Cô giáo tiếp đón đã nhìn ra anh chàng đẹp trai này ù ù cạc cạc về chuyện nhập học, thế là bổ sung: “Nhà anh là người thành phố à?”
Kim Sân khẽ gật đầu. Lúc anh làm thân phận, đã chọn một người mồ côi cha mẹ có hộ khẩu ở nông thôn xa xôi, cũng không lo người khác có thể điều tra ra ——
Bởi theo hộ khẩu của anh, người đó đã rời thôn ra ngoài làm việc vào mấy chục năm trước, chưa thấy về lại. Cho nên, nếu thật sự đi hỏi, cũng chẳng có mấy người biết người đó ở bên ngoài có một thằng con trai hay không.
Anh chưa hề nghĩ tới những vấn đề khi nhập học. Trước kia Chúc Chúc đi học nhà trẻ hay tiểu học đều do bóng đen làm, anh chỉ cần đưa người đến cổng trường là được. Lúc Kim Sân ra ngoài, còn mang theo một tấm thẻ ngân hàng có mười vạn, chuẩn bị nộp học phí cho Chúc Chúc.
Bởi vì học phí của nhà trẻ lúc trước là mười vạn. Trường tiểu học sau này thì anh không để ý, vì khoảng thời gian đó thật sự quá bận rộn.
Đương nhiên Kim Sân cho rằng, cứ giao tiền, sau đó đưa con vào học, là xong.
Anh đâu có ngờ phải cần nhiều giấy chứng nhận như vậy. Nhưng Kim Sân vẫn hiểu một câu, đó là nếu Chúc Chúc muốn học ở trường này, thì nhà của bé phải có hộ khẩu ở những tiểu khu mà cô giáo kia vừa nói lúc nãy.
Rất rõ ràng là không có khả năng.
Kim Sân hỏi: “Nhập học theo diện di cư?”
“Anh chuẩn bị sổ hộ khẩu của nhà anh, hợp đồng thuê nhà, giấy chứng nhận công tác hợp pháp của người giám hộ, chứng nhận tiêm chủng dự phòng, đơn cam kết nhập học. Sau khi chuẩn bị những giấy tờ này xong —— “
Chúc Chúc nhanh chóng nhớ kỹ những giấy tờ cần có. Mặc dù rất nhiều thứ bé nghe không hiểu, nhưng bé vẫn nghiêm túc nhớ kỹ.
Cô giáo tiếp tục nói: “Sau khi chuẩn bị xong, trước tiên hãy đăng ký trên cổng thông tin của Ủy ban giáo dục, điền thông tin, nộp giấy tờ. Sau vài ngày, anh lại đến Ủy bạn giáo dục lấy giấy tờ gốc mà tôi đã nói để tiến hành xét duyệt. Sau khi xét duyệt kết thúc, Ủy ban giáo dục sẽ thông báo cho nhà trường, nhà trường sẽ gửi thông báo trúng tuyển —— “
Chúc Chúc mở to hai mắt. Bé chẳng nhớ được gì cả, thật phức tạp quá đi.
Kim Sân bên cạnh đã nhớ rõ tất cả trình tự. Anh nói tiếng cảm ơn với cô giáo rồi dắt Chúc Chúc đi về.
Lúc hai cha con xoay người, cô giáo liền nghe thấy cô bé xinh xắn nói: “Ba ba, ba ba ơi, con không đi học đâu —— “
Người trẻ tuổi đẹp trai cao to mang bộ mặt sầu thảm nói: “Ba ba sẽ nghĩ biện pháp, nhất định sẽ cho cục cưng đi học.”
Cô giáo nhìn bóng lưng hai cha con. Cô ta biết có lẽ lúc này cần phối hợp thêm gió thu xào xạc, để bóng lưng trơ trọi đó khiến người ta cảm thấy chua xót không thôi, thậm chí còn có thể cảm thán một chút về sự chệnh lệch giàu nghèo. Thế nhưng, vì sao hai cha con này lại khác nhóm người đó nhỉ!
Sau khi hai cha con khác người về đến nhà, Kim Sân liền bắt đầu lục tung tìm đồ.
Đây là loại trải nghiệm chưa từng có. Trước kia Kim Sân có bóng đen, bất kể là thứ gì, trực tiếp sai bóng đen lấy đến là xong.
Nhưng bây giờ, anh đang tìm chứng nhận tiêm chủng dự phòng của Chúc Chúc. Thứ này chắc chắn phải có, vì lúc trước anh đã từng dẫn Chúc Chúc đi tiêm vắc xin rồi.
Anh còn nhớ anh đã cất cuốn sổ đó đi. Lúc dọn nhà, vì để không làm tăng giá trị bản thân lên, nên anh chỉ mang theo một vài thứ quan trọng nhưng không quá đắt đỏ đến đây.
Nói thẳng ra chính là sách và một vài thứ của Chúc Chúc, như sổ vắc xin chẳng hạn.
Lúc ấy anh còn sửa lại tên trong sổ vắc xin nữa mà. Sổ vắc xin ban đầu là tên Chu Chúc, anh đổi thành Vương Quyển Quyển.
Bởi vì sau này Chúc Chúc đi học phải dùng cái tên đó.
Chúc Chúc cũng đang tìm giúp một tay. Bé mở tủ quần áo, lại lật tủ giày, sau đó mở phòng bếp…
Kim Sân thấy Chúc Chúc tìm đến cả phòng bếp rồi, vốn đang tìm đồ đến phát mệt, hiện tại lại không nhịn cười được. Lúc anh định gọi con gái ngốc tới, nói trong bếp không thể có sổ vắc xin đâu.
Thì đã thấy Chúc Chúc chạy ra từ trong phòng bếp, tay giơ sổ vắc xin: “Ba ba ơi, có phải cái này không ạ?”
Chính Kim Sân cũng không dám tin luôn: “…” Sao lại ở phòng bếp?
Chúc Chúc vui vẻ đưa sổ vắc xin cho ba ba: “Ba ba ơi, ba để cái này với mấy cuốn sách nữa ở trong nồi đó.”
Bấy giờ Kim Sân mới nhớ ra, lúc dọn nhà, anh có bỏ vài thứ lặt vặt vào trong nồi, để thuận tiện chuyển đi.
Kim Sân nhận sổ vắc xin, còn có sổ hộ khẩu nữa. Vậy bây giờ còn thiếu ——
Giấy chứng nhận công tác, hợp đồng thuê nhà, đơn cam kết nhập học.
Hai cái sau còn dễ, hợp đồng thuê nhà Kim Sân có. Lúc anh thuê nhà là dựa vào môi giới để tìm nhà, nên hợp đồng ký kết vẫn còn trong tay anh. Đơn cam kết nhập học, Kim Sân lên mạng tìm tìm kiếm kiếm, rất nhanh đã tìm được bản mẫu, đến lúc đó điền vào là được.
Lúc này, cựu tử thần mới thất nghiệp liền rơi vào trầm tư, giấy chứng nhận công tác đào ở đâu ra?
Chúc Chúc cũng thấy sốt ruột luôn. Trước đây ba ba chưa từng gặp phải khó khăn gì mà. Chúc Chúc nhìn ba ba ngồi ở đó, cầm sổ hộ khẩu và sổ vắc xin trong tay. Thật khó để bé không khẩn trương. Thế là Chúc Chúc vội vàng bưng một ly nước cho ba ba, nói ngọt: “Ba ba ơi, con không muốn đi học đâu. Con và ba ba sẽ cùng nhau kiếm tiền. Chúng ta cùng nhau kiếm tiền để mua lâu đài của chúng ta về nha.” Đó là ngôi nhà mà ba ba đã sống rất lâu rồi.
Kim Sân nghe thế thì đau lòng ôm lấy con gái. Chắc hẳn con gái vẫn nhớ về lúc sống ở lâu đài.
“Đợi nhé, chỉ mấy năm thôi, chúng ta sẽ về.”
Kim Sân ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con gái. Anh không hy vọng con gái vì mình mà không muốn đến trường.
Mặc dù Kim Sân không thích nhân loại, nhưng anh thích sách của nhân loại. Từ nhỏ Kim Sân đã thích đọc sách, sau khi bị đưa vào phòng thí nghiệm thì anh không được đọc sách nữa. Nhưng anh cũng học được rất nhiều tri thức của nhân loại có liên quan đến gen người từ những nhân viên trong phòng thí nghiệm. Sau khi làm tử thần, anh càng không từ bỏ việc học tập các loại nghiên cứu khoa học. Dựa trên những lý luận và kiến thức đó, anh mới sáng tạo ra hệ thống tử thần, phát minh ra các công thức của nhân loại.
Anh dựa vào thành quả lĩnh ngộ trí tuệ nhân loại, đi đến bước này như hiện tại, đương nhiên anh hy vọng con gái mình cũng được hưởng lợi.
Kim Sân xoa đầu Chúc Chúc, nghiêm túc nói: “Ba ba hy vọng con được đến trường, không phải vì những bạn nhỏ khác đều đến trường, mà bởi vì ba ba thật sự cảm thấy đến trường có thể khiến người ta biết nhìn xa trông rộng hơn. Đời này ba ba đã từng gặp rất nhiều chuyện, nhưng ba ba chưa từng thấy tuyệt vọng, bởi vì ba ba biết rồi sẽ tìm ra cách thôi. Mà loại tin tưởng này là ba ba học được từ sách.”
Lần đầu tiên Kim Sân kể chuyện quá khứ của mình cho bé nghe, không chỉ muốn để bé biết đến trường rất quan trọng. Mà càng quan trọng hơn, anh muốn con gái mình có lòng tin, muốn con gái tin tưởng anh. Cho dù anh không có gì cả, nhưng vẫn có năng lực tạo ra cuộc sống ấm áp và tươi sáng cho bản thân và con gái.
Kim Sân vốn bị quá trình nhập học rầy rà làm cho nóng nảy, giờ đã bình tĩnh lại. Đây vốn là một chuyện rất bình thường mà người cha nên làm, chẳng qua trước đây có bóng đen làm thay mà thôi.
Kim Sân nói: “Cục cưng này, về sau đêm nào ba ba cũng kể cho con nghe ba ba đã làm cách nào để mua lâu đài nhé, được không?”
Anh là một ông già lớn tuổi, đúng là không cần lo sẽ không có chuyện để kể.
Kim Sân rất ít khi kể chuyện quá khứ của mình cho Chúc Chúc nghe, nhưng Chúc Chúc rất thích nghe, chỉ một chút xíu thôi đã thấy rất tò mò rồi.
Chúc Chúc nghe ba ba nói thế, lập tức hoan hô: “Ba ba, ba ba, con muốn nghe bây giờ ạ.”
“Được, vậy kể cho cục cưng của chúng ta chuyện xảy ra khi ba ba còn bé nhé.”
Chúc Chúc chăm chú lắng nghe ——
“Cục cưng còn nhớ câu chuyện vịt con xấu xí không?”
“Ba ba đã kể chuyện khi ba ba còn bé đâu ạ. Con không muốn nghe chuyện về vịt con xấu xí đâu.”
“Lúc ba ba còn nhỏ chính là một con vịt xấu xí.” Lần đầu tiên Kim Sân dùng góc nhìn hiện tại ngoảnh đầu về quá khứ của mình. Những ký ức đen tối đó, dường như không còn đáng sợ nữa. Anh ôm con gái, trong lòng không chỉ bình tĩnh, mà còn có loại kiêu ngạo nhàn nhạt.
“Dạ?”
Kim Sân nói: “Lúc còn nhỏ ba ba không phải là con người, mà là bán thần. Đây là bí mật, con không được nói cho người khác biết đâu đấy.”
Chúc Chúc khẽ gật đầu.
Kim Sân cũng không biết bé có hiểu bán thần là gì hay không, nhưng anh vẫn nói tiếp: “Lúc đó ba ba giống như trứng vịt trời rơi vào ổ trứng thiên nga vậy. Ban đầu những người kia không hề phát hiện ra, mãi đến một ngày, bọn họ phát hiện ba ba chẳng giống bọn họ. Thế là họ bắt đầu bắt nạt ba ba…”
Kim Sân cố gắng dùng những từ mà con gái mình có thể nghe hiểu để miêu tả tất cả mọi việc. Anh nhỏ tuổi hóa tất cả mọi chuyện, bởi vì bản gốc quá mức đẫm máu, không thích hợp cho trẻ con nghe.
Nhưng Chúc Chúc lập tức nghĩ tới cậu chuyện vịt con xấu xí bé đã được nghe trước đây. Bé tưởng tượng ra cảnh lúc ba ba con nhỏ bị những bạn khác bắt nạt, thì thấy rất buồn. Bé lập tức ôm lấy ba ba, nghẹn ngào nói: “Ba ba ơi… Bọn họ không được bắt nạt ba ba đâu.”
Kim Sân lau nước mắt cho bé: “Cục cưng này, chuyện gì ba ba cũng có thể giải quyết hết, sẽ chẳng còn ai dám bắt nạt ba ba nữa. Giống như vịt con xấu xí cuối cùng cũng sẽ biến thành thiên nga trắng rồi bay đi mất, có đúng không nào? Ba ba còn chưa kể đến phần dùng kiến thức để giải quyết kẻ xấu xa kia, cho nên cục cưng của chúng ta đừng buồn nữa, có được không?”
Tiểu Chúc Chúc ôm lấy cánh tay ba ba, trong lòng càng buồn hơn.
Nhưng bây giờ ba ba đâu có lâu đài.
Chúc Chúc nghĩ tới đây, thì thấy lòng chua xót.
Buổi chiều ngày thứ hai sau khi bị phá sản, từ thần đại nhân rơi xuống từ bàn thờ thần bắt đầu tạo ra con người, đắp nặn hình ảnh ba ba kiên cường thuộc phần tử trí thức cho con gái mình.
Nhưng đáng tiếc là, Chúc Chúc chỉ nhớ chuyện ba ba vịt con xấu xí bị những bạn khác bắt nạt.
Cùng với đó, vấn đề về giấy chứng nhận công tác cũng sẽ không vì chuyện lúc nhỏ bị sỉ nhục mà được giải quyết.
Buổi tối, Kim Sân kể chuyện mình đã dựa vào những điều học được trong sách để lừa những đứa bắt nạt mình như thế nào. Lúc con gái định nhảy cẫng lên hoan hô, thì Kim Sân vỗ vỗ chăn của con gái, dỗ bé đi ngủ.
Sau khi Kim Sân dỗ con gái ngủ xong, thì tự mình nhìn sổ hộ khẩu, sổ vắc xin trong tay, sầu đến mức ngủ cũng không yên. Sao anh biết được làm cha nhân loại lại khó như vậy chứ. Ít nhất thì trước đây anh chưa từng cho rằng nhập học lại phiền phức thế này.
Kim Sân thở dài, hiện tại đi tìm việc đã không còn kịp nữa. Anh phải nghĩ đến những biện pháp khác.