Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 39: Chú đẹp trai là tên bắt cóc




Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 39 : Chú đẹp trai là tên bắt cóc

        Thụy Miên chạy loạn khắp nơi để tìm kiếm , Đông Quân gọi tên hai người đó đến mức khan cả cổ họng . Quanh quẩy hết khu đó một hồi rồi Thụy Miên gọi điện sang cho Triệt Đông nhưng anh lại không nghe máy .

        Cô kéo tay con trai chạy đến bên đường bắt taxi đi đến bệnh viện Vũ An . Trong lòng vô cùng lo lắng , tự trách bản thân . Nếu hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì thì làm sao cô có thể gặp mặt Thất Nghị và Nhược Di đây .

        Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn mẹ , thấy nước đã dâng đến khóe mắt liền đưa bàn tay nhỏ bé của mình áp lên khuôn mặt mẹ . Giọng nhỏ nhẹ , an ủi :

-“ Mẹ , mẹ đừng khóc . Chắc chắn là Hiên Hiên và Ngư Ngư không sao đây . Vả lại mẹ xem họ bay từ Mỹ sang đây mà bản thân lại không cần người lớn bên cạnh . Họ thông minh như thế chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu . Mẹ yên tâm đi ”

          Thụy Miên cố kiềm nước mắt lại , giơ tay xoa đầu Đông Quân rồi ôm vào lòng . Thằng nhóc nhỏ này của cô thật hiểu chuyện , rất ngoan rất ngoan .

     ..

          Triệt Đông vừa bước ra phòng lập tức liền thấy hai mẹ con khuôn mặt thất thần nhìn anh . Đông Quân ngoan ngoãn chạy đến gọi ba một tiến rồi nắm lấy tay anh kéo lại sofa . Triệt Đông vốn tâm trạng đang rất vui vẻ vì ca phẫu thuật tim vừa rồi rất thành công nhưng thấy khuôn mặt của vợ và con liền bị dập tắt . Triệt Đông ngồi xuống , khuôn mặt có chút dịu dàng cưng chiều :

-“ Bà xã , ai chọc em giận em mà sao mặt em lại không vui thế ?? ”

           Đông Quân thấy mẹ thẩn thờ liền bước đến ngồi cạnh Triệt Đông nói :

-“ Cha , hôm nay mẹ và con ra công viên chơi ”

           Triệt Đông hơi ngẩn người , mọi thường hai mẹ con đi đâu có bao giờ nói anh nghe đâu . Triệt Đông bồng Đông Quân lên ngồi trên đùi , rút khăn giấy trên bàn lau mồ hôi trên trán giúp con trai :

-“ Sao giọng con lại khàn khàn thế ?? Há miệng ra cho cha xem ”

          Đông Quân lắc đầu , gỡ tay đang vịn lấy cằm . Cầm ly nước trên bàn hớp một ngụm lớn rồi nói :

-“ Con và mẹ ở công viên đã gặp hai em nhỏ ”

         Triệt Đông nhướn lông mày chờ con trai nói tiếp .

-“ Một bé trai tên là Lâm Duyệt Hiên , bé gái là Lâm Ngư Thuần . Bọn họ đã từ bên Mỹ bay sang đây tìm cha mình ”

-“ Wow , rồi sao nữa ?? ”

-“ Lúc hai người họ rời đi thì con phát hiện cái này ..  ”

        Đông Quân lôi tấm ảnh từ trong cặp ra , đưa ra trước mặt Triệt Đông . Giọng có chút hồi hộp nói :

-“ Cha nhìn xem .. Người trên bức hình chính là .. ”

        Triệt Đông đưa tay cầm lấy tấm ảnh . Nụ cười trên môi đông cứng lại , khuôn mặt biến sắc . Khuôn mặt có chút sợ hãi , quay sang nắm lấy vai Đông Quân gấp gáp hỏi :

-“ Hai đứa nhỏ đó đâu ?? Con nói mau ”

-“ Cái đó .. A .. Cha  ”

-“ Anh đừng nắm lấy vai con như thế chứ . Anh không thấy nó đau à ”

        Thụy Miên đưa tay giằng lấy con trai , giọng có chút bực bội . Triệt Đông nhìn con đang ôm lấy vai , biết mình đã dùng sức liền tiến lại gần xoa xoa bả vai nhỏ hắn của Đông Quân :

-“ Có đau lắm ?? Cha xin lỗi ”

         Đông Quân thấy mẹ có chút lớn tiếng với cha liền lắc đầu cười , nụ cười có chút gượng gạo nói :

-“ Không sao không sao . Mẹ đừng lớn tiếng với cha , chúng ta cùng nhau tìm ra cách giải quyết được không ?? ”

         Hai người lớn có chút xấu hổ liền gật đầu nghe theo con trai .

~~~~~~~~~~~~~~~~~

        Duyệt Hiên đung đưa chân trên ghế , hai chống chống cằm vui vẻ nhìn người đối diện . Ngư Thuần ăn sạch ly kem của mình rồi liếc mắt sang nhìn ly kem của anh trai , mím môi hấp tấp nói :

-“ Anh mau ăn kem đi . Nó đang chảy ra kìa ”

         Nói xong rồi le chiếc lưỡi nhỏ liếm môi , Hiên Hiên cố gắng nhịn cười . Rõ ràng là đang muốn ăn phần của anh . Lâm Duyệt Hiên cầm ly kem đẩy sang cho em gái , lắc đầu nói :

-“ Anh không ăn ngọt , em ăn giúp anh đi ”

         Ngư Thuần nhìn ly kem thuộc về mình , trong lòng vô cùng sảng khoái .

          ..

          Khoảnh khắc đẹp nhất của thành phố chính là lúc về đêm  .

          Ánh đèn rực rỡ chiếu lấp lánh , người người qua lại nắm tay nhau cười nói khắng khít . Khung cảnh đêm vô cùng sinh động , vô cùng hài hòa .

          Ngư Thuần nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mắt , môi mím chặt . Chú này sao lại cứ nhìn chăm chăm vào cửa hàng , hay chú này định chôm đồ . Ây da , không được không được . Mẹ bảo ăn cắp rất là hư nha .

         Ngư Ngư bạo gan tiến lại gần nắm lấy gấu áo của người đàn ông kia kéo kéo . Đôi mắt sắc lạnh liền quay sang trừng mắt nhìn Ngư Ngư , bỗng nhiên lại mở to ra như kinh hoàn . Rồi ngồi xuống vịn lấy đứa nhỏ , giọng khàn khàn :

-“ .. giống .. ”

-“ Đau .. ”

          Hai lông mày kiếm đen nhìn hai tay rồi bất giác thả lỏng nhưng lại không buông . Đứa bé này tại sao lại giống đến thế cơ chứ ??

            Giọng người đàn ông kia thốt ra lạnh đến mức khiến cho Ngư Thuần rùng mình , hỏi :

-“ Mẹ cháu tên gì ?? ”

           Đột nhiên bị hỏi trong lòng có chút kì lạ , sợ hãi . Chẳng lẽ chú đẹp trai định bắt cóc mình , tìm mẹ đòi tiền chuộc sao ??

           Ngư Thuần hoảng loạn cúi đầu cắn lấy cánh tay kẻ xấu rồi lập tức bỏ chạy . Gương mặt tái nhợt nhạt , điên cuồng bỏ chạy . Sợ đến mức không dám ngoảnh đầu lại .  

           Hiên Hiên từ từ tiến lại , trên tay cầm hộp há cảo đã lén mua cho Ngư Thuần trong lúc đi toilet . Ngư Ngư đột nhiên chạy tới nắm lấy tay Duyệt Hiên kéo đi . Làm chiếc hộp trên tay rơi xuống đất , ai oán .

-“ Ngư Thuần , từ từ thôi . Coi chừng té . Làm sao thế ?? ”  

-“ Hiên Hiên , mau chạy đi . Có người muốn bắt cóc chúng ta . Chạy mau ”

          ..

           Duyệt Hiên đóng chặt cửa rồi liếc mắt sang sofa , đi từ từ vào bếp rồi bước ra cầm ly nước đưa cho người ngồi trên sofa . Ngư Thuần thấy hai hàng lông mi của Hiên Hiên chau lại vội vàng giải thích .

            Lâm Duyệt Hiên thở dài não nề rồi bảo em gái đi tắm , sau đó dặn dò kĩ càng rồi mới ra ngoài mua đồ ăn tối . Khó khăn lắm anh mới chen vào trong mua , thế mà há cảo lại bị em làm rơi mất .

            Ngư Thuần mặc bộ đồ ngủ gấu nhỏ ngồi trên sofa , tay cầm remote tv . Mắt lại lơ đễnh vô định . Chú khi nãy , tại sao lại khiến cho mình có cảm giác quen thuộc . Khuôn mặt ấy đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ ??

           Duyệt Hiên đưa tay vặn cửa , tay cầm túi thức ăn đi vào . Hai anh em thưởng thức bữa tối ngay tại sofa , mắt chăm chú nhìn vào tivi rồi phá cười lên vui vẻ .

~~~~~~~~~~~~~~~~~

           9 AM , New York , USA .

          Tư Mã Nguyên cầm bản hợp đồng đi vào phòng tổng giám đốc . Vừa bước vào lập tức thấy hình ảnh vô cùng khó coi trong mắt các cô gái khác nhưng trong mắt đàn ông , hình ảnh này vô cùng đáng yêu . Thật là khiến cho người ta muốn cưng chiều .

          Nhược Di ngồi trên sofa ôm lấy hai chân , miệng cắn lấy đầu ngón tay trỏ . Tay phải cầm điện thoại liên tục đưa lên đưa xuống . Mã Nguyên khóe môi cong cong , hình ảnh này thật sự rất hiếm . Lập tức móc điện thoại trong túi quần giơ lên chụp lấy . Xong đó đút lại vào túi quần , bộ dạng vô tội , thong thả đi lại gần sofa .

-“ Lâm Tổng , hình ảnh bây giờ của em thực sự rất mất hình tượng đó biết không ?? ”

           Nhược Di đang chăm chú vào chiếc điện thoại căn bản không biết có người vào . Cô trợn mắt nhìn người trước mặt , nheo mắt lại tra hỏi :

-“ Mất hình tượng lắm sao ?? ”

-“ Rất mất hình tượng ”

          Mã Nguyên gật đầu , khóe môi càng cong hơn . Tay đem bản hợp đồng đặt lên bàn , rồi ngồi xuống dõng dạc nói :

-“ Đối tượng hợp tác lần này có chút .. Em mau tự mình xem đi  ”

          Nhược Di đặt chiếc điện thoại xuống , mắt nheo lại nguy hiểm nhìn Tư Mã Nguyên .

           Cầm bản hợp đồng trên tay , Nhược Di trợn to hai mắt , chăm chăm nhìn vào tờ giấy . Như thể muốn thiêu rụi nó , vài giây sau đó lập tức quay sang nhéo mu bàn tay của Mã Nguyên , ngập ngừng nói :

-“ Mã Nguyên .. anh đau không ?? .. Đây là thực hay mơ , mau nói cho em biết là thực đi ”

          Mã Nguyên nở nụ cười vô cùng ngọt ngào nhìn Nhược Di , liền lấy tay nhéo yêu hai gò má hồng hào của cô rồi sảng khoái mở miệng :

-“ Là thực . Là tập đoàn ‘ Yên Thần ’ đã tìm đến chúng ta muốn cùng nhau hợp tác ”

-“ Tập đoàn ‘ Yên Thần ’ .. ”

-“ Đúng thế . Là Yên Thần ”

-“ Haha ..  Tập đoàn ‘ Yên Thần ’ em quả thật vô cùng có hứng thú hợp tác cùng với họ . Nghe nói tập đoàn đó chỉ vừa mới thành lập gần 4 năm mà ba năm sau liền tiến vào top 10 của nước . Quả thật rất lợi hại nga ~~~~ ”

          Nói xong liền bật ngón cái tán thưởng , sau đó lại quay phắt sang nhìn Tư Mã Nguyên gằng giọng nói :

-“ Khi nào mới kí hợp đồng ?? ”

-“ Là đầu tuần sau ”

           Nhược Di đứng dậy khỏi sofa , rồi đi lại bàn làm việc ngồi vào . Tay gõ trên bàn phím lách cách , ngẩng đầu lên nhìn Tư Mã Nguyên nói :

-“ Anh thông báo lại với họ là lần này em sẽ bay qua đó , đích thân ra gặp mặt kí hợp với họ ”

           Mã Nguyên hơi ngẩn người , trước giờ vốn chuyện đứng ra gặp mặt đối tác kí hợp đồng đều là do anh gặp . Lần này Nhược Di lại muốn đích thân gặp , hơn nữa còn bay về đó . Tư Mã Nguyên trong lòng lo âu , liền cất giọng nói :

-“ Anh đi cùng em . Sẵn tiện quay về thăm các xơ , đã lâu rồi rồi gặp ”

-“ Được được , nhưng em muốn gặp hai đứa nhỏ càng sớm càng tốt nên chúng ta sẽ bay chuyến tối nay . Anh thấy sao ??  ”

-“ Không vấn đề gì . Được rồi , anh đi bàn giao lại công việc lại cho người khác . Em cũng mau chóng chuẩn bị đi ”

           Mã Nguyên nói xong liền quay người rời đi . Khuôn mặt vô cùng biến sắc . Nhân cơ hội lần này phải nói rõ tình cảm dành cho cô ấy thôi .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

       Lập Lập : Ô ô .. tình hình là ta đang rất bận và sẽ tiếp tục bận dài dàiiii nên 2 ngày mới post 1 chap  (ಥ ̯ ಥ) 

           Thật lòng xin lỗi mọi người ب_ب

     - Nhưng mọi người yên tâm , 2 ngày thì chap tất nhiên sẽ dài hơn chap bình thường ~(‾▿‾~) 

               Rồi rồi , mau vote cho ta . Và nhớ đón xem chap tiếp theo ~≥▽≤)/~