Dịch: Tiểu Băng
Thanh Châu Cổ Thành.
Ánh mắt của mọi người, đều dồn vào Diệp Bình.
Đột nhiên xuất hiện ngộ kiếm, làm chấn kinh toàn trường.
Một phát át luôn danh tiếng của Tô Trường Ngự và thiếu niên mặc áo đen.
Nhất là, bây giờ thiếu niên mặc áo đen đã đi rồi, nên mọi ánh mắt của mọi người càng thêm dồn hết vào Diệp Bình.
Mười vạn thanh kiếm ở trên bầu trời, không ngừng reo vang, cảnh tượng này bình thường không thể nào thấy được.
Diệp Bình đang ngộ kiếm.
Kiếm chiêu của bản thân hắn đã đạt tới bình cảnh, hôm nay nhờ có cơ hội này, mà hắn ngưng tụ ra được kiếm ý.
Kiếm khí như thiên hà, không ngừng đan xen diễn hóa trên đầu hắn.
Vô tận kiếm đồ cũng đang điên cuồng suy diễn.
Lúc trước Diệp Bình đã lĩnh ngộ được ba nghìn kiếm chiêu, còn bây giờ số lượng kiếm chiêu đang tăng nhanh một cách điên cuồng.
Năm nghìn!
Một vạn!
Ba vạn!
Chỉ trong nửa canh giờ, vô tận kiếm đồ đã suy diễn ra ba vạn kiếm chiêu.
Bang bang bang bang!
Mười vạn thanh kiếm nhảy múc điên cuồng trên bầu trời, Thiên Hà kiếm thế tràn ngập khắp không gian, kiếm thế khủng bố như biển rộng mênh mông, đè ép chúng kiếm tu không thở nổi.
Kiếm thế khủng bố và cảnh tượng đó đương nhiên thu hút cường giả của Thanh Châu Cổ Thành tới.
Một bóng người xuất hiện, đứng trên một thanh phi kiếm màu tím, bay thẳng tới đầu thành Thanh Châu.
Đó là một nam tử trung niên mặc bào tím vô cùng tôn quý, trên trán mang theo một sự uy nghiêm.
"Ra mắt thành chủ!"
"Chúng ta ra mắt thành chủ!"
Những tiếng hô vang, có người nhận ra người này, vội chào ông ta.
Đây là thành chủ của thành Thanh Châu, một tu sĩ Kim Đan, cũng là một cao thủ lừng danh của Thanh Châu, có tài nghệ kiếm thuật gần bằng Tứ Quý đạo nhân.
Thành chủ Thanh Châu xuất hiện, càng làm cho mọi người rung động.
Phải biết rằng, lúc trước khi thiếu niên mặc áo đen lập kiếm đài ở đây, thành chủ Thanh Châu không hề xuất hiện, mà hôm nay Diệp Bình ngộ kiếm, thế mà lại kéo được ông ta tới, thế này bảo người ta làm sao không khiếp sợ?
Thành chủ Thanh Châu nhìn Diệp Bình phía xa, không hề để ý tới những tiếng chào hỏi của mọi người
Chợt một lão giả mở miệng, nói với thành chủ Thanh Châu.
"Thành chủ đại nhân, xin hỏi người này có phải là đang ngưng tụ kiếm ý thật không?"
Lão giả này là quan viên của Thanh Châu Cổ Thành, có quen biết thành chủ, nên mới dám lên tiếng hỏi ông ta.
Tất cả kiếm tu ở đó đều lắng tai lên nghe, bọn họ mới chỉ suy đoán như thế, chứ chưa dám khẳng định.
Thành chủ Thanh Châu nhìn Diệp Bình, sau đó gật đầu: "Phải."
Tất cả mọi người chấn động.
Người nói khác nhau, hiệu quả tạo ra cũng khác nhau.
Toàn trường tức khắc ồ lên ồn ào.
Ánh mắt của thành chủ Thanh Châu nhanh chóng dời từ Diệp Bình qua Tô Trường Ngự.
Không sai, chính là Tô Trường Ngự.
Cách đó không xa.
Tô Trường Ngự vừa sống sót qua tai nạn đang đứng thẫn ra, đầu óc trống rỗng.
Đối với một người vừa thoát khỏi cái chết, không có cái gì có thể khiến cho người đó chú ý được.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Thành chủ Thanh Châu, Tô Trường Ngự vô thức ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn nhau.
Tô Trường Ngự rất bình tĩnh, bởi vì hắn vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Ánh mắt của Thành chủ Thanh Châu xuất hiện vẻ nghi hoặc.
Ông ta đương nhiên biết hết chuyện vừa xảy ra ở nơi này.
Ông ta biết Diệp Bình là sư đệ của Tô Trường Ngự, và chỉ cần liếc qua một cái, ông ta đã nhìn ra cảnh giới của Tô Trường Ngự.
Luyện Khí tầng năm.
Đúng là kì quái.
Chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng năm, làm sao có được khí chất như vậy. Thành chủ Thanh Châu liếc một cái là nhìn thấu, khí chất và sự bình tĩnh trong ánh mắt của Tô Trường Ngự không phải là giả vờ.
Một tu sĩ Luyện Khí tuyệt đối không thể có khí chất như vậy!
Nhưng Thành chủ Thanh Châu cũng không dám chắc chắn Tô Trường Ngự là cao nhân tuyệt thế.
Đúng lúc này.
Mười vạn thanh kiếm trên bầu trời bỗng trở nên lộn xộn, kiếm thế cũng dần biến mất.
"Chuyện gì thế?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hình như Kiếm thế trở nên yếu đi."
Mọi người lại xôn xao, tò mò.
"Ta biết rồi, chắc ngưng tụ kiếm ý thất bại rồi."
"Ngưng tụ kiếm ý thất bại?"
"Ừ, kiếm thế đã tản ra, nghĩa là ngưng tụ kiếm ý đã thất bại."
"Đúng là, muốn ngưng tụ kiếm ý không phải là chuyện dễ, còn tưởng có thể nhìn thấy một thiên tài kiếm đạo vô thượng ra đời, xem ra trên thế giới này, thiên tài vẫn là cực ít, cũng như ta vậy."
"May mà hắn không ngưng tụ ra được kiếm ý, nói cách khác, hắn không giữ nổi cái vị trí thiên tài kiếm đạo đệ nhất Thanh Châu này rồi."
"Đạo hữu, ngươi có thể đừng khoác lác nữa được không? Ngươi mà cũng đòi đứng đầu kiếm đạo Thanh Châu! Ngươi so thử với ta một trận xem, ngươi có tài gì mà đòi giành hạng nhất?"
"Ngươi ngu thế, ta đứng nhất, chả phải ngươi được thứ nhì à?"
"Ờ! Có lý, vậy cũng được, đạo hữu, ngươi chính là đệ nhất Thanh Châu, ta đứng ngay sau lưng ngươi, ta thứ hai."
"Ê thế ta đây thứ ba có được không?"
"Ta muốn làm thứ tư."
"Thứ năm!"
Đám người láo nháo, câu chuyện vốn đang nghiêm túc thoáng chốc đã bị chệch hướng.
Nhưng đa phần tu sĩ ở đây đều chỉ là tới để coi náo nhiệt, bọn họ biết mình hoàn toàn không có cửa so bì với Diệp Bình, nên tâm lý vô cùng thoải mái.
Nhưng có một số tu sĩ không giống. Bọn họ thật sự là thiên tài, bọn họ vô cùng quan tâm Diệp Bình có thể thành công hay không.
Việc Diệp Bình ngưng tụ kiếm ý thành công chính là một đả kích trí mạng đối với bọn họ.
Bởi vì chênh lệch giữa kiếm thế và kiếm ý là quá lớn, ngưng tụ ra kiếm thế, dù kiếm thế có mạnh tới cỡ nào cũng có thể đuổi theo, nhưng nếu ngưng tụ ra được kiếm ý thành công, thì không cách nào đuổi kịp.
Nên sau khi thấy Diệp Bình ngưng tụ kiếm ý thất bại, một số tu sĩ trẻ tuổi bật cười.
Thậm chí có người còn không nhịn được, mở miệng nói.
"Trên thế giới này, thiên tài thật sự vẫn là rất ít, mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã đòi muốn ngưng tụ kiếm ý, đúng là si tâm vọng tưởng."
"Đúng thế. Tuy có lẽ người này cũng có chút lai lịch, nhưng mà quá tự phụ, hai mươi tuổi mà đã đòi muốn ngưng tụ kiếm ý, tự phụ vô cùng."
"Nên nói hắn tự tin, hay là tự phụ nhỉ?"
Những câu nói vang lên, thật ra cũng không phải có ý trào phúng Diệp Bình, mà chỉ là ganh tị thôi.
Khiến cho một nhóm người khác chú ý.
"Ơ, ta còn đang thắc mắc mùi chua ở đâu, không ngờ là ở đây đó."
"Cười chết người, dù vị tiểu sư huynh này không ngưng tụ ra được kiếm ý, nhưng ít ra cũng là sắp thành công, nhìn lại bản thân các ngươi đi, còn có mặt mũi nói người ta ư? Sao không tự xem xem mình là cái thứ đức hạnh gì."
"Đúng thế, ai da, các tỷ muội à, chúng ta cần phải cảnh giác cao độ nhìn cho thật rõ, có một số người, bản thân chả ra sao còn muốn đi chê cười người khác."
"Chư vị tỷ muội, ta đã ghi những người kia vào “Sổ lưu trữ cặn bã”, quay về ta sẽ chia sẻ cho mọi người, để phòng sau này chúng ta khỏi gả lầm người."
Giữa đám người, có tiếng một số nữ tu vang lên, trong thế giới tu tiên, thực lực là chủ, vì vậy nam nữ ngang hàng, không có phân biệt nam tu nữ tu gì cả, người nào có tu vi cao thì người đó có địa vị cao.
Vì vậy tỉ lệ giữa nam nam tử và nữ tử gần như là năm – năm, trong số mười vạn tu sĩ ở thành Thanh Châu có chừng ba bốn vạn là nữ tu.
Những nữ tu này có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, một người một câu, chỉ trong nháy mắt đã mắng cho đối phương phải im miệng.
Thậm chí còn có một số nữ tu còn lấy cả “Sổ lưu trữ cặn bã” ra, khiến đám nam tu sợ tới mức vội vàng câm miệng.
“Sổ lưu trữ cặn bã”, tên như ý nghĩa, chính là ghi lại những nam tử có phẩm đức không tốt, để sau này khỏi bị gả lầm người, “Sổ lưu trữ cặn bã” này không phải trò đùa, một khi bị ghi vào, thì coi như xong đời.
Trừ phi chuyển sang nơi khác, làm người trở lại, nhưng mà phải cẩn thận, lỡ mà đụng phải nữ tu ở cùng thành cũ, vậy thì khó xử.
Dù sao loại người thù dai nhất trên đời này chính là nữ nhân.
Trong lúc mọi người đang tranh cãi, Thành chủ Thanh Châu lên tiếng.
"Ngưng tụ kiếm ý thất bại? Các ngươi quả thực là ngu ngốc."
Tiếng của ông ta lập tức khiến mọi người chú ý.
"Thành chủ, nói vậy là ý gì?"
Có người không hiểu, rõ ràng kiếm thế kia đã tán loạn rồi mà, sao thành chủ lại nói lời như thế?
"Đó không phải là ngưng tụ kiếm ý thất bại, mà là lập kiếm ý, đặt nền móng cơ sở, không muốn ngưng tụ ra kiếm ý quá sớm, muốn chờ tới khi kiếm đạo của bản thân chính thức viên mãn, mới lại ngưng tụ kiếm ý, nhưng có những kẻ ngu si, tư chất mình thấp kém mà còn đi chê cười người khác, thật sự là cực buồn cười."
"Làm kiếm tu, lòng dạ phải rộng lớn, kiếm giả, cũng như quân tử. Những kẻ có lòng ganh tỵ, chính là tiểu nhân. Dù có thiên phú đi chăng nữa, thì tương lai cũng không bao giờ có thể trở thành châu báu."
Thành chủ Thanh Châu lạnh lùng châm chọc.
Ông ta chỉ liếc qua là hiểu Diệp Bình đang làm gì, vốn ông ta không định lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, châm chọc vài câu.
Ngay tức khắc, những kẻ nói năng quái gở kia đều khiếp sợ và xấu hổ, len lén rời khỏi đám người.
Đúng lúc này.
Kiếm trên bầu trời lại bay về tay chủ.
Dị tượng biến mất, Diệp Bình cũng mở mắt.