Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 24: Em sẽ không chạy




“Một lát sẽ không đau nữa, ngoan Mật Nhi, ngoan.”

Giống như đêm đầu tiên kia, tuy rằng Lăng Nhiễm cường thế, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ Mật Mật, môi anh sớm đã đi chuyển đến bên tai Mật Mật, ngậm lấy vành tai cô, giọng nói khàn khàn:

“Mật Nhi, anh muốn em, chỉ có làm em, anh mới có thể cảm nhận được rõ ràng mọi sự an toàn, em hiểu không? Em chính là nhà của anh, Mật Nhi, Mật Nhi ~~”

Thắt lưng của anh di chuyển về phía trước, từng chút từng chút, đè Mật Mật ở trên tường mà làm tình, đây là một loại phát tiết dục vọng thuần túy, thích một người, yêu một người, mà điên cuồng va chạm trong thân thể người này.

Mật Mật chỉ cảm thấy dưới thân của mình đau rát, cô nhíu mi, cảm giác như mỗi một lần Lăng Nhiễm đẩy vào đều có thể xuyên thủng âm huyệt của cô, cứ như thể nó bị đẩy sâu vào bên trong tử cung của cô.

Cô sợ hãi thả lỏng cơ thể, cố gắng không cho tình trạng khô rát gây tổn thương đến mình, hai tay cô bám vào vai Lăng Nhiễm, thấp giọng cầu xin:

“Nhẹ một chút, nhẹ một chút Lăng Nhiễm, em sẽ không chạy, Lăng Nhiễm, anh nhẹ một chút.”

Cô cảm nhận được cảm giác không an toàn và bàng hoàng của Lăng Nhiễm, tuy rằng thần kinh của Mật Mật rất lớn*, nhưng mà trên thế giới này, cô có thể coi như là người thân cận nhất của Lăng Nhiễm.

(*) thần kinh lớn: chỉ những người vô tư, không chu đáo, không suy nghĩ quá sâu về một vấn đề. 

Có lẽ anh che giấu rất tốt, nhưng trong một lúc vô tình nào đó, Lăng Nhiễm sẽ để lộ ra những mất mát trong lòng mình với Mật Mật.

Đúng vậy, Mật Mật đột nhiên ý thức được, Lăng Nhiễm kỳ thật là một người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, anh cường thế, chỉ là muốn xác định cô sẽ không rời đi, cô nhất định phải luôn đứng ở chỗ cũ, cho dù mọi thứ có thay đổi thế nào, cho dù Lăng Nhiễm có thể đi bao xa, khi anh quay đầu lại, cô vẫn phải luôn ở chỗ cũ.

Mặc kệ người khác, anh cứ lấy những gì anh muốn.

Sự làm tình dã man vẫn còn đang tiếp tục, Mật Mật chua xót khóc lên, cô hoàn toàn không phân biệt rõ được chính mình hiện tại là đang đồng tình cho chính bản thân mình, hay và đang đồng tình cho Lăng Nhiễm.

Thậm chí cô còn không rõ ràng lắm Lăng Nhiễm từng trải qua chuyện gì, đã bắt đầu đồng tình với việc anh trai bị cha mẹ vứt bỏ khi còn nhỏ.

Không chỉ đồng tình, mà cô còn cảm thấy áy náy, cảm giác áy náy khiến cho cô không thể nào tức giận đối với hành động của Lăng Nhiễm trong giờ phút này.

Trong căn nhà nhỏ âm u, trên vách tường dán đầy giấy báo, Mật Mật nhắm hai mắt lại, trong tình trạng cưỡng bách như vậy, cô cảm giác được một chút thả lỏng.

Đúng vậy, giữ cô lại, anh trai bị đưa đi, tất cả nỗi cô đơn không nơi nương tựa, đều để cho một đứa trẻ mười tuổi gánh chịu, cô không có cách nào tưởng tượng được năm đó làm sao mà Lăng Nhiễm có thể rời nhà để đi đến một gia đình khác hoàn toàn xa lạ.

Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác để ngẫm lại, nếu là cô bị đưa đi, Mật Mật sẽ cảm thấy tuyệt vọng như trời đất sụp đổ, nếu Lăng Nhiễm trải qua sự tuyệt vọng như vậy, đây là Mật Mật nợ anh.

Cho nên hôm nay, cho dù Lăng Nhiễm có làm gì với Mật Mật, cô cảm thấy mình đều sẽ tha thứ và bao dung, cô yêu anh, trong tình trạng giống như cưỡng bức này, trước khi người đàn ông đang mạnh mẽ làm tình với cô còn không có trở thành anh trai cô, trước hết Mật Mật yêu người đàn ông này với thân phận của một người phụ nữ.

“Mật, Mật Nhi, kêu tên anh, Mật Nhi...”

Lăng Nhiễm cử động, dùng sức đè ép Mật Mật ở trên tường, đôi mắt anh nhắm lại, chôn mặt ở trong tóc Mật Mật, mắt kính gọng vàng trên mặt anh có hơi lệch, nhưng Lăng Nhiễm cũng không quan tâm.

Anh muốn cô kêu tên anh, anh muốn cô kêu tên anh.

Tất cả bất lực và bàng hoàng, tất cả mất mát, nỗi thống khổ khi bị vứt bỏ, bị phản bội, chỉ có cô mới có thể bình ổn và an ủi, anh muốn cô hoàn lại, dùng cả đời để hoàn lại.