Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 80: Sự giàu sang của ba ba nghèo về rồi




Nói theo một nghĩa nào đó, Chúc Chúc chỉ là một nhân loại, còn Kim Sân là tử thần.

Bọn anh ngoài cái quan hệ cha con giả dối, thì những mặt khác đều giống như hai vũ trụ song song là người và thần.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì lần gặp gỡ duy nhất của bọn anh phải là lúc Chúc Chúc chết đi. Và lúc đó tử thần đại nhân lạnh lùng ít lời thậm chí còn không thèm cúi người, mà chỉ đứng bên cạnh, nhìn hệ thống thu hoạch linh thể.

Có một giây nào đó, trái tim Kim Sân cảm thấy vô lý một cách khó hiểu. Thì ra nuôi một đứa bé thật sự có thể nuôi cả vào tim.

Ánh mắt Chu Hoa trốn trốn tránh tránh. Anh ta biết chuyện mình đang làm không đúng, nhưng vẫn chọn, vì vậy không thể quay đầu nữa.

Chu Hoa biết rất nhiều chuyện từ người kia, biết vợ anh ta vì sinh con gái nên cơ thể mới suy yếu rồi ra đi. Anh ta biết, anh ta đã lấy con gái ra làm giao dịch.

Chỉ là giao dịch này đã xuất hiện điều ngoài ý muốn. Sự xuất hiện của người này, khiến giao dịch không thể hoàn thành một cách thuận lợi. Người kia đã nói, nếu không thể hoàn thành giao dịch, vậy vợ anh ta vẫn phải chết. Ban đầu anh ta đã từ bỏ con gái, hiện tại anh ta không thể từ bỏ luôn cả vợ. Bất kể con đường này có khó khăn đến mức nào, anh ta chỉ còn cách tiếp tục đi tới đích.

Chu Hoa nói: “Con bé là con gái ruột của tôi, chúng tôi sinh ra nó, nuôi nó. Bây giờ chuyện nó phải làm, chỉ là trả cho chúng tôi thứ mà chúng tôi đã cho nó.”

Kim Sân: “Năm con bé hơn hai tuổi đã trả hết rồi. Bắt đầu từ lúc tôi cứu được con bé, thì bé chính là con gái tôi. Thứ các người cho, con bé đã trả, bằng không thì vợ anh cũng chẳng sống đến bây giờ. Sở dĩ hiện tại con bé vẫn còn sống, là vì con bé là con gái của tôi.”

Kim Sân nhìn người đàn ông này, cười lạnh thành tiếng: “Anh cho rằng các người có xứng để con gái của một tử thần đổi mạng cho các người không?”

Người này đã tìm tới đây, Hồ Phú hiển nhiên cũng biết vị trí của bọn anh. Kim Sân chậm rãi tháo đồng hồ đeo tay xuống, trang phục đơn giản ban đầu lập tức biến thành âu phục đen u ám.

Chu Hoa bị dọa cho lui về sau hai bước: “Anh... Anh...”

Kim Sân lộ ra ánh sáng của thần: “Chắc người kia chỉ nói đến vài chuyện, đã bảo anh qua đây nhỉ.”

“Anh ta là tử thần, tôi cũng vậy. Anh ta có thể làm mất ký ức  của các người về Chúc Chúc, có thể cắt đứt lưới quan hệ. Mà tôi thì ngược lại đấy, lần này là ký ức của anh, lần tiếp theo sẽ đến ký ức của vợ anh...”

Sau khi Kim Sân nói xong liền ném người này đi, rồi nhanh chân trở lại. Lúc về tới ngoài phòng bệnh, anh mở app Tử thần dự phòng mà đã lâu mình không dùng đến để tìm vài cái tên.

Sở dĩ anh không làm thế trước mặt Chu Hoa, đại khái là vì đang cãi nhau ồn ào được một nửa lại móc điện thoại ra thì có hơi kỳ quái.

Mà lúc này, cửa đang mở, tiếng cười khanh khánh của Chúc Chúc truyền ra ngoài. Xuyên qua cửa sổ phòng bệnh, bé thấy được Kim Sân. Chúc Chúc vừa cười vừa gọi ——

“Ba ba, ba ba ơi, ông chơi ăn gian lắm, ba mau vào đi nha!”

Tâm trạng vốn đang phẫn nộ của Kim Sân dần bình tĩnh lại, anh đi vào.

Anh để một phần tâm trí để chú ý bên kia, liền thấy Chu Hoa đau đớn ấn đầu.

Kim Sân cũng chẳng thấy thông cảm chút nào. Anh ta đã lựa chọn, vậy thì không trở về được nữa.

Kim Sân vào tới phòng bệnh. Chúc Chúc không hề để chuyện vừa rồi ở trong lòng, dù sao thì khi còn nhỏ, bé cũng đã từng gặp phải chuyện chú và dì xa lạ muốn làm cha mẹ bé rồi.

Chúc Chúc nhìn Kim Sân, nói ngớ ngẩn: “Ba ba, ba ba ơi, ba thay quần áo rồi ạ. Bộ này nhìn thật đẹp nha!”

Kim Sân tâm thần bất định. Thời gian của Nhạc Đào Đào sắp tới, tử thần số hai chắc chắn sẽ có đợt phản công mạnh nhất.

Nhưng mãi đến hôm sau, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mà ngược lại, Kim Sân đọc được một tin tức ——

“Đường Thành Bắc xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng. Nguyên nhân tai nạn là một chiếc xe nhỏ màu đen chịu ảnh hưởng của ngoại lực, bị đè trực tiếp, lái xe tử vong tại chỗ...”

Kim Sân nhíu mày, nhìn Hồ Thừa Khiếu bên cạnh. Cậu yên tĩnh theo Chúc Chúc cùng chơi trò chơi với Thần, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Kim Sân có thể đoán ra được là Nhạc Đào Đào đã xảy ra chuyện, chênh lệch thời gian không nhiều. Bởi vì Nhạc Đào Đào xảy ra chuyện, nên tử thần số hai mới bị không thể khống chế được nữa.

Nhạc Đào Đào đã xảy ra chuyện, vậy thì tử thần số hai cũng không còn lý do để tiếp tục tìm con gái anh.

Đúng lúc thật, bây giờ Kim Sân đã chẳng còn gì lo lắng, anh cũng nên tìm đối phương tính sổ rồi. Nhưng điều kỳ lạ là, Kim Sân đã tìm khắp những nơi mình có thể tìm, đều không tìm được tử thần số hai.

Có thể việc Nhạc Đào Đào qua đời đã khiến tử thần số hai chịu một đả kích quá lớn, cho nên mới không tìm được anh ta.

Nghĩ tới đây, Kim Sân chợt nhớ ra một chuyện. Anh nói với cô con gái đã phải nằm trên giường mấy ngày nay rằng: “Lát nữa ăn cơm trưa, ba ba dẫn con đến một nơi.”

Chúc Chúc lập tức sinh lòng hiếu kỳ, nên cơm cũng không muốn ăn đã vội vàng bu lại: “Ba ba, ba ba ơi, chúng ta đi đâu nha?”

“Lát nữa ăn cơm sẽ biết.” Kim Sân xoa đầu con gái rồi nói.

Thế là mấy tiếng tiếp theo Chúc Chúc đều rất phấn khích. Bởi gì mấy ngày nay bé phải đợi trong bệnh viện suốt nên cảm thấy chán lắm, rất muốn ra ngoài chơi, nhưng chị y tá đã nói hiện tại bé chưa thể đi đâu được.

Chúc Chúc chỉ ăn một chén cơm vào bữa cơm, chờ ba ba cơm nước xong xuôi còn dẫn bé ra ngoài chơi bằng đôi mắt sáng rực.

Kim Sân đối diện với đôi mắt mong chờ của con gái, bế bé lên: “Nhắm mắt lại, không được nhìn lén nha.”

Kim Sân ôm con gái, Hồ Thừa Khiếu và Thần đi theo sau. Anh đã đi vào thông đạo không gian, Chúc Chúc không nhịn được nữa liền hỏi ——

“Ba ba ơi, là cửa hàng ạ?”

“Không phải.”

“Vậy là công viên trò chơi ạ? Con cảm giác có nắng chiếu vào con nha, còn có mùi táo thơm thơm nữa, chúng ta đang ở cửa hàng trái cây ạ?”

“Không phải công viên trò chơi, cũng không phải cửa hàng trái cây đâu.”

“Vậy con đoán không được nha.” Chúc Chúc chẳng thể nghĩ ra gì nữa.

Kim Sân đặt bé trên cành cây: “Rồi, mở mắt nào.”

Lúc Chúc Chúc mở mắt, ánh nắng làm bé hơi chói mắt. Chúc Chúc dùng tay che nắng, sau khi dần thích ứng thì lấy tay ra. Bé liền thấy cây táo kết đầy quả táo đỏ rực, mặt cỏ dưới cây táo được điểm xuyết những bông hoa nhỏ mà bé quen thuộc.

Mặc dù đã qua hai, ba năm nhưng Chúc Chúc vẫn nhớ kỹ nơi này, đây là nơi bé thích nhất khi còn nhỏ. Chúc Chúc quay đầu lại, liền thấy tòa lâu đài màu hồng, bên trên còn có thật nhiều bong bóng lớn đủ mọi màu sắc, y chang ký ức của bé lúc nhỏ. Chúc Chúc phấn khích hét lên: “Ba ba! Ba ba ơi! Đây là nhà cũ của chúng ta mà!”

Kim Sân ôm bé xuống, nâng bé lên để bé hái một quả táo tươi ngon: “Là nhà cũ của chúng ta, có vui không?”

“Vui lắm ạ!” Chúc Chúc ra sức gật đầu: “Ba ba ơi, chó chó nhà chúng ta còn ở đây không ạ?”

Thần đứng bên cạnh nói: “Nó đang ở nhà ông, lát nữa sẽ dẫn tới cho cháu xem.”

Chúc Chúc gật đầu.

Kim Sân ôm Chúc Chúc vào phòng khách. Phòng khách vẫn như trước đây, chỉ là không khí hơi lạnh. Thoáng nhìn qua, còn tưởng rằng họ chỉ mới rời nhà ba đến năm ngày.

Chúc Chúc lấy làm lạ nói: “Cái bàn bị thấp rồi ạ.”

Kim Sân: “Là do con đã cao hơn đấy.”

Nhạc Đào Đào đã qua đời, vậy thì kiếp nạn của Chúc Chúc cũng đã qua, lẽ đương nhiên họ không cần tiếp tục trốn ở đó nữa.

Chúc Chúc cũng về đến phòng ngủ công chúa rộng lớn của mình. Buổi tối, Kim Sân không ngủ được, liền sang xem thử con gái có đá chăn không, nhưng vừa mở cửa anh liền thấy giường của Chúc Chúc đã trống không. Anh mở cánh cửa của căn phòng khác, Hồ Thừa Khiếu trong đó cũng chẳng thấy tăm hơi. Kim Sân biến sắc.

Đúng lúc Thần vừa từ nhà mình đến đây, dẫn theo cả chó ba đầu sang: “Sao thế?”

“Không thấy Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu đâu nữa!”

Thần trấn an: “Đừng sốt ruột, vừa rồi ta vẫn luôn ở đây nhưng không hề thấy thông đạo không gian được mở, cũng không có người khả nghi xuất hiện ở đây. Không sao đâu.”

Một bên khác, Chúc Chúc đã tỉnh lại. Bé còn nhớ, lúc bé đang ngủ ở nhà thì nghe thấy tiếng động. Bé vô thức đi theo tiếng động đó, sau đó thì không nhớ gì nữa. Mà bây giờ, xung quanh tối thui, Chúc Chúc liền thấy hơi sợ hãi. Ngay sau đó bé nhìn thấy anh Thừa Khiếu bên cạnh đang hôn mê. Chúc Chúc cũng không kịp nhớ trên người mình có vết thương, đã bò tới cạnh Hồ Thừa Khiếu ——

“Anh Thừa Khiếu, anh Thừa Khiếu...”

Ngay sau đó, cái nắp trên đỉnh đầu được mở ra, tử thần số hai nhìn hai đứa bé với vẻ mặt phức tạp.

Chúc Chúc cũng nhìn thấy chú Hồ. Bé vẫn nhớ chú Hồ, nên sửng sốt một lúc liền vô cùng vui mừng nói: “Chú Hồ? Chú không sao chứ ạ, chú đến tìm anh Thừa Khiếu phải không?”

Lúc Chúc Chúc nghe Hồ Thừa Khiếu nói cậu không còn cha mẹ nữa, bé đã tưởng là cha mẹ cậu đã đến một nơi rất rất xa, sẽ không trở về nữa. Sau này bé biết thế nào gọi là chết, liền cho rằng họ đã chết.

Chúc Chúc càng dùng thêm sức để đẩy Hồ Thừa Khiếu, không thèm để ý đến tay đau của mình chút nào. Vì anh Thừa Khiếu không còn cha mẹ nên anh ấy đã buồn rất là lâu rồi, cũng không còn thích nói chuyện nữa. Nếu anh ấy biết ba ba anh ấy đến tìm mình, chắc chắn sẽ rất vui nha!

Tử thần số hai lộ ra vẻ cay nghiệt: “Chu Chúc, xin lỗi, hẳn là cháu nên thực hiện trách nhiệm của mình rồi.”

Lúc này Chúc Chúc mới cảm thấy không đúng. Tại sao ba ba của anh Thừa Khiếu lại không đến ôm anh Thừa Khiếu nhỉ?

Bé nghi hoặc ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Trách nhiệm gì ạ?”

“Ba cháu đã lấy tính mạng của cháu đưa cho chú để làm giao dịch, cho nên hiện tại cháu phải hoàn thành giao dịch.” Tử thần số hai vươn tay nhấc Chúc Chúc lên.

Chúc Chúc không hiểu giao dịch là gì, nhưng bé vẫn nói: “Ba cháu sẽ không bao giờ tặng cháu cho chú để làm con gái của chú đâu!”

Bé tưởng bây giờ cũng giống lúc những người kia muốn bé làm con gái của họ trước kia. Tại sao tất cả mọi người đều muốn bé làm con gái của họ nhỉ?

Tử thần số hai đóng thùng lại, xác định Hồ Thừa Khiếu sẽ không tỉnh, liền dẫn Chúc Chúc đi đến phòng thí nghiệm của mình. Ở đó có một người đang hôn mê.

Sắc mặt tái nhợt, nhưng không hề có thương tích nào. Chúc Chúc cũng nhanh chóng nhận ra, đó là thím mà!

Chúc Chúc chẳng hề sợ hãi, nhưng khi bị bắt, và bị dẫn đến đây thì bé luôn thấy rất khó chịu, không ngừng ho khan.

Rất nhanh, Chúc Chúc đã bị ném vào một cái thùng trong suốt kỳ quái.

Chúc Chúc thấy được thím đang nằm bên kia, thím giống như đang ngủ say. Chúc Chúc đứng trong thùng, không ngừng đập vào kính: “Thím, thím ơi...”

Tử thần số hai nhíu mày, sao người kia còn chưa tới nữa.

Cũng may, ngay lúc này, cánh cửa bên cạnh đã được mở, một người đàn ông cao lớn nhã nhặn đi từ bên trong ra ——

Tử thần số hai nói: “Tới phiên anh.”

Người đàn ông kia nhìn cô bé khoảng bảy, tám tuổi đang bị nhốt thì chỉ chớp mắt. Bé đã lớn rồi nhỉ, anh ta cũng nhớ ra những chuyện cần biết. Trong lòng anh ta thấy áy náy không chịu nổi, nhưng vẫn nhịn không được mà nói với con gái: “Chúc Chúc, là ba ba đây.”

Chúc Chúc nhìn người xa lạ này: “Chú ứ phải đâu nha. Ba cháu tên là Kim Sân mà.”

Chu Hoa cũng ý thức được rằng con gái đã hoàn toàn không còn nhớ mình, anh ta càng thêm khó chịu.

Đứa con luôn gọi anh ta là ba ba, ba ba ơi, ba mau nhìn con nè, hiện tại lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình.

Chu Hoa nhíu mày: “Chúc Chúc, con nghe ba nói này, ba thật sự là ba ruột của con đó. Con còn nhớ ba ba của con lúc con hai tuổi không?”

Hiện tại Chúc Chúc đã tám tuổi, đối với bé mà nói thì trí nhớ sớm nhất của bé chính là lúc tìm không thấy ba ba và bị chó rượt chạy. Còn trước đó, thì bé chẳng nhớ được.

Chúc Chúc nhìn hai người kia. Thật ra Chúc Chúc rất sợ bị đánh nhưng bé vẫn chống nạnh, làm ra vẻ hung ác nói: “Ba cháu rất lợi hại đó, các chú không được bắt nạt cháu đâu. Nếu các chú bắt nạt cháu, ba cháu sẽ đánh các chú. Ba thật sự lợi hại lắm đó, sẽ đánh tay của các chú sưng vù luôn cho coi!”

Chu Hoa nghe nói thế, thì tim giống như bị dao cắt.

Tử thần số hai không còn kiên nhẫn. Anh ta đi tới, cầm một bản hợp đồng trong tay.

“Để con bé in dấu tay vào đây”

Chu Hoa nhìn nội dung hợp đồng, trên đó viết rõ ràng là Chu Chúc tự nguyện dùng tên của mình để thay thế mạng cho Nhạc Đào Đào.

Phía dưới, người giám hộ là anh ta đã ký tên, ký tên vào sáu năm trước.

Tử thần số hai phải dùng mấy chục năm mới tìm được một đối tượng thích hợp, đó chính là Chu Chúc. Kiểu giao dịch lợi dụng quy tắc của bug thì rất hà khắc với đối tượng giao dịch, chỉ khi đứa bé đồng thời thỏa mãn các loại điều kiện như, có được linh thể tinh khiết, người giám hộ của đứa bé đó còn phải tự nguyện ký vào hợp đồng. Hợp đồng kiểu này còn yêu cầu đứa bé phải được tám tuổi, bằng không tử thần số hai đã sớm kết thúc vào mấy năm trước rồi. Anh ta chưa từng nói cho bất kỳ ai, anh ta cũng không muốn một Chu Chúc trước tám tuổi, vì sau tám tuổi mới là mục tiêu thật sự của anh ta.

Chu Hoa lấy hợp đồng qua, đi tới “Chúc Chúc, con in dấu tay ở đây là được, chỉ cần con in dấu tay ở đây là có thể về nhà rồi.”

Chúc Chúc nhìn tờ giấy, nhỏ giọng hỏi: “Thật ạ?”

Không thấy bé, ba ba nhất định sẽ rất lo lắng. Chúc Chúc cũng nghĩ mình nên nhanh chóng trở về bên cạnh ba ba thôi.

Người phụ nữ đang mê man bên cạnh đột nhiên mở mắt, nước mắt càng không ngừng chảy xuống, lớn tiếng quát: “Đừng!”

Tử thần số hai ngây ngẩn cả người. Anh ta quay đầu, đi nhanh đến cạnh vợ mình: “Có phải thấy rất đau ở đâu không?”

Sắc mặt của Nhạc Đào Đào tái nhợt, dùng sức đẩy người đang ôm mình ra, suy sụp rơi nước mắt: “Hồ Phú, em yêu anh đã mười lăm năm, sao anh có thể đối xử với em như thế? Thừa Khiếu đâu?!”

Tử thần số hai gần như hiểu ra ngay, Kim Sân đã khôi phục ký ức của vợ mình rồi.

Tử thần số hai cắn răng, ấm giọng thì thầm an ủi: “Vợ này, anh cũng yêu em lắm. Em đừng gấp, bây giờ đầu óc của em sẽ hơi loạn, nhưng chuyện này không giống tưởng tượng của em đâu.”

Sau khi anh ta dỗ dành xong, liền nói với một bên khác: “Nhanh để con bé in dấu tay đi.”

Nhạc Đào Đào nhanh chóng bò dậy, cầm một con dao từ trên bàn bên cạnh rồi đặt trên cổ mình: “Dừng lại! Đều dừng lại đi!”