Sân trường là sân nhựa, diện tích cũng không lớn. Bọn trẻ lớp dưới đang chạy tới chạy lui, chơi trò chơi, rượt đuổi nhau ở đó. Một mớ hỗn độn ồn ào trên sân.
Đem ra so sánh thì Hồ Thừa Khiếu đang kéo Chúc Chúc cùng chạy lại chẳng hề khiến người khác chú ý.
Hai đứa bé nhanh chóng chạy tới cổng trường. Cổng trường là cổng sắt lớn, có vài người buôn bán nhỏ đang chào bán đồ ăn vặt cho trẻ con bên trong qua cách cửa sắt lớn.
Lúc Chúc Chúc tới nơi, thì đã mệt đến nổi thở hồng hộc. Bé nhìn thấy những bạn khác đã vây quanh cánh cổng sắt lớn. Các bạn ấy đứng chắn khiến con kiến cũng không chui lọt.
Chúc Chúc nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy gáy của một vài bạn nhỏ cao hơn mình. Vì chỉ nhìn thấy gáy, cho dù bé có nhảy lên cũng không thể nhìn được tình hình ngoài cổng.
Thế là Chúc Chúc liền dùng cả tay cả chân, chen chen lấn lấn vào giữa những bạn nhỏ đang nắm tiền trong tay muốn mua kẹo. Bé phải hết sức khó khăn mới đẩy được cái bạn trước mặt ra.
Chúc Chúc nhìn ra bên ngoài trường học thông qua khe hở của cánh cổng sắt lớn. Thì ra ngoài đó thật sự có một chỗ thu mua chai nhựa và thùng giấy.
Còn có mấy bạn nhỏ kéo mấy cái thùng giấy vào, sau đó người lớn bên trong sẽ đưa tiền cho các bạn ấy. Hai mắt Chúc Chúc sáng rực lên.
Nhóc con lại vội vàng chen từ trong vòng vây của các bạn nhỏ khác ra ngoài, chạy về trước mặt Hồ Thừa Khiếu rồi nói: “Anh Thừa Khiếu ơi, thật sự bán được tiền đó. Em thấy có bạn kéo thùng giấy đến đó bán lấy tiền rồi. Chúng ta cũng đi tìm thùng giấy đi...”
Bây giờ Hồ Thừa Khiếu rất ít khi cười. Cậu nhìn bà cụ trong trường rồi nói với Chúc Chúc: “Nhưng mà nếu chúng ta cũng đi nhặt, vậy bà sẽ không có tiền nữa.”
Chúc Chúc cũng nghĩ đến chuyện này. Bé nhíu mày, nói: “Vậy sau khi chúng ta về nhà sẽ đi nhặt nhé. Chai ở trường đều để cho bà nha, chúng ta sẽ đi nhặt ở gần nhà chúng ta.”
Nhà của Chúc Chúc cách trường học này năm trạm xe buýt, cũng không xa lắm.
Lúc Kim Sân tới đón hai đứa vào buổi chiều, thì thấy Chúc Chúc đeo cặp sách, đang vô cùng phấn khích chạy tới. Kim Sân thở phào, xem ra ở trường mới bé không bị những học sinh khác bắt nạt.
Vừa đến gần, Chúc Chúc đã ôm chầm lấy ba ba, liền lộ ra vẻ không hài hòa giữa một đám phụ huynh đón con. Dù sao bọn trẻ cũng đã biết sĩ diện, muốn tỏ vẻ mình đã trưởng thành. Lúc cha mẹ đến đón ở cổng trường, những bạn nhỏ học tiểu học sẽ không cho cha mẹ ôm mình như con nít ở trước mặt những bạn học khác.
Sau khi Chúc Chúc ôm lấy ba ba thì vui vẻ nói: “Ba ba, ba ba ơi, con đã nghĩ ra một cách kiếm tiền rất được đó nha.”
Kim Sân không giội nước lạnh vào con gái, mà kiên nhẫn nói: “Cách gì thế?”
“Ba ba ơi, chúng ta đi nhặt chai nhựa và thùng giấy đem bán, là có thể được tiền ạ!”
Kim Sân nói: “Vậy sau này ba ba rảnh sẽ ra ngoài nhặt chai nhựa và thùng giấy.”
Chúc Chúc: “Ba ba ơi, con và anh Thừa Khiếu cũng muốn đi ạ.”
“Các con tan học thì ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, chờ ba ba có tiền, sẽ đưa con đi học dương cầm.” Kim Sân ôm con gái, nhìn Hồ Thừa Khiếu đang im lặng đứng bên cạnh.
Trước đây, trình độ nói nhiều của đứa bé này cũng tương đương với Chúc Chúc, hiện tại đã hoàn toàn im lặng.
Kim Sân một tay ôm con gái, vươn một tay khác dắt tay nhỏ của Hồ Thừa Khiếu, đi ra trạm xe buýt.
Người cha đơn thân dẫn theo hai đứa nhỏ nhanh chóng về đến nhà. Hôm nay Kim Sân còn có việc, không phải nhiệm vụ được giao, mà là Kim Sân rút chút thời gian để nghiên cứu xem rốt cuộc tử thần số hai muốn làm cái gì.
Kim Sân cũng không định tự chuẩn bị cơm tối, vì chính anh cũng cảm thấy mình nấu quá khó ăn.
Nhưng ra ngoài ăn lại quá đắt. Thế là anh học theo đội trưởng Nghiêm, gọi thức ăn qua app. Trong đó có rất nhiều hoạt động ưu đãi đặc biệt.
“Chúc Chúc, Thừa Khiếu, ra xem thử muốn ăn gì nào?”
Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu vốn đang yên tĩnh trong phòng để chép bài văn mà cô giáo giao về nhà. Nghe ba ba gọi, chúng lập tức vui vẻ chạy ra.
Kim Sân mở giao diện app, hỏi Chúc Chúc: “Con muốn ăn gì?”
Chúc Chúc nhìn điện thoại, cầm tay anh Thừa Khiếu: “Ba ba ơi, chúng ta mua ăn ạ?”
Kim Sân gật đầu.
Chúc Chúc nói như một bà cụ non: “Vậy thì đắt lắm...”
Kim Sân xoa đầu con gái, nói: “Hôm nay ba ba đã giúp một dì tìm tiền bị lừa về, nên dì ấy cho ba ba hai trăm đồng phí dịch vụ, đủ để chúng ta ăn được mấy bữa.” Trên thực tế cũng có chuyện đó thật. Nhưng xui xẻo là Kim Sân cầm hai trăm đồng kia còn chưa kịp nóng, thì lúc đi về, bởi vì tiếc mấy chục đồng tiền taxi, nên anh đã ngồi xe buýt. Trên xe có quá nhiều người, hai trăm đống đã bị người ta trộm đi.
Lúc Kim Sân về đến nơi, đang chuẩn bị dẫn con gái ra ngoài ăn một bữa ngon, thì phát hiện không thấy tiền đâu nữa. Anh tức đến nổi hận không thể lập tức làm tử thần lại, để kẻ trộm kia phải trả giá đắt.
Nhưng những chuyện này, Kim Sân không định nói cho con gái biết. Đứa bé này, người thì nhỏ mà suy nghĩ rất nặng. Nói với bé, bé chắc chắn sẽ buồn thật lâu.
Chẳng qua Kim Sân vẫn quyết định cho con gái ăn một bữa thật ngon.
Trang đầu của app giao hàng là hình ảnh các món ăn nhìn rất bắt mắt. Chúc Chúc vừa nhìn thì con mắt đều sáng rực, suýt chảy cả nước miếng.
Rất nhanh, Chúc Chúc đã chỉ vào một tấm hình rồi nói: “Ba ba ơi, con muốn ăn cái này ạ.”
Cơm gà hầm, một phần siêu to, giá đặc biệt ưu đãi chỉ mười sáu đồng.
Thế là Kim Sân gọi cho Chúc Chúc một phần, rồi hỏi Hồ Thừa Khiếu. Hồ Thừa Khiếu nói: “Cháu ăn giống em Chúc Chúc.”
Rất nhanh thức ăn đã được giao đến. Kim Sân mở cửa, nhận hai phần cơm gà hầm. Thật sự là phần siêu nhiều, đoán chừng là cho người lớn ăn.
Chúc Chúc là lần đầu tiên ăn món này. Cơm và canh gà hầm được tách riêng. Lúc Kim Sân mở hộp cơm ra liền ngửi được mùi thơm ngay, còn Chúc Chúc thì vui đến hỏng rồi. Kim Sân đổ thịt gà, khoai tây lẫn nước vào trong cơm, trộn lên rồi đưa cho Chúc Chúc một phần, lại đưa cho Hồ Thừa Khiếu một phần, còn anh cũng có một phần.
Kim Sân ăn một miếng, cảm thấy cũng được. Lúc anh ngẩng đầu liền thấy hai đứa bé đang bê hộp cơm gà hầm, nhai nhồm nhoàm. Nhất là Chúc Chúc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đầy niềm vui và hạnh phúc.
Kim Sân tính toán sơ sơ, giá cả của thức ăn gọi về không đắt lắm, vừa vặn một tuần có thể mua cho Chúc Chúc ăn một lần ——
“Sau này vào mỗi tối thứ tư chúng ta sẽ ăn món này có được không?”
Chúc Chúc ngẩng đầu: “Dạ được ạ!”
Kim Sân thấy bé vui như vậy, trong lòng cũng thấy vui theo. Bất luận Kim Sân có tiền hay không có tiền, thì đối với những món Chúc Chúc đặc biệt thích ăn, anh sẽ không mua nhiều, cũng không để Chúc Chúc ăn nhiều. Ngược lại, anh thích làm theo cách cứ qua một thời gian ngắn mới cho bé ăn một lần. Kim Sân sống quá lâu, nên anh đã không còn đặc biệt thích thứ gì. Anh cũng biết đến loại cảm giác không có sự mong đợi về thời gian, không có đồ mình thích, nên anh không muốn con gái phải sống như thế.
Giống như bây giờ, mỗi tuần Chúc Chúc đều sẽ chờ mong đến thứ tư, vì có cơm gà hầm ngon lành. Hàng năm, bé sẽ chờ mong đến sinh nhật, vì có bánh ngọt thật ngon. Mỗi tháng, bé sẽ chờ mong đến ngày cuối tháng, vì có tôm tôm ngon...
Cho tới bây giờ, tình yêu của Kim Sân với con gái đều mâu thuẫn như thế. Có một số thời khắc nhìn vào con gái, anh đã hận không thể đưa tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới cho bé. Nhưng có nhiều khi, anh lại vì hy vọng niềm vui của bé có thể được kéo dài mãi, mà chưa từng cho bé tất cả mọi thứ một lần nào.
Đều có nguyên nhân cả. Khi Chúc Chúc còn bé từng rất thích ăn táo, bé cảm thấy đó là thứ ngon nhất, đẹp nhất thế giới. Lúc ấy, vườn trái cây nhà bọn anh liền được trồng rất nhiều cây táo. Kim Sân còn bảo bóng đen dựng lều lớn, để đảm bảo ngày nào Chúc Chúc cũng có táo ngon để ăn. Nhưng thực tế, sau khi Chúc Chúc liên tục ăn táo trong một tháng, bé liền không muốn ăn nữa, cũng không còn thích táo nhất.
Từ đó về sau, lúc Kim Sân nuôi con gái sẽ luôn luôn thận trọng. Anh sợ mình sẽ tước đoạt mất sự yêu thích thứ nào đó của bé, tước đoạt nguồn suối vui vẻ của bé. Anh rất sợ sẽ biến con gái thành một cái xác vô dục vô cầu đối với bất cứ thứ gì giống như mình.
Nước canh cơm hầm rất đặc, trộn chung với cơm ăn rất ngon. Chúc Chúc ăn hết phần cơm, lại bắt đầu chờ mong đến thứ tư tuần sau.
Mười một giờ tối, Chúc Chúc bò dậy từ trên giường, bên cạnh đã được đặt một bộ quần áo xinh đẹp. Chúc Chúc không mặc quần áo xinh đẹp của mình, mà mặc một cái áo khoác màu xanh lục, sau đó đi ra từ phòng ngủ.
Rất nhanh, Hồ Thừa Khiếu cũng đi ra từ căn phòng cách vách.
Chúc Chúc rón rén dắt Hồ Thừa Khiếu đi ra ngoài.
Lúc các bé làm bài tập vào tối qua đã bàn với nhau, chờ ba ba ngủ say, các bé sẽ ra ngoài kiếm tiền.
Vì ba ba cho rằng hai đứa bọn bé vẫn còn nhỏ nên không cho bọn bé đi kiếm tiền, do đó Chúc Chúc mới quyết định, mình và anh Thừa Khiếu sẽ thừa lúc ba ba ngủ say rồi đi.
Hai đứa bé rón rén xuống tầng. Vào lúc này, đèn đường đã tắt, toàn bộ con đường trong tiểu khu đều đang ở tình trạng u ám. Thỉnh thoảng còn có hai, ba con mèo phát ra tiếng kêu. Ngay lúc này, có một con chó hoang xông ra từ lùm cây bên cạnh. Chúc Chúc nắm chặt tay Hồ Thừa Khiếu, nhỏ giọng nói: “Anh Thừa Khiếu, em sợ con chó này lắm —— “
Khi bé còn nhỏ đã bị những con chó loại này rượt rất nhiều lần, cho nên hiện tại bé không còn sợ chó chó to ba đầu, nhưng vẫn sợ loại chó này.
Cả ngày Hồ Thừa Khiếu đều không chủ động nói chuyện, nên chỉ lúc nào Chúc Chúc nói chuyện với cậu, cậu mới trả lời đôi câu. Hiện tại cậu nói: “Em trốn ra sau anh đi, anh sẽ bảo vệ em.”
“Ừm, em tin anh Thừa Khiếu...” Chúc Chúc trốn ra sau lưng Hồ Thừa Khiếu, nhìn anh Thừa Khiếu đuổi con chó đi. Hai đứa cũng bắt đầu nhặt thùng giấy trong thùng rác bên cạnh lên.
Tiểu khu bên cạnh có một điểm gửi chuyển phát nhanh, có rất nhiều các cô vừa đi vừa gỡ đồ chuyển phát nhanh. Sau khi gỡ sạch sẽ thì họ đặt thùng giấy vào thùng rác bên cạnh, điều này cũng thuận tiện cho hai đứa Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu. Các bé sẽ đặt thùng giấy nhỏ ở trong thùng giấy to. Ban đầu Chúc Chúc muốn nhặt chai nhựa, nhưng hình như nơi này không có. Thế là Chúc Chúc dồn hết sức, tay nhỏ lay mép thùng giấy, cùng anh trai kéo thùng giấy xuống. Chúc Chúc thấy dùng một tay kéo thùng quá phiền, liền dứt khoát dùng hai tay lay thùng giấy. Mặt bé đối diện với thùng giấy, lui lại rồi kéo...
Lui rồi lui, Chúc Chúc liền đụng phải thứ gì đó, liền đặt mông ngồi xuống.
Bạn nhỏ Chúc Chúc ngẩng đầu lên thì thấy ba ba mặc đồ ngủ, mặt đã đen thui.
Chúc Chúc: “Ba ba ơi! Ba mau nhìn nè, bọn con nhặt được nhiều thùng giấy lắm —— “
Còn chưa nói hết, Chúc Chúc đã thấy ba ba tức giận xoay người rời đi.
Chúc Chúc bối rối, đây là lần đầu tiên ba ba không nói chuyện với bé thì đã đi rồi.
Chúc Chúc vội vàng cùng anh Thừa Khiếu kéo soàn soạt mấy thứ kia về nhà ——
Chúc Chúc đặt thùng giấy trong góc nhà, sau đó liền phát hiện ba ba mặt đen đang ngồi ở ghế salon, giọng rất hung dữ: “Kim Chúc Chúc! Hồ Thừa Khiếu! Tới đây!”
Lần đầu tiên Chúc Chúc nhìn thấy ba ba nổi giận, cũng lần đầu tiên nhìn thấy ba ba hung dữ như thế. Bé lập tức bị dọa cho bối rối.
Anh dám khẳng định loại hành vi hơn nửa đêm còn không chịu ngủ, mà lén đi ra ngoài này, tuyệt đối là do Chúc Chúc đề nghị. Tuy rằng Hồ Thừa Khiếu lớn hơn Chúc Chúc một tuổi, nhưng cậu nhóc không có nhiều chủ ý như Chúc Chúc.
“Ba ba...”
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Chúc trắng bệch, vành mắt lập tức đỏ lên.
Kim Sân thấy con gái như thế, thì trái tim lập tức mềm nhũn hơn phân nửa. Anh hận không thể ôm bé tới để dỗ dành, nói cho bé biết không sao, không sao cả, ba ba không dữ với con.
Nhưng Kim Sân vẫn còn lý trí. Trước đây Chúc Chúc đã lén ra ngoài một lần rồi, lúc ấy anh suýt chút nữa đã phát điên. Anh đã nghiêm túc nói với bé, về sau tuyệt đối không được ra ngoài một mình mà không nói cho ba ba biết. Nhưng bây giờ mới được bao lâu chứ?
Kim Sân nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Biết mình sai ở đâu chưa?”
Chúc Chúc mếu máo, muốn khóc nhưng nén lại. Bé mang theo giọng nức nở nói: “Ba ba... Con không biết ạ.”
Hồ Thừa Khiếu bên cạnh liền đứng ra, nói: “Chú ơi, chứ đừng la em ấy, là cháu gọi em ấy ra ạ.”
Kim Sân nhìn Chúc Chúc: “Ba biết là chủ ý của ai rồi. Kim Chúc Chúc, con tự nói xem, đã trễ thế này mà ra ngoài có nguy hiểm hay không? Gặp kẻ thù của ba ba thì phải làm sao đây? Gặp chó hoang rồi biết làm sao? Gặp người xấu chuyên đi bắt trẻ con thì phải thế nào?”
Chúc Chúc rốt cuộc cũng là vì được nuông chiều quá lâu. Ba ba lại chưa từng nặng lời với bé. Bây giờ bị ba ba hung dữ hỏi như vậy thì bé lập tức khóc ra tiếng. Khuôn mặt nhỏ vì khóc mà đỏ bừng, thút tha thút thít nói: “Con... Con sai rồi ạ...”
Thấy con gái khóc, Kim Sân cũng đau lòng đến hỏng rồi. Anh còn định nói thêm vài lời nữa nhưng lại không nói ra miệng được, chỉ muốn ôm lấy bé mà thôi.
Rốt cuộc khi giáo dục con cái, nhân loại đã làm thế nào mà không ôm con mình nhỉ? Và vì sao những kẻ đánh con nít kia lại làm như thế được?
Kim Sân nghĩ đến một câu trên mạng, bọn họ là ma quỷ sao?
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Cưng con thì dễ, dạy con lại quá phức tạp.