Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 36: Ranh mưu




Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 36 : Ranh mưu

          Tư Mã Nguyên cầm con dao khẽ gõ gõ vào chiếc dĩa , Nhược Di nghe thấy tiếng âm thanh . Liền quay đầu nhìn Mã Nguyên đang chau mày , không vui . Nhược Di vẻ mặt tỉu nghiu miệng không thốt một lời , cầm ly rượu vang bên cạnh nhâm nhi .

          Anh cúi đầu tiếp tục cắt miếng thịt bò trên dĩa , lần nào anh cũng chọn khung cảnh tuyệt đẹp và lãng mạn nhưng cô gái trước mắt chưa từng một lần nhận ra ý đồ của anh , cũng chẳng bao giờ mở miệng hỏi han .

          Cả hai vốn là người đồng hương , lại gặp nhau trên đất khách quê người , quả là vận phúc . Tư Mã Nguyên hay còn gọi là Will .

           Say mê trước vẻ đẹp mỹ nữ của cô , hết lòng thương thầm . Bao năm qua Mã Nguyên ở bên cạnh cô giữ đứng mực . Không gò bó , ép buộc Nhược Di . Nhưng tệ hại là Nhược Di chưa bao giờ hiểu nổi lòng anh .

           Điều này khiến Mã Nguyên trong lòng thầm than khóc .

           Là do anh không nói cho cô biết hay cô ngốc nghếch trong chuyện tình cảm .

          Mã Nguyên ai oán cất giọng than trách :

-“ Nhược Di , em làm gì mà cứ ngẩn ngơ như người mất hồn vậy ?? Khi nãy trong phòng họp em cũng chẳng tập trung nữa ”

-“ Em .. Có sao ?? ”

-“ Em nên nhớ em là tổng giám đốc Savi , mọi người luôn luôn hướng mắt vào em . Em là trung tâm của mọi ánh mắt , vậy nên cần phải có tịnh thần cao ”

-“ Được rồi , em nhớ rồi thưa Giám Đốc ”

        Nhược Di chấp hai tay lại nhìn anh cười hóm hĩnh gật đầu cảm ơn :

-“ Không cần khách sáo thưa Lâm Tổng ”

        Tư Mã Nguyên cầm chiếc khăn lau miệng rồi nghiêng đâu nhìn cô , giọng dịu dàng gần gũi :

-“ Sáng nay anh tìm em định bàn việc hợp tác với đối tác mới , hỏi thì thư ký bảo em chưa đến . Sao hôm nay lại đi làm trễ vậy ?? Có chuyện gì sao ?? ”

           Anh hỏi đến làm cô lại thở dài , thức ăn nhìn sao cũng chẳng muốn ăn . Liền quăng sao cầm ly rượu , lắc qua lắc lại . Chất lỏng  vàng óng ánh lắc lư bên trong chiếc ly thủy tinh . Nhược Di giọng uể oải lười liếng nói :

-“ Hiên Hiên cùng Ngư Ngư đòi sang thăm cha mẹ em , kì thực vừa đứng lúc Du Du cũng kết thúc kì nghỉ đông liền trở về nước tiếp tục làm việc . Sẵn tiện đó , em đã đá hai đứa nhỏ sang đó . Sáng nay tiện bọn họ nên có vào có chút trễ ”

-“ Ra là vậy .. em đang lo lắng cho hai đứa nhỏ sao ?? ”

-“ Vâng , đột nhiên em không có bên cạnh chúng . Trong lòng có chút bất an ”

         Mã Nguyên vỗ nhẹ lên tay Nhược Di an ủi , cười động viên tinh thần cô :

-“ Có Du Du bên cạnh bọn chúng chắc chắn sẽ không sao đâu . Em đừng lo ”

   Trán Nhược Di rơi đầy hắc tuyến .

   Du Du ..

   Đó mới là nguyên nhân khiến Nhược Di ngồi không yên .

~~~~~~~~~~~~~~

      Tại sân bay Trùng Khánh ..

      Ánh đèn rực rỡ trên đường bay , gió thổi lồng lộng . Không khí về đêm vô cùng lạnh lẽo .

      Bầu trời đêm là tấm thảm đen uy vũ vô cùng lớn , đính những ngôi sao nhỏ lấp lánh , còn có mặt trăng hình bán nguyệt đang chiếu sáng rực rỡ .

       Hiên Hiên một tay nắm lấy tay Ngư Ngư , còn một tay thong thả đút vào túi quần . Cậu bé vừa bước ra sảnh đón của sân bay lập tức vô số ánh mắt dồn tới Duyệt Hiên và Ngư Thuần .

       Hình ảnh này đã đốn tim vô số người nhìn thấy và lấy đi không ít lượng máu của họ .

        Duyệt Hiên tuy còn nhỏ nhưng lại có vẻ đẹp mỹ nam không tầm thường chút nào , Ngư Thuần lại có vẻ đẹp thuần khiết dịu dàng đang nép đằng sau lưng anh trai . Đột nhiên có nhiều ánh mắt nhìn tới bọn họ làm Tiểu Ngư khó mà thích ứng được .

        Hiên Hiên đẩy gọng kính mát , miệng khẽ nhếch lên thành đường cong . Nắm chặt tay em gái trấn an . Ngư Ngư vốn đang sợ hãi liền nhìn thấy anh cười đột nhiên tâm trạng cũng tốt hơn hẳn .

        Ánh đèn flash từ phía fan hâm mộ , khụ khụ , thực ra là mọi người đứng gần đó .. nhấp nháy liên tục . Du Du hai tay kéo hai chiếc vali , nhìn thấy cảnh tượng hai anh em Hiên Ngư bị quay quanh liền há miệng trợn mắt .

       Hai đứa nhỏ thật sự có tiềm năng làm người nổi tiếng .

       Vạn người gặp , vạn người đều mê hoặc !!

         ..

         Tứ hợp viện , đám người hầu chạy tới chạy lui , ai nấy đều bận rộn lo công việc của mình . Khung cảnh náo nhiệt lên hẳn so với ngày thường .

         Tiếng cười trong phòng khách vang rộn lên , Phúc Khôi nhìn hai đứa cháu trong ánh mắt hiện lên tia sủng .

         Tô Tô bị Ngư Ngư đem thun cột lông trên người lên hết thành từng chùm từng chùm một , Tiểu Ngư vui vẻ cười sảng khoái rồi nhào tới ôm Tô Tô vuốt ve . Tô Tô vốn trong bụng đang ấm ức nhưng nhìn thấy cô chủ nhỏ cười vui vẻ liền sủa theo vài tiếng .

         Duyệt Hiên chỉ dõi mắt nhìn em gái đang vui đùa . Trong lòng Hiên Hiên tự dặn bản thân không được quên mất mục đích trở về lần này . Trên khuôn mặt anh tuấn non nớt vẻ ngây thơ lại chứa chất nỗi buồn phiền không thể nào tả thành lời .

         Chơi một lát lâu sau , Ngư Ngư nhìn thấy anh đang nháy mắt ra hiệu liền xụ mặt phụng phịu . Phúc Khôi nhìn thấy cháu gái buồn rầu liền đi lại ngồi kế bên , nhẹ nhàng hỏi thăm :

-“ Tiểu Ngư , sao thế ?? Cháu đói hay mệt rồi ?? ”

         Ngư Thuần bĩu môi lắc đầu . Rồi đứng dậy chạy tới ôm lấy anh trai , khẽ đưa tay che miệng thì thầm vào tai Hiên Hiên . Cả nhà trố mắt sững sốt nhìn hai đứa nhỏ , trong lòng vô cùng khó hiểu .

        Hiên Hiên nghe xong quay sang nhìn mọi người , tỏ vẻ khó nói . Phúc Khôi nhìn nét mặt liền đoán được , nhẹ nhàng cười với cháu trai :

-“ Hiên Hiên , Ngư Ngư muốn gì cháu cứ nói chúng ta nghe ”

-“ Ách .. thật ra chỉ là .. ”

-“ Là gì ?? ”

-“ Là .. là Ngư Ngư nói .. nói muốn .. sang ở cùng mẹ nuôi Du Du ”

        Phúc Khôi thấy cháu vừa về , chưa tham lam cưng chiều được bao nhiêu trước mắt liền muốn rời đi . Trong lòng khó chịu , lông mày chau lại cau có . Giọng có chút không vui :

-“ Thế làm sao được ?? Cháu đã về thì phải ở đây với ông chứ . Ngư Ngư ngoan , nghe lời o-.. ”

        Chưa kịp dỗ hết câu liền nghe thấy tiếng ô ô vang dội của Ngư Thuần . Nước mắt trên lã chã trên khuôn mặt . Phúc Khôi vốn rất sủng cháu nên nhìn thấy Ngư Thuần khó đến mũi đỏ liền đau lòng nhìn sang vợ cầu xin cứu giúp .

         Thiên Hà vội vàng chạy lại ôm Ngư Ngư vào lòng lau đi nước mắt . Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cháu gái trong lòng xung lên một trận đau đớn , liền gật đầu đồng ý :

-“ Được mà được mà . Tiểu Ngư ngoan ngoãn đừng khóc nữa .  Nhưng hai cháu phải hứa cuối tuần các cháu phải về đây đấy ”

          Ngư Thuần vội vàng gật đầu rồi đứng dậy nắm lấy tay Hiên Hiên . Cả hai leo lên xe ngồi chễm chệ , hai ngón út ngoắc lấy nhau .

       Phúc Vĩnh trong lòng có chút rầu rĩ nhìn hai đứa bé ngồi trong xe đang vui vẻ cười . Nhìn tài xế liền mở miệng nói :

-“ Chú Dương , nhờ chú trên đường chú ý đến hai đứa nhỏ ”

       Bác tài xế nhìn ông bà chủ liền gật đầu cung kính rồi bước lên xe . Ánh mắt của ông vẫn dõi theo cho đến khi chiếc xe mất hút khỏi tầm mắt .

       Ánh đèn đêm ở thành phố rực rỡ muôn màu . Từ chợ đêm đến những quán ven đường khiến hai đứa bé thích thú mắt không rời cảnh vật xung quanh .

       Chiếc xe dừng lại chiếc tòa chung cư , bác Dương cố ý muốn xách chiếc vali giúp cô cậu chủ nhưng lại bị từ chối đành ngượng ngùng nhìn theo hai đứa nhỏ đi vào thang máy , một lát lâu sau mới rời đi .

        Ngư Thuần miệng vui vẻ hát một vài câu đi phía trước tìm căn phòng số 501 , Hiên Hiên đi phía sau chật vật với chiếc vali to tướng .

        Đứng trước căn phòng số 501 , cánh cửa đóng im lìm , bên trong cũng không có ánh đèn hắt ra . Hiên Hiên tay xoa xoa cằm , đầu gật gật . Khóe môi cong cong , rất vui vẻ . Cẩn thận đặt chiếc vali nằm xuống , bấm dãy mật mã rồi nhẹ nhàng lật ra tránh rơi đồ ra ngoài .

 “ Cạnh Cạnh ”

         Hiên Hiên nhìn A Thuần rồi lui ra đằng sau , dựng chiếc vali đứng dậy .

         Ngư Thuần tiến lên phía trước đưa tay đẩy cánh cửa , cánh cửa liền từ từ mở ra . Ngư Ngư sững người nhìn Duyệt Hiên một hồi rồi vui vẻ hôn lên má anh trai :

-“ Hiên Hiên , làm sao anh có chìa khóa ?? ”

         ..

        Trở lại thời điểm vào vài ngày trước ở Mỹ ..

 -“ Thật sao ?? .. Ô ô , nghỉ được mấy ngày lại lao đầu vào làm việc .. Thật bất công .. Sao lại chọn đúng năm nay mà kiểm tra sổ sách chứ .. A Miên , cho tớ ở chung nhà cậu 1 tháng được không ?? .. Cậu cũng biết chung cư của tớ rất xa chỗ làm mà . Hơn nữa từ giờ công ty rất bận rộn .. Chạy qua chạy lại .. A Miên , cậu tốt nhất .. Được được , khi về tớ lập tức dọn quần áo sang nhà cậu .. Rồi rồi bái bai ”

          Cơn gió đêm đột nhiên thổi ngang qua , làm cô co rúm lại . Xoay người rời khỏi ban công liền giật mình nhìn thấy Tiểu Hiên đang ngồi trên giường nhìn chăm chăm cô .

           Du Du bình tĩnh lại liền đi tới xoa đầu Hiên Hiên hỏi :

-“ Hiên bảo bối , làm sao mà chưa ngủ thế ?? ”

-“ Mẹ Di Di và các cô người hầu ngủ mất rồi . Hiên Hiên có chút đói bụng .. mẹ nuôi ”

          Hai từ mẹ nuôi nghe dịu dàng làm sao , Du Du xoa đầu rồi bảo chờ một tí . Vui vẻ quay quần trong bếp , đâu ngờ được trong phòng mình lại có thằng nhóc đang cười giảo hoạt . 

             

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

   Lập Lập : Từ sáng tới giờ ta quần quại để cố gắng hoàn thành chap này đấy T^T vất vả chưa .. Thương ta thì mau vote đi   (●´ω`●) vote vote !!