Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 31: Tiểu khu cháy




Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 31 : Tiểu khu cháy

         Nghe được giọng nói cô nhưng sao trong lòng anh không vui tí nào mà tim lại đau ê ẩm đến thế này . Ở bên ngoài chắc cô rất vất vả , đúng thế , cô còn phải đi làm kiếm tiền , đã vậy còn đang mang thai . Cô thành ra như vậy chính là do anh !!

         Do anh đã không quan tâm đến cô , nói những lời lẽ làm tổn thương đến cả hai mẹ con họ . Thực sự anh không cố ý . Anh chỉ nghĩ rằng nếu nói ra anh rất thương yêu đứa bé trong bụng thì lại lo sợ rằng cô vì đó mà đau lòng . Rồi lại tự trách bản thân , nhưng đâu ngờ mọi việc lại thành ra như thế .

        Triệt Đông vỗ mạnh vào bả vai của Thất Nghị , trợn mắt , giọng bực dọc nói :

-“ Vương Thất Nghị trước kia đâu rồi ?? Chẳng phải to miệng lớn tiếng nói sẽ tìm cô ấy về sao ?? Giờ thì bỏ cuộc sao ?? ”

      Thất Nghị quay sang lườm Triệt Đông , định nói thì bỗng giật người quay lại . Thiết Kính cầm lon nước ép táo áp lên má Thất Nghị , nhìn thấy Thất Nghị tức giận . Thiết Kính chỉ đưa lon nước tới trước mặt anh rồi bảo :

-“ Mau mau tìm cô ấy về đi . Chẳng phải cậu rất yêu cô ấy và đứa bé trong bụng sao ?? Còn không mau đi giải thích cho bọn họ ”

      Thất Nghị cầm lấy lon nước , đứng dậy trừng mắt nhìn hai người bọn họ , giọng tựa chút vui vẻ , phấn khởi nói :

-“ Được , bây giờ tôi đi t- .. ”

        Chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông vang lên , anh đành phải ngưng lại rồi đi lại cầm chiếc điện thoại lên . Vừa chạm vào màn hình đột nhiên tiếng khóc thảm thiết trong điện thoại phát ra :

-“ Cậu chủ .. cậu chủ .. cô Hoạn nhi .. ”

         Thất Nghị xám mặt , chạy lại cầm chiếc áo khoác rồi nhìn Triệt Đông nói :

-“ Hoạn Nhi đang trong bệnh viện ”

       Triệt Đông cùng Thất Nghị lập tức mau chóng rời đi . Thiết Kính khuôn mặt có chút cau có , lập tức gọi điện cho ai đó .

       Trong phòng bệnh , Hoạn Nhi la hét lớn tiếng , cô quăng gối mền vào mặt Tiểu Vệ và hai cô người hầu khác . Giọng nói đầy chanh chua khó mà có thiện cảm của Hoạn Nhi phát ra :

-“ Chó chết , mau cút khỏi đây cho tôi ”

       Thất Nghị bước vào phòng nghe thấy Hoạn Nhi đang văng tục liền sửng sốt , hai hàng lông mày chau lại . Bước chân nên mạnh xuống đất , Triệt Đông đi sau nhìn thấy thái độ của Thất Nghị liền biết tên này đang nổi giận .

       Hoạn Nhi quay đầu nhìn thấy anh đang đứng nhìn cô , đột nhiên nước mắt tuôn ra như suối . Thất Nghị vẫn lặng câm nhìn cô em gái đang ngồi trên giường . Cô tỏ vẻ ấm ức nói :

-“ Nghị Nghị , chân em đau . Đều là do bọn họ hại ”

      Nói xong liền không quên chỉ tay vào ba người đang khúm núm đứng ở góc tường run rẩy . Ánh mắt Hoạn Nhi lóe qua tia mưu mô , mau chóng dùng đôi mắt thảm thương nhìn anh trai . Thất Nghị đưa tay xoa hai thái dương rồi buông thõng tay xuống thở dài :

-“ Chuyện là thế nào ?? ”

-“ Là bọn họ hại em ngã cầu thang . Anh mau đuổi việc hết bọn họ đi , nếu không họ sẽ lại tiếp tục hãm hại em ”

-“ Cậu chủ không ph-.. ”

     Hàng lông mi cong cong rủ xuống . Anh giơ tay lên ý chỉ im lặng . Ba người bọn họ nhìn Thất Nghị mà uẫn ức trong lòng , đến cả cơ hội để giải thích bọn họ cũng không có .

     Cả ba người cúi đầu đi ra , Triệt Đông cũng bước theo nhường không gian lại cho anh em bọn họ . Thất Nghị đứng dậy nhặt chăn và gối dưới đất , phủi phủi rồi đặt lên giường cho cô .

      Hoạn Nhi nhìn anh trầm mặc liền ngoan ngoãn nằm xuống , có anh bên cạnh đột nhiên trong lòng dâng lên một cỗ hạnh phúc . Cảm giác này thật dễ chịu , thật dễ chịu . Bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ , đôi môi cong lên .

      Thất Nghị vén chăn cẩn thận giúp Hoạn Nhi rồi đứng dậy ra ngoài . Đứng trước phòng Triệt Đông , định mở cửa vào thì đột nhiên cửa mở ra . Ba cô gái hầu nhìn thấy anh đứng trước cửa thì sắc mặt bỗng tái đi , vội ấp a ấp úng rồi cúi đầu chạy đi .

       Thất Nghị đi vào trong , đôi mắt sắc bén vô tình lướt qua Triệt Đông . Triệt Đông nhìn thấy hắn đang lườm mình vội lấy tay xoa xoa thái dương :

-“ Thất Nghị .. cậu đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi như thế chứ ”

-“ Ánh mắt đó .. như thế nào ?? ”

-“ Như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy ”

       Thất Nghị gật đầu tỏ vẻ suy nghĩ , rồi đi lại gần Triệt Đông vịn lấy vai anh . Ghé sát vào tai Triệt Đông , miệng phun ra từng chữ :

-“ Tôi-không-đói-đến-mức-ăn-quàng , và-tôi-thẳng !! ”       

        Khuôn mặt Triệt Đông đen đến mức không thể đen hơn được nữa . Anh biết không thể trêu đùa loại người này , vội hít thở thật sâu , vuốt mặt nói :

-“ Được rồi được rồi . Đợi đến đúng lúc tôi sẽ nói cậu nghe ”

        Thất Nghị nhếch môi , rồi điệu bộ thong thả ung dung bước ra ngoài . Vừa ra tới cửa liền phát hiện điện thoại không có trong túi quần mà là trong chiếc áo khoác lúc nãy anh đã đặt trên ghế sofa .

       Sợ đánh thức Hoạn Nhi , Thất Nghị cố ý bước chậm cẩn không gây ra tiếng ồn . Anh bước tới liền thấy Hoạn Nhi đang cầm chiếc điện thoại anh , khuôn mặt cau có đến khó coi . Anh liền bước tới giường đoạt lấy thứ trên tay cô . Giọng có chút khó chịu , lạnh lùng phát ra :

-“ Đừng chạm vào điện thoại anh . Nghỉ ngơi đi , anh về ”

       Nói xong liền quơ lấy chiếc áo khoác rồi bực dọc bước ra . Hoạn Nhi ngồi trên giường nghiến răng , tay nắm chặt lại , ánh mắt tính toán mưu mô lại hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn .

~~~~~~~~~~~~~

      Tại phòng giám đốc , Thiết Kính đang ký duyệt tài liệu thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên . Anh vội vàng cho người lui ra rồi mới bắt máy .

      Khuôn mặt vốn mệt mỏi chau mày cuối cùng cũng giản dãn khi nghe điện thoại . Khuôn mặt vui vẻ phấn khởi , liền đóng xấp tài liệu trên bàn rồi bước ra ngoài .

      ..

     Trên bàn đầy thức ăn đang bốc khói nghi ngút , Thất Nghị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cứng ngắc của người đối diện . Thiết Kính đã bảo anh ăn sau rồi sẽ nói thế mà hắn không đụng bất cứ thức ăn nào trong bàn mà cứ ngồi đấy chăm chăm nhìn anh . Đến cả nuốt cũng rất khó nuốt , Thiết Kính đành buông đũa , nói :

-“ Được rồi , ánh mắt cậu thực sự rất đáng sợ . Đừng nhìn tôi như thế nữa . Tôi sẽ nói ngay bây giờ ”

     Triệt Đông ngồi kế bên cũng gật đầu đồng tình . Ánh mắt tên này có sức sát thương vô cùng lớn .

    Thất Nghị chỉ một phun ra một chữ duy nhất :

-“ Nói ”

-“ Đã tìm được chỗ ở của .. ”

     Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên , Thiết Kính nhìn số điện thoại trên màn hình đột nhiên nheo mắt lại rồi giơ tay ý chỉ đợi anh một lát . Thất Nghị chỉ phất tay , còn Triệt Đông cầm ly rượu trên tay lười biếng hớp một ngụm .

-“ Cái gì .. Cháy sao ?? ”

      Thiết Kính đứng phắt dậy làm Triệt Đông ngồi kế bên giật mình ly rượu trên tay bỗng rơi xuống đất vỡ choang .

      Thất Nghị vội có cảm giác vô cùng bất an , liền đứng dậy theo .

      Cả ba người vội xuống xe , nhìn khu chung cư đang chìm trong biển lửa . Thất Nghị sắc mặt vô cùng tồi tệ , liền quay sang nắm lấy áo Thiết Kính gằn giọng hỏi :

-“ Căn phòng đó số bao nhiêu ?? ”

-“ Thất Nghị , trong đó rất nguy hiểm  . Cậu không thể .. ”

     Đầu anh như muốn nổ tung khi nhìn thấy tòa chung cư nhỏ đang dần dần bị lửa nuốt chửng . Lồng ngực anh đau đớn vô cùng , đột nhiên sinh ra sợ hãi . Thất Nghị siết chặt cổ áo Thiết Kính mặc cho Triệt Động đang đứng kế bên ngăn cản anh . Giọng lạnh lẽo như tu la từ miệng anh phát ra , làm cho Thiết Kính cùng Triệt Đông kinh hãi nhìn anh :

-“ Bao nhiêu ?? ”

-“ Là căn phòng số 403  ”

       Thất Nghị buông tay ra chạy chạy đi . Cảnh sát đang đứng chặn lối đột nhiên thấy Thất Nghị xông vào liền chặn lại . Lý trí như mất đi , anh cố gắng vùng ra khỏi đám người đó . Phải đến 4 , 5 người mới giữ được anh .

-“ Dừng lại , bên trong rất nguy hiểm . Lửa rất lớn , cậu không thể vào trong đó ”

      Cảnh sát viên vừa nói xong liền lãnh ngay cú đấm vào mặt . Nếu là ban ngày thì chắc chắn bọn họ đã phải chết khiếp , nhưng bây giờ lại là ban đêm nên không ai nhìn rõ đôi mắt đỏ gầu của Thất Nghị . Ánh đèn lướt qua khuôn mặt đằng đằng sát khí của Thất Nghị , vô tình cảnh sát viên thấy được liền run rẩy chỉ tay vào anh . Triệt Đông , Thiết Kính chạy lại thấy đám người đang vây lấy Thất Nghị , còn có cảnh sát trưởng đang run cầm cập . Liền nhẹ giọng giữ chặt tay anh nói :

-“ Thất Nghị bình tĩnh đã . Cậu nhìn xem bên kia có đám người được cứu ra kìa . Mau lại bên đó xem ”

      Cả ba chạy lại đó , Thất Nghị chen vào đám đông đang hỗn loạn nhìn kỹ từng người . Gần đó Triệt Đông vịn một anh lính cứu hỏa lại hỏi :

-“ Tầng 23 , căn số 403 .. người trong đó đã được cứu ra chưa ?? ”

      Anh lính mặt đính đầy vệt đen vội đưa tay lên lau chùi nói :

-“ Xin lỗi , vì lửa cháy lan nhanh nên chóng tôi không thể nào cứu những người ở tầng giữa được ”

      Thất Nghị đứng gần đó liền sững người lại , cả thân hình to lớn đột nhiên mất thăng bằng ngã xuống đất ..

       Triệt Đông buông người ra , chạy lại đỡ Thất Nghị đang ngồi trên mặt đất . Cầm lấy tay trái anh , dò tĩnh mạch .

       Thiết Kính cũng chạy lại , Triệt Đông sắc mặt tái đi rồi nhanh chóng đỡ Thất Nghị lên xe , đi đến bệnh viện .

      Trong căn phòng nằng nặc mùi sát trùng , y tá đứng kế bên lau mồ hôi cho Triệt Đông rồi cầm hai tay sốc điện đưa cho anh . Tay cầm máy sốc điện run rẩy .

       Triệt Đông cố gắng áp chế tâm lý , rồi nhanh chóng sốc điện vào lồng ngực Thất Nghị . Mắt không ngừng liếc sang màn hình .

       Mồ hôi trên trán liên tục túa ra , y tá tay không ngừng lau .

       Triệt Đông quay sang hét lớn làm các bác sĩ phụ đứng cạnh luống cuống sợ hãi cả lên :

-“ Chuẩn bị máy thở , bơm tim điện chuyển sang chế độ an toàn xong chưa ?? ”

       Cả đám người mặc áo trắng quay quần trong không gian bách bí . Áp lực rất lớn đang đè trước lồng ngực họ . Triệt Đông cố gắng giữ bình tĩnh để bọn họ theo kịp nhịp độ .

       Bác sĩ , trên vai họ là cả mạng người .

        ..