Lúc họ đến bệnh viện, Tiểu Bồ Đào vì được châm cứu nên đã ngủ, Tiêu Nhã Hinh đang làm ổ trên giường xem ti vi, khi nhìn thấy cả nhà Đào Dục Huyên đến, tinh thần lập tức vô cùng vui vẻ bắt Đào Dục Huyên phải chơi với mình.
Vũ Văn Vĩ Thần thuận nước đẩy thuyền để Đào Dục Huyên ở lại bệnh viện với Tiêu Nhã Hinh, Tiêu Nhã Hinh nghe xong, vui vẻ khỏi cần phải nói, còn la hét muốn chia nửa giường ngủ của mình cho Đào Dục Huyên.
Đào Dục Huyên biết ý của Vũ Văn Vĩ Thần, vẻ mặt cậu ghét bỏ đánh giá Tiêu Nhã Hinh từ trên xuống dưới, sau đó không hề khách sáo nói: "Này, chị là con gái à? biết cái gì là dè dặt không? Làm sao có thể dễ dàng tùy tiện mời một người đàn ông lên giường của mình ngủ với mình được?"
Tiêu Nhã Hinh nghe xong nhất thời nghẹn họng, sắc mặt lập tức đổi thành màu gan heo, cô bé tức giận nói: "Ai muốn cùng ngủ với cậu? Là cậu từ mình đa tình, tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi. Hừ.... ..."
Đào Du Du thấy hai người cãi nhau một cách vô cớ dẫn đến xích mích vì vậy khuyên nhủ: "Nhã Hinh, con đừng giận Dục Huyên, thằng bé rất thích con, chỉ cố ý nói vậy thôi." Cô nói xong, rồi nói với Đào Dục Huyên: "Mau nói cho chị Nhã Hinh biết con thích cô bé, vừa rồi còn nói đùa với cô bé đi."
Đào Dục Huyên nghe xong quay đầu mặc kệ, gương mặt nhỏ nhắn của Đào Dục Huyên tiếp tục khinh bỉ.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế, không chờ cho ai phản ứng, lập tức ôm Đào Dục Huyên lên giường Tiêu Nhã Hinh, cởi giày ra giúp cậu bé, vừa nói: "Có phải không? Lúc nãy trên đường đến đây Dục Huyên vẫn luôn nói muốn chơi với "chị" Nhã Hinh rồi sau đó ngủ với chị ấy, sao bỗng chốc lại thay đổi rồi? Chẳng lẽ con lo lắng bạn trai của chị Nhã Hinh biết sẽ tức giận sao? Yên tâm đi, chị Nhã Hinh vẫn chưa có bạn trai, các con còn nhỏ, ngủ cũng không cần phải mặc quần áo.... ......"
Trong miệng anh nói đến chữ "chị" này thì đặc biệt nhấn mạnh, vẻ mặt thì nhìn Đào Dục Huyên, tựa như cố ý khiêu khích cậu bé.
"Tổng Thống, ngài đang nói càn gì đó? Cái gì mà ngủ không cần phải mặc đồ? Trước mặt đứa nhỏ, sao có thể nói chuyện như vậy chứ?" Đào Du Du biết dụng ý của Vũ Văn Vĩ Thần, nên rất bất mãn đối với cách dạy dỗ đứa nhỏ.
"À....ha ha ha......Cha.......không phải cha đang nói đùa đó sao..." Sau khi bị Đào Du Du xem thường, Vũ Văn Vĩ Thần cười khan hai tiếng, sau đó dùng vẻ mặt nhìn Đào Dục Huyên nói.
"Quả Táo, cậu hãy nghe cho kỹ đây, sau khi cậu ngủ với tôi, cậu đã là đàn ông của tôi rồi, sau này không được nhìn cô gái khác, biết không?" Tiêu Nhã Hinh chợt quay đầu lại, vẻ mặt hung dữ nhìn Đào Dục Huyên, giống như nữ hoàng ra lệnh.
Ha ha ha.... .......
Lần này Đào Du Du muốn rút lại lời nói lúc nãy, sa đứa nhỏ lại hát tuồng này chứ?
Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ Tiêu Nhã Hinh đột nên trở nên như vậy nên không kịp ngăn cản, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người trên giường.
"Không được gọi tôi là Quả Táo, cô gái ngốc." Đào Dục Huyên vừa nghe đến cái tên Quả Táo này thì rất khó chịu.
'Mặc kệ, bây giờ cậu đã ở trên giường của tôi ra, dù sao sau này cậu phải nghe lời tôi, giống như cha tôi nghe lời mẹ tôi vậy. Hiểu chưa?" Tiêu Nhã Hinh cũng mặc kệ nhiều như thế, bây giờ cô vé chính là nữ hoàng, ai cũng không thể khiêu chiến quyền uy của cô bé.
Đào Du Du nghe hai người nói chuyện, trong lúc nhất thời hơi ngu muội, cô không biết phải làm sao nhìn Vũ Văn Vĩ Thần nói: "Đây.....Cuối cùng là làm sao vậy?"
"Không sao, trẻ con mà, thích đùa giỡn, ha ha.... ....Em xem thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu chúng ta không về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn việc phải làm nữa." Vũ Văn Vĩ Thần cười to, sau đó hai tay vịn vai Đào Du Du, chuẩn bị đưa cô ra ngoài.
"Này.......Hai người đừng đi, con muốn đi cùng với hai người, con không muốn ngủ chung với ma nữ kia.... ....." Đào Dục Huyên nhìn thấy bộ dạng của Vũ Văn Vĩ Thần chuẩn bị rời đi, lập tức nôn nóng nói, bây giờ thân thể nhỏ bé của cậu bị giam trên giường, muốn trốn lại trốn không thoát, chỉ có thể nôn nóng nói.
"Đừng như vậy, chị Nhã Hinh là khách quý của nhà chúng ta, khó có được con bé thích con, con ngoan ngoãn ở lại chơi với con bé đi, ngoan đi, chú với mẹ con về nhà trước, bye bye.... ..." Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần cười rất đắc ý, cuối cùng anh cũng cho tên này biết tay, muốn đấu với anh à, hừ, nhìn cũng không nhìn một chút xem bây giờ mình mới có mấy tuổi.
Đào Du Du bị Vũ Văn Vĩ Thần vừa nói chuyện vừa kéo cô đi đến cạnh cửa, cô hơi lo lắng hỏi: "Này......Để bọn chúng ở cùng một chỗ sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Yên tâm đi, em không thấy Nhã Hinh rất thích thằng bé sao? Không có chuyện gì đâu." Vũ Văn Vĩ Thần vỗ vỗ vai cô, tràn đầy tự tin nói.
Đào Du Du vẫn có chút không yên lòng quay đầu nhìn cửa phòng đã đóng, sau đó bị Vũ Văn Vĩ Thần kéo vào thang máy, chuẩn bị rời đi.
... ...... ...... ....
Mà ở trong phòng, sau khi Đào Dục Huyên bị vứt bỏ một cách vô tình, phải đối mặt với tiểu ma nữ Tiêu Nhã Hinh kia.
Mắt to trừng mắt nhỏ hai phút, cuối cùng Tiêu Nhã Hinh khoanh tay trước ngực, ung dung ra lệnh: "Cởi quần áo đi."
"Cái......Cái gì? Cởi quần áo?" Đào Dục Huyên nghe xong, lập tức khẩn trương nắm chặt quần áo của mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tiêu Nhã Hinh.
"Đi ngủ tất nhiên phải cởi quần áo rồi, mau cởi ra đi." Tiêu Nhã Hinh nhìn bộ dạng hoảng sợ của Đào Dục Huyên, lập tức ra lệnh, giọng điệu cũng có chút không kiên nhẫn.
"Ai muốn ngủ chung với cô? Tôi ngủ trên giường của mình." Đào Dục Huyên ghét bỏ nhìn Tiêu Nhã Hinh, xoay người muốn xuống giường.
"Này, cậu đã bò lên giường của tôi, sao có thể chạy trốn được? Trên đời này cậu là người con trai đầu tiên ngồi trên giường của tôi, mẹ tôi nói, nếu có người con trai nào ngồi trên giường của tôi, thì phải kết hôn với tôi, cậu đừng chạy, tôi sẽ không để cho cậu chạy trốn đâu." Tiêu Nhã Hình nhìn thấy Đào Dục Huyên định "không chịu trách nhiệm", lập tức nôn nóng, ôm cơ thể nhỏ bé của cậu lại, không cho cậu bé đi.
Đào Dục Huyên nghe vậy, mặt lập tức đen như đáy nồi, cậu bé thật sự không nhịn được, vì vậy mở miệng hỏi: "Năm nay cô mấy tuổi?"
"Hỏi tôi mấy tuổi để làm gì? Mẹ tôi từ nói, tuổi tác không thành vấn đề, chiều cao cũng không phải khoảng cách, tuy tôi lớn hơn cậu, nhưng tôi sẽ không ghét bỏ cậu." Tiêu Nhã Hinh nói rất chắc chắn.