Nếu là mười năm trước, hay hai mươi năm trước, hắn biết chuyện này, Hạ Càn sẽ không nói gì cả.
Nhưng bây giờ thì không giống vậy.
Mình vất vả khổ cực mấy chục năm, nhẫn nhục chịu khó, nay đã sắp tới lúc thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Một Thập hoàng tử đột ngột chòi ra, ai chịu nổi?
Ai chịu được?
Hắn không phục.
Cực kỳ không phục.
Hạ Càn nghiêm túc xem tài liệu trên bàn.
Chừng một khắc đồng hồ sau, Hạ Càn hoàn toàn trầm mặc.
Trên này có gần như đầy đủ mọi thông tin về Diệp Bình.
Hai mươi bốn tuổi, chẳng những là thiên kiêu đứng đầu mười nước, còn sáng tác ra văn chương tuyệt thế.
Mọi thứ đều chứng minh, đây là Thập hoàng tử.
Nghe đồn, Thập hoàng tử có khí vận vô song, mang tới khí vận vô tận cho Đại Hạ.
Có loại khí vận này, hai mươi bốn tuổi làm thiên kiêu đứng đầu mười nước là chuyện đương nhiên.
Liên tưởng tới chuyện lúc trước, Hạ Càn không khỏi bật cười.
Hắn cười rũ ra.
"Cữu cữu à cữu cữu, không ngờ ngươi còn giấu ta một chiêu này.
"
Đến lúc này, Hạ Càn đã chắc chắn Diệp Bình là Thập hoàng tử trong truyền thuyết.
Không chỉ là Thập hoàng tử, còn là một hoàng tử có tư chất vô song, khí vận vô song.
Mình so với Diệp Bình đúng là phải kém mấy phần.
Nếu Diệp Bình không phải thiên kiêu đứng đầu mười nước, không đi Thập quốc học phủ thì sao?
Nếu hắn không trở về tông môn thì sao? Chắc phụ hoàng sẽ tiếp tục không để Diệp Bình bị lộ ra thân phận.
Nếu không phải đã biết nhau, vì sao Diệp Bình mới vừa trở về tông môn lại gặp được ngay phụ hoàng?
Hiển nhiên hai người đã sớm nhận nhau, chỉ có người trong thiên hạ là không hay biết thôi.
Rõ ràng cữu cữu của mình biết hết những chuyện này, vậy mà không nói với mình, chắc là sợ mình sẽ làm ra những chuyện không nên.
Nghĩ tới đây.
Hạ Càn hít sâu.
Hắn chìm vào dòng suy nghĩ.
Hắn không nói gì, người trong điện cũng không dám nói gì.
Chỉ im lặng đứng chờ.
Một hồi lâu sau, Hạ Càn mới lên tiếng.
"Ngươi tới Thanh Vân Đạo Tông, nấp ở gần đó, điều tra toàn bộ tông môn đó cho ta, tra thật kĩ lai lịch của từng người, của tất cả người ở đó, hiểu chưa?"
Nói xong, Hạ Càn lại im lặng.
"Tuân lệnh.
"
Người kia không dám hỏi nhiều, cũng không thấy có gì cần hỏi, cứ thế xoay người liền rời đi.
Bộ hạ đi rồi.
Hạ Càn tiếp tục trầm tư.
Hắn biết, phụ hoàng rất yêu thương Thập hoàng tử, nếu không, ông đã công khai thân phận của Thập hoàng tử.
Vì phụ hoàng sợ, sợ lỡ Thập hoàng tử bị lộ thân phận, sẽ bị các vương triều kia ám sát.
Thập hoàng tử chính là vảy ngược của phụ hoàng.
Hắn cũng biết.
Nếu Thập hoàng tử không chết, hắn sẽ không thể ngồi vững vào đế vị.
Cữu cữu đã nói với hắn rất nhiều ý, nhưng trong đầu Hạ Càn chỉ nhớ được một câu của Thái Thượng Huyền Cơ.
Ông ta ủng hộ Thái tử.
Những lời này thoạt nghe thì không vấn đề gì, nhưng trên thực tế chúng chính là những lời có vấn đề lớn nhất.
Vì bây giờ mình là Thái tử, nhưng không ai dám đảm bảo hắn sẽ mãi là Thái tử.
Lỡ phụ hoàng phế hắn thật, cho Thập hoàng tử lên làm Thái tử, thì sao?
Lúc đó, cữu cữu chẳng phải là đi ủng hộ Thái tử mới đó hay sao?
Vả lại, Thái Thượng Huyền Cơ, là cữu cữu của mình, nhưng cũng là Tể tướng của Đại Hạ, là bề tôi của phụ hoàng, chứ không phải bề tôi của mình.
Tranh giành ngôi vị hoàng đế của Đại Hạ.
Không phải là chuyện nhỏ, bốn đại vương triều kia lúc nào cũng để ý tới chuyện này.
Nếu không có gì bất ngờ, nhanh thì mười năm, chậm thì hai mươi năm, mình sẽ làm đại điển đăng cơ, trở thành đế vương trẻ tuổi nhất Đại Hạ, cũng là đế vương trẻ tuổi nhất thiên hạ.
Đây cũng là một loại vinh dự, thiếu niên thiên tử.
Nhưng bây giờ, Thập hoàng tử xuất hiện, đã làm rối loạn tất cả kế hoạch của hắn, nhiễu loạn lòng hắn.
Thời gian dần trôi qua.
Chỉ chớp mắt.
Trời đã tới khuya.
Bầu trời đen như mực.
Hạ Càn ngồi xếp bằng ở trong đại điện, trước mặt có một cây đèn cổ.
Ánh đèn màu đỏ rực, nhìn hết sức cổ quái.
Lúc đèn cổ được thắp lên.
Hạ Càn nhắm hai mắt lại.
Sau đó, tại một nơi hư vô trong không gian.
Hạ Càn mở mắt.
Một người tức khắc xuất hiện trong không gian này.
"Hạ huynh, tìm ta có chuyện gì?"
Bóng người xuất hiện, người này vóc dáng cao to, nhìn không rõ dung mạo, chỉ đứng đó, đã tạo nên cảm giác áp bách khó tả cho người khác.
Y là Thái tử Đại Trạch hoàng triều, cũng là Thái tử nổi tiếng nhất trong năm đại vương triều.
Thái tử Đại Trạch hoàng triều, được khen là có tư chất chân long, văn thao vũ lược, lực áp quần hùng, tu vi và thực lực đều đứng đầu ở Đại Trạch hoàng triều, ngoài ra, còn có thủ đoạn lanh lợi mau lẹ cũng thuộc hàng đứng đầu.
Nên đối mặt với Thái tử Đại Trạch hoàng triều, Hạ Càn rõ ràng hơi yếu thế hơn.
"Ra mắt Cơ huynh.
"
Hạ Càn chắp tay chào đối phương, rồi mới nói.
"Cơ huynh, thực không dám giấu, ta đang gặp phải phiền toái.
"
Hạ Càn nói thẳng vào điểm chính.
"Phiền toái? Hạ huynh nói đùa à? Ngươi là Thái tử Đại Hạ, làm gì có phiền toái?"
Đối phương không hiểu.
"Thập hoàng tử xuất hiện.
"
Hạ Càn đáp, làm người kia sửng sốt.
Truyền thuyết liên quan tới Thập hoàng tử, không chỉ ở Đại Hạ vương triều, bốn đại vương triều cũng đều nghe thấy.
Quyền quý có địa vị càng cao, chuyện biết được càng nhiều.
Thái tử Đại Trạch, ngay hôm trở thành thiên kiêu đứng đầu Đại Trạch, đã có người báo cho y biết có một hoàng tử, nếu còn sống, sẽ không kém gì y.
Người đó là Thập hoàng tử của Đại Hạ vương triều.
Nên Thái tử Đại Trạch khá là tò mò về Thập hoàng tử Đại Hạ.
Nhưng nghe đồn, Thập hoàng tử đã chết lâu rồi mà, giờ lại xuất hiện là sao?
"Hạ huynh đang đùa à? Thập hoàng tử đã chết từ hơn hai mươi năm trước, sao giờ xuất hiện được?"
Thái tử Đại Trạch không tin.
"Lừa ngươi thì được cái gì?"
Hạ Càn đáp trả.
Đúng vậy, Hạ Càn không cần phải lừa mình chuyện này, lừa mình có được gì đâu!
"Ngươi muốn làm gì?"
Thái tử Đại Trạch chẳng cần vòng vo, hỏi thẳng.
"Một người không nên xuất hiện, thì không được xuất hiện.
"
Hạ Càn đáp.
"Ngươi muốn giết hắn?"
Thái tử Đại Trạch cau mày.
Hạ Càn không đáp, nhưng ý này rất rõ ràng.
"Đại Hạ Thập hoàng tử, nếu quả thật còn ở trên đời, Hạ Đế nhất định sẽ coi như trân bảo, nếu ta ra tay, bị phát hiện, sẽ có thể khiến hai đại vương triều xảy ra chiến tranh, chuyện này, thứ cho huynh không thể đáp ứng.
"
Thái tử Đại Trạch từ chối thẳng thừng.
Hạ Càn rì rì hỏi lại.
"Nếu lấy đan phương Không Độc Đan để trao đổi thì sao?"
Thanh âm vang lên.
Thái tử Đại Trạch im bặt.
Nhưng y vẫn không nói mình đồng ý.
Hạ Càn nói tiếp.
"Nếu ta lên ngôi, ta sẽ nhường một trăm lẻ tám tòa cực khoáng ở khu vực biên giới cho ngươi, thế nào?"
Hắn nói xong.
Thái tử Đại Trạch run lên.
"Ngươi nói thật?"
Thái tử Đại Trạch đã động lòng.