Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 17: Anh không có ấn tượng




Anh không có ấn tượng  

Trang Liễu đương nhiên ghét bỏ bản thân, trong mười mấy năm sau khi Mật Nhiên, anh trai của Mật Mật bị bà giao cho người khác, bà đã cảm thấy áy náy và tự trách không biết bao nhiêu lần.

Áy náy chính mình đã vứt bỏ đứa bé kia, tự trách chính mình không đủ nỗ lực, không thể kiếm ra tiền, nên mới không thể không khiến cho con trai rời xa mình.

Nếu hôm nay ngồi ở trước mặt bà, chính là Mật Nhiên, Trang Liễu cũng sẽ nói như vậy, bà thực sự hy vọng đứa bé kia có thể sống tốt như Lăng Nhiễm, cũng có tiền đồ như Lăng Nhiễm.

Sau đó, tự mình sống thật tốt, thật hạnh phúc là được rồi, không cần nhận lại bà, cũng không cần lo cho bà, cứ để cho một mình bà ấy đắm chìm trong sự hối hận và tự trách đến hết cuộc đời này.

Có như vậy thì trong lòng Trang Liễu mới có thể tốt lên.

Đây là sự chuộc tội lớn nhất mà Trang Liễu dành cho đứa nhỏ này.

Lăng Nhiễm mím môi, ánh mắt chuyển từ trên mặt Mật Mật nhìn sang Trang Liễu, sau đó làm như không có việc gì mà cúi đầu uống cháo, ba người trên bàn ăn giống như đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Đột nhiên, Lăng Nhiễm nói:

“Anh không có ấn tượng, cho dù là có, cũng chỉ là một chút ký ức mơ hồ, có lẽ là anh chịu đả kích quá lớn cho nên bị mất kí ức trước khi bị nhận nuôi.”

Không biết vì sao, sau khi anh nói xong lời này, Mật Mật liền thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt quá, Lăng Nhiễm mất đi ký ức trước năm mười tuổi, cô không cần lo lắng Lăng Nhiễm phát hiện ra bí mật anh chính là anh trai ruột của cô nữa.

Bữa sáng cứ như vậy mà lặng lẽ kết thúc, sau khi Mật Mật ăn xong bữa sáng thì trở về phòng thay quần áo, Lăng Nhiễm xách hành lý đi ra gara lái xe, Trang Liễu dọn dẹp phòng bếp xong, vừa thúc giục Mật Mật mau ra cửa, vừa lải nhải bên tai Mật Mật.

Nội dung chính là hiện tại Mật Mật đã gả cho người ta, phải sống thật tốt ở bên cạnh Lăng Nhiễm, không thể bởi vì Lăng Nhiễm chiều cô mà tuỳ hứng... Blah blah.

Mật Mật chóng mặt nhức đầu lắng nghe cho đến lúc vào tới ngầm gara, ngồi ở trên ghế phó lái xe việt dã của Lăng Nhiễm, cô mới được nhàn rỗi một lát.

Lăng Nhiễm lái xe, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mật Mật ở bên cạnh đang lấy bịt mắt ra, chuẩn bị ngủ bù, cười lắc đầu, giống như không có cách nào với cô gái nhỏ này, chờ Trang Liễu lên xe ngồi ở ghế sau, anh mới dùng một tay đánh tay lái, cái tay khác nắm lấy tay Mật Mật, lái xe ra khỏi ngầm gara.

Trên đường đi, không khí một nhà ba người có thể xem như hài hòa, Lăng Nhiễm rất hiếu thuận với Trang Liễu, không có hay ồn ào hay làm nũng ở trước mặt Trang Liễu như Mật Mật, gần như là mọi chuyện anh đều nghe theo Trang Liễu, khi Trang Liễu hỏi chuyện cũng là biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời.

Hai người trò chuyện suốt đoạn đường, xe chạy trở về quê Mật Mật nhanh hơn hai giờ so với dự kiến.

Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt Mật Mật, cô chợt bừng tỉnh giấc, tháo bịt mắt trên mặt ra, có chút mê man nhìn cổng chính nghĩa địa công cộng bên ngoài cửa sổ xe.

Bởi vì đang là mùa hè, nắng rất gắt, nhưng trong nghĩa địa công cộng khắp nơi đều là cây cối, cho nên cũng mát mẻ hơn không ít, Mật Mật thấy trong xe không có ai, chỉ có máy lạnh còn đang mở, cô duỗi người mở cửa xe ra, sau đó tự mình đi xuống.

Mà Lăng Nhiễm mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, xách theo một cái túi nilon màu đỏ, yên lặng đứng ở bên cạnh Trang Liễu, chờ Trang Liễu trả giá xong rồi thì trả tiền thay cho Trang Liễu.

Trong túi màu đỏ chứa một ít nhang và đèn cầy.