Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 39: Em gọi anh là gì




Mật Mật cảm thấy có hơi đau, cô vặn người tránh không cho Lăng Nhiễm giày vò hai vú cô, nhưng anh không chịu buông tha cô mà cắn một ngụm thật mạnh lên vú cô, để lại hai hàng dấu răng không nông không sâu.

“Đau...”

Cả người Mật Mật run lên, cô khẽ rên lên một tiếng, cũng không biết là đau thật, hay là đang làm nũng với Lăng Nhiễm.

Lăng Nhiễm buông núm vú Mật Mật ra, anh ngồi dậy, quỳ gối giữa hai chân đang dang rộng ra của Mật Mật, nhìn dáng vẻ cô đỏ bừng cả mặt xấu hổ nằm ở trên giường, cả người trần trụi, hai vú vểnh lên, núm vú sưng to, cách lớp vải lụa của quần ngủ, Lăng Nhiễm vuốt ve dương v*t đã sớm sưng to của mình, nhỏ giọng hỏi:

“Mật, em gọi anh là gì?”

Nói xong, một bàn tay anh tự vuốt ve chính mình, tay còn lại thì mơn trớn giữa hai chân Mật Mật, vừa gợi tình lại cuồng dã mà xoa nắn da thịt cô.

Cả người Mật Mật bắt đầu co rút run rẩy, cô mở to đôi mắt mê man đẫm lệ, hai tay thẹn thùng ôm chặt cặp vú trần trụi của mình, cắn môi nhìn Lăng Nhiễm, nhẹ giọng nói:

“Lăng Nhiễm...”

“Đổi cái khác.”

Lăng Nhiễm tăng thêm sức lực trong tay, vừa xoa vừa niết dưới thân Mật Mật, sau đó kéo quần ngủ cô xuống, nhìn dưới thân cô đã trở nên ướt át, như thể đang cố ý uy hiếp.

“Ông xã, đừng mà.”

“Lại đổi.”

Rất hiển nhiên, Lăng Nhiễm không phải thực vừa lòng đối với xưng hô này, anh muốn nghe được cái mà mình muốn nghe.

Cả người Mật Mật run lên, cơ thể cô vừa cảm thấy khó chịu lại có một kinh sợ không thể diễn tả thành lời, chỉ nghe được tiếng cô nức nở, hỏi:

“Đổi cái nào? Nếu không, anh gợi ý cho em đi?

Lăng Nhiễm ngồi quỳ ở giữa hai chân cô, hơi thở hổn hển, anh cúi người xuống, ngón tay anh gạt đi đám lông mu nhớp nháp dưới người Mật Mật, môi mỏng ghé sát bên tai Mật Mật, thì thầm:

“Gọi anh trai ~”

Vừa nghe cái xưng hô này, Mật Mật đột nhiên mở to hai mắt, cô tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Lăng Nhiễm, dưới thân truyền đến cảm giác căng chặt, không biết từ lúc nào Lăng Nhiễm đã móc dương v*t từ trong đũng quần ngủ ra, lúc này thừa dịp Mật Mật đang kinh sợ mà đâm thẳng vào bên trong âm huyệt Mật Mật.

Cô sợ hãi co người lại, gắng gượng để nhìn thấy rõ mặt Lăng Nhiễm, nhưng anh lại cử động hai đầu gối, dùng sức đẩy mạnh vào bên trong bụng nhỏ Mật Mật, từng chút một đẩy cho Mật Mật nửa ngồi ở trên đầu giường.

“Đừng, buông em ra, Lăng Nhiễm, chúng ta nói chuyện đã, anh buông em ra trước.”

Mật Mật nhỏ giọng khóc lóc, giơ tay đấm vào vai Lăng Nhiễm, áo tơ lụa còn đang mặc ở trên người anh bởi vì động tác của cô mà thấm một tầng mồ hôi mỏng che kín sống lưng, cả cái áo tơ lụa cũng theo đó mà dính ở trên người Lăng Nhiễm.

Nhưng anh vẫn đẩy nửa thân dưới của mình ra vào bên trong Mật Mật, cô vừa khóc vừa lắc đầu, không dám cùng anh tiếp tục màn giao hợp ướt át này, lại không dám lớn tiếng khóc ra.

Trên TV ngoài cửa, Trang Liễu giống như đang xem một bữa tiệc tối, tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, nhưng mà Mật Mật không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Cô sợ hãi, nhưng càng là sợ hãi, cô càng không thể phớt lờ sự phấn khích mà Lăng Nhiễm mang lại khi tiến sâu vào.

Mật Mật cảm thấy mình sắp điên rồi, cô nghi ngờ Lăng Nhiễm có phải đã biết cái gì hay không? Nhưng mà sau đó cô lại có thể cảm giác được khoái cảm tình dục.

Điều này khiến cho cô đột nhiên cảm thấy tội lỗi, trên thực tế, thật ra những ngày gần đây ngày nào đáy lòng Mật Mật cũng toát ra cảm giác tội lỗi, nhưng hôm nay còn có khoái cảm ở dưới thân, điều này khiến cho cảm giác tội lỗi trong lòng Mật Mật càng sâu hơn trước.

“Em thích, Mật, em cũng giống như anh trai, thích loại mùi vị này, có phải hay không, Mật Mật? Em thích bị anh trai làm ở trên chiếc giường này...”