăng Nhiễm đá ra, trực tiếp đá Cảnh Hoàn ngã lăn trên mặt đất.

Hơn nửa ngày, Cảnh Hoàn cũng chưa đứng dậy.

Mật Mật thấy thế, trực tiếp nhanh chân đến xem Cảnh Hoàn thế nào, nhưng lại bị Lăng Nhiễm duỗi tay ngăn lại, anh chỉ vào Cảnh Hoàn trên mặt đất, bình tĩnh nói:

“Không có bất cứ người đàn ông nào cho phép người đàn ông khác tới dây dưa với vợ mình, vết thương của cậu cũng không gây chết người, chút vết thương này cũng không thể khiến tôi gánh trách nhiệm hình sự, lần này tôi chỉ là cho cậu một chút cảnh cáo, nhưng mà lần sau lại để tôi nhìn thấy cậu dây dưa với vợ tôi, tôi có một vạn cách khiến cho cậu chết, thậm chí là sống không bằng chết.”

Lời anh nói logic rất rõ ràng, trước khi ra tay Lăng Nhiễm cũng đã cân nhắc đến hậu quả xấu nhất rồi, cùng lắm thì Cảnh Hoàn làm ầm ĩ đến đồn cảnh sát, bồi thường một chút tiền là xong chuyện, đối với Lăng Nhiễm mà nói không gây ra được bất cứ ảnh hưởng gì.

Nhưng mà đối với Cảnh Hoàn mà nói, cũng đã đủ nhục nhã.

Bởi vì cậu ta rất đau, lại còn ghé vào dưới chân Lăng Nhiễm với tư thế bị bắt ăn phân này, hồi lâu cũng không đứng dậy được, cậu ta cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình trực tiếp bị một chân này của Lăng Nhiễm đá rớt.

Nhưng cậu ta đau đến mức mắng chửi người cũng không nói ra được.

Khúc Linh ngây ngốc đứng ở bên cạnh Cảnh Hoàn, không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.

Lăng Nhiễm dùng sức nắm lấy cánh tay Mật Mật, đi đến bên cạnh Khúc Linh, anh đứng thẳng người, giống như phụ huynh của Mật Mật, nghiêm túc nói với Khúc Linh:

“Cô Khúc, tôi cũng không phản đối việc vợ mình kết giao bạn bè ở bên ngoài, nhưng nếu cô ấy đã kết hôn với tôi, đây chính là trách nhiệm của tôi, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ giám sát phạm vi kết bạn của cô ấy, để tránh cô ấy học điều xấu, thậm chí ảnh hưởng đến gia đình chúng tôi, nếu sau này cô Khúc lại mang mấy tên đàn ông vô nghĩa đến trước mặt vợ tôi, tôi nghĩ tôi cần phải xem xét lại mục đích và nhân phẩm của cô, để xem cô và vợ tôi có nên tiếp tục duy trì tình bạn này nữa hay không.”