Kim Sân rất kiên nhẫn đưa từng viên thuốc một cho con gái. Thấy Chúc Chúc ngậm viên thuốc vào miệng, Kim Sân lập tức đưa nước cho bé. Lần này Chúc Chúc trộn lẫn từng viên thuốc rồi nuốt xuống, sau khi uống xong bé nói: “Ba ba ơi, như thế này thì ứ đắng ạ!”
Kim Sân ngồi xuống, hỏi: “Ba ba chắc chắn sẽ không gạt Chúc Chúc. Hiện tại bụng bụng còn đau nữa không?”
Chúc Chúc sờ lên bụng, hình như còn đang suy nghĩ: “Hết đau rồi ạ. Ba ba có đói bụng không nha?”
Đúng lúc Kim Sân muốn dẫn bé ra ngoài ăn cơm, tiện thể gặp người bán nhà luôn.
Kim Sân bế người lên: “Ba ba dẫn con ra ngoài ăn cơm.”
Người bán nhà là một phụ nữ trẻ tuổi, vừa ly hôn muốn ra nước ngoài, cho nên mới gấp gáp giải quyết chuyện nhà cửa.
Lúc chủ nhà nhìn thấy Kim Sân thì hơi sửng sốt. Trên thế giới này, khuôn mặt đẹp là một loại tư nguyên khan hiếm, mà người đàn ông khôi ngô đẹp trai lại càng khó gặp.
Huống chi Kim Sân cao lớn đẹp trai còn dắt theo cô con gái nhỏ xinh xắn đáng yêu.
Nhưng rất rõ ràng, đẹp đâu có thể mài ra để ăn. Chủ nhà nói hơi khó khăn: “Tám mươi vạn là tuyệt đối không thể. Nói thật với anh, 148 vạn đã thấp hơn giá thị trường rồi.”
Chủ nhà nhíu mày, đã từng thấy trả nửa giá ở chợ bán thức ăn, nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô ta thấy có người mua nhà mà cũng dám trả nửa giá.
Bản thân Kim Sân cũng đoán được kết quả này. Thật ra anh cũng thấy rất lúng túng, đây cũng là lần đâu tiên trong đời anh. Nhưng vì con gái, anh phải có nhà nằm trong tuyến. Anh nói: “Số còn lại tôi có thể viết giấy vay nợ?”
Chủ nhà: “…” Nếu không phải người này trông đẹp trai đến vậy, cô ta đã xoay người đi rồi.
Người đàn ông ngồi ở đối diện nhíu mày, vẻ cao quý bày ra không sót chút nào. Chủ nhà do dự một lúc, nhẫn nại nói: “Nếu bây giờ anh không có nhiều tiền mặt như vậy, có thể đi vay.”
“Hả?”
“Anh chưa từng nghe nói à, chỗ cho vay tiền?”
Kim Sân đúng là chưa từng nghe nói. Bản thân anh cũng không để ý đến nhân loại lắm, phần lớn sự chú ý của anh đều vào lúc họ sắp chết. Khoảng thời gian anh làm nhân loại kia, vẫn chưa có chỗ cho vay tiền như thế. Sau khi làm Tử thần, cũng không thể có ai nói với anh về chỗ cho vay tiền.
Chủ nhà nói thầm trong lòng, ngay cả chỗ cho vay tiền cũng không biết sao?
Trong quán cà phê đang phát bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng không biết tên. Chúc Chúc bên cạnh thì vẽ tranh trong một cuốn vở nhỏ, không hề quấy rầy ba ba nói chuyện với dì kia.
Chủ nhà giải thích vấn đề chỗ cho vay tiền: “Anh có thể tìm vay ở ngân hàng. Bây giờ anh có 70 vạn, tìm ngân hàng vay thêm khoảng 80 vạn, là có thể mua nhà rồi.”
Kim Sân có loại cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ. Anh đã thấy rất kỳ lạ rồi mà, nhiều người có nhà, trong khi giá nhà lại cao như thế. Nhưng vì sao hệ thống lại tính toán ra nhiều người có tài sản dưới trăm vạn như vậy, thì ra là vì có chỗ cho vay.
Kim Sân lấy điện thoại ra, mô phỏng theo. Nếu mình mua một căn nhà giá 148 vạn, vay thêm 80 vạn, thì hệ thống tính toán ra số tài sản là bảy mươi vạn. Nói cách khác, nó không tính phần vay.
Kim Sân thở ra một hơi, xác định vay tiền mua nhà.
“Nếu anh đồng ý vay tiền mua nhà, tôi sẽ liên hệ người môi giới mà tôi biết tới đây, anh thấy sao?” Cô ta có cảm giác, hình như người này là nhân vật lớn vừa phá sản nên hoàn toàn không biết gì về việc vay tiền mua nhà cả.
Ngay lúc này, Chúc Chúc ngồi bên cạnh cầm cuốn vở vẽ tranh lên rồi đưa tay lấy ly nước nóng trên bàn để uống. Lúc bé đưa tay ra có để lộ cổ tay.
Tầm mắt của chủ nhà luôn dừng trên người Kim Sân, nhưng đuôi mắt vẫn thấy được cảnh này. Bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó, cô ta thấy vòng tay vàng ngọc trên tay cô bé.
Chủ nhà do dự rồi nói: “Cái vòng tay ngọc này của cháu nhìn đẹp lắm.”
Phụ nữ không quá am hiểu về châu báu, nhưng khí chất quanh người của hai cha con, còn có chiếc vòng tay quả thực rất đẹp kia nữa. Cô ta dám khẳng định giá trị của nó cũng phải mấy vạn tiền.
Chúc Chúc được khen có vòng tay đẹp thì rất vui. Bé vươn tay để cho dì này nhìn: “Ba ta mua cho cháu ạ.”
Khoảng cách gần mới phát hiện, quả thực chiếc vòng tay rất đẹp, bạch ngọc không lẫn tạp chất. Chủ nhà nhịn không được mà sờ lên, ngọc ấm và nhẵn, mang theo nhiệt độ cổ tay của trẻ con.
Ngọc tốt, ở giữa còn nạm mấy chữ vàng ——
Cô nàng tập trung nhìn: “Dị ứng Penicilin”.
Có loại cảm giác dở khóc dở cười.
“Anh mua ngọc này ở đâu?” Cô nàng hỏi.
Kim Sân nói thật: “Tôi cũng không biết, là người khác mua giúp tôi.”
Chủ nhà hơi do dự rồi nói: “Không thì thế này đi, anh đưa chiếc vòng tay cho tôi, tôi giảm 10 vạn.”
Mặc dù mấy chữ dị ứng penicilin này có hơi kỳ quái, nhưng thiết kế thật sự quá đẹp.
Kim Sân không hề do dự, trực tiếp lắc đầu: “Không được.”
Trước đây anh đã từng nói với con gái, chiếc vòng tay này tượng trưng cho công chúa. Sao anh có thể chỉ vì 10 vạn mà bắt con gái từ bỏ làm công chúa.
Chúc Chúc hơi sửng sốt, quay đầu: “Ba ba…”
Kim Sân nói: “Không sao, ba ba có tiền mà.”
Cũng may lúc này người môi giới đã tới. Sau khi giới thiệu qua lại thì bắt đầu hỏi ——
“Tín dụng của anh không có vấn đề gì chứ?”
Kim Sân: “Không.” Mặc kệ có hay không, đều phải thành không có.
“Anh có hộ khẩu vùng này không?”
Kim Sân gật đầu.
“Vậy công việc của anh là?”
Chúc Chúc lập tức nói: “Ba ba có giấy chứng nhận công tác ạ.”
Nhưng giấy chứng nhận công tác kia đã giao cho Ủy ban giáo dục rồi.
Thế là Kim Sân cũng lắc đầu.
Người môi giới nói: “Không sao, quan trọng là vấn đề tín dụng và hộ khẩu vùng này thôi. Chúng tôi sẽ hỗ trợ tìm bảng lương cho anh.”
Kim Sân nhíu mày: “Đại khái là bao lâu mới có thể sang tên? Con gái của tôi đang chờ nhập học.”
“Chắc là không kịp. Thủ tục các thứ phải mất ít nhất hơn hai tháng.”
Chúc Chúc kéo tay ba ba: “Ba ba ơi, bây giờ ở trường toàn dạy những thứ con học rồi, chúng ta đi học sau cũng được mà.”
Đừng nói chủ nhà, ngay cả người môi giới cũng nhịn không được mà đưa mắt nhìn cô bé rất có chủ kiến này.
Chúc Chúc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Bây giờ cô giáo vẫn đang dạy AOE với số số, còn phải dạy rất lâu mới đến chỗ con từng học mà.”
Bản thân người môi giới chỉ hy vọng Kim Sân mua nhà. Anh ta sợ anh sẽ vì con không kịp đi học mà không mua nữa, thế là cũng hát đệm: “Có thể nhập học vào kỳ sau. Học lớp một, cũng như nhau mà.”
Kim Sân nhìn con gái. Đằng nào cũng phải chuyển trường cho bé, không bằng để sau này vào học một trường tốt cho rồi. Bây giờ mỗi ngày mình cũng có thể dạy bé vài thứ, dạy bé đề phòng nhân loại.
Thế là Kim Sân không do dự nữa, ký hợp đồng với người môi giới và chủ nhà. Chỉ chớp mắt, anh mắc nợ tám mươi vạn, mỗi tháng phải trả năm ngàn hai.
Sau khi ký hợp đồng, Kim Sân còn lại mười vạn có thể dùng làm vốn. Nhưng lần này anh nhất định phải tìm việc, vì sau này còn rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền.
Kim Sân ôm con gái định bụng đi tìm một nơi để ở trước. Dù sao mua nhà xong còn phải chờ hai tháng sau mới có nhà để ở.
Còn chưa đi xa đã bị gọi lại.
Kim Sân quay đầu, chủ nhà chạy tới: “Có phải bây giờ nhà anh định đi thuê nhà không? Hai ngày nữa tôi phải xuất ngoại rồi. Dù sao nhà cũng để không, nhà anh có thể dọn vào ở sớm. Nhưng nhà anh dọn vào ở sớm, nên tôi sẽ không tìm người quét dọn vệ sinh nữa. Bởi vì lâu rồi không có người ở, chắc trong nhà hơi bẩn.”
“Còn một chuyện nữa, anh có thể gọi cho người làm chiếc vòng tay này không? Tôi có thể làm một chiếc không?”
Lúc cô ta nói chuyện, vẫn lưu luyến không rời mà nhìn vòng tay của Chúc Chúc.
Kim Sân lấy điện thoại ra. Đương nhiên anh không nhớ số điện thoại, vì vòng tay này là bóng đen liên hệ người ta làm. Nhưng anh có thể kiểm tra biên lai gửi tiền trong tài khoản của mình trước kia.
Kim Sân nhanh chóng tìm được biên lai. Anh nhìn thoáng qua, một chuỗi số 0…
Sau khi Kim Sân tìm được biên lai, lại quay về kho số liệu nhân loại, tìm phương thức liên lạc của đối phương, sau đó đọc cho chủ nhà.
Chủ nhà thấy hơi kỳ lạ: “Số này là mã nước ngoài à?”
Kim Sân gật đầu: “Chắc vậy.”
Tử thần đại nhân nhận chìa khoá, dẫn con gái về căn nhà tương lai.
Căn nhà nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của Kim Sân, thậm chí còn không rộng bằng căn nhà mà bọn anh thuê lần trước. Vì lâu không có người ở nên toàn bụi bặm. Hai cha con đã quen với giàu sang, vừa bước vào, liền bắt đầu nhảy mũi.
Kim Sân lấy một cái khẩu trang sạch từ trong túi quần áo đeo lên cho Chúc Chúc, sau đó cũng tự đeo một cái khẩu trang. Lúc này mới dừng lại, không còn nhảy mũi nữa.
Kim Sân nhìn cảnh vật tệ hại xung quanh, đã nghĩ đến khả năng hủy hợp đồng luôn rồi.
Sau đó anh liền nghe được tiếng soàn soạt.
Quay đầu lại, anh thấy con gái mặc chiếc váy xinh đẹp đã cầm cây chổi bắt đầu quét rác: “Ba ba ơi… Trên sàn nhà có hoa hoa nè.”
Sàn nhà toàn bụi, không còn nhìn được kiểu dáng lúc trước. Chúc Chúc quét vài cái, mới có thể nhìn thấy hình hoa lộ ra ngoài. Bé rất thích hoa, cho nên vui vẻ đến hỏng rồi.
Kim Sân cũng bị lây nhiễm sự vui vẻ của bé, nên dứt khoát cầm một cây chổi, bắt đầu quét rác.
Chúc Chúc thấy ba ba bắt đầu quét rác, thì lập tức đẩy ba ba qua bên khác, phấn khích nói: “Ba ba, ba ba ơi, ba bắt đầu quét từ bên kia, con bắt đầu quét từ bên này. Chúng ta thi xem ai đến ghế sô pha ở giữa kia trước nha!”
Chớp mắt, bụi bay đầy phòng!