Lệ Tư Dạ cùng vợ con tiến vào từ cửa chính của Lệ thị, tất cả nhân viên ở tầng một khi nhìn thấy anh đều há hốc mồm, có người thì mừng rỡ lên tiếng gọi anh.
Đối với họ, đây là một tin tức hết sức chấn động.
Mà không, ai ở Vân Thành biết Lệ Tư Dạ thì khi nghe thấy anh còn sống đều sẽ bị sốc thôi, dù ít hay nhiều.
Xung quanh Lệ Tư Dạ xuất hiện rất nhiều vệ sĩ, anh không nói nhiều mà đi thẳng vào thang máy, một số vệ sĩ thân cận tiến vào cùng anh, Thẩm Nguyệt, Thẩm Tư Hạo.
Trước khi đến đây, Mạc Bắc có hỏi lý do tại sao anh lại mang theo vợ con như vậy, không sợ tên Lệ Tư Không kia giở trò sao? Anh đã trả lời rằng:
“Hắn không giở trò nổi.”
Một nhà ba người đi đến đâu liền có tiếng hô hoán đầy kinh ngạc đến đó, chủ yếu là vì họ nghĩ Lệ Tư Dạ đã chết rồi, nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện một cách bất ngờ trước mắt họ.
Phòng làm việc lúc này điện thoại reo inh ỏi, Lệ Tư Không phiền chán còn nghe thấy tiếng chuông nên bực bội bắt máy và hỏi:
“Chuyện gì hả?”
“Lệ tổng, Lệ tổng trở lại rồi!”
“Nói cho rõ ràng!”
Lệ Tư Không có hơi mơ hồ về câu nói vừa rồi của cấp dưới, sau đó chỉ nghe đối phương thở hổn hển đáp:
“L-Là Lệ Tư Dạ, anh ta vẫn còn sống, hơn nữa đã xuất hiện ở Lệ thị rồi, hình như đang đi lên phòng làm việc của ngài đó!”
Ban đầu cậu ta không biết nên gọi Lệ Tư Dạ là gì, theo thói quen kêu “Lệ tổng”, sau đó mới gọi thẳng tên ra.
Lệ Tư Không biến sắc, lập tức ném điện thoại bàn sang một bên và đi về phía cửa, đúng lúc hắn mở cửa ra, đập vào mắt hắn là khuôn mặt tuấn mỹ mang theo chút ý châm chọc của Lệ Tư Dạ.
Còn sống! Hắn ta vẫn còn sống! Tại sao chứ? Suốt thời gian qua cứ nghĩ là tên khốn này chết rồi, cho dù đã nỗ lực tìm kiếm nhưng không thấy, tại sao hắn ta không chết đi mà còn quay lại?
Trong phút chốc, cả cơ thể Lệ Tư Không cứng đờ lại, hắn nghĩ đến những cố gắng của bản thân suốt mấy năm qua, lòng dâng lên một ngọn lửa giận.
Đám người chết tiệt kia làm việc cũng thật thất trách, dám báo cáo lại với hắn là Lệ Tư Dạ đã bỏ mạng, còn khẳng định chắc chắn anh ta sẽ không còn đường sống.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Lệ Tư Không còn chưa kịp thò tay vào áo thì một đám vệ sĩ đã xông qua, dùng tư thế judo quật ngã hắn.
Đầu của hắn cắm thẳng xuống sàn nhà, suýt chút thì bị va đập đến bất tỉnh.
Lệ Tư Dạ lạnh lùng nhìn hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn và nói:
“Chào, Lệ tổng.
Những ngày qua ngồi trên cái ghế đó cảm giác thế nào hả?”
“Lệ Tư Dạ! Tao sẽ giết mày! Aaaa!” Lệ Tư Không cố gắng vùng vẫy, trong túi áo của hắn có một khẩu súng, chỉ cần rút tay ra được, hắn có thể bắn chết Lệ Tư Dạ.
Đối với những ý nghĩ trong đầu hắn, Lệ Tư Dạ biết thừa.
Anh vươn tay về phía trước và thò vào trong túi áo của Lệ Tư Không, kéo ra một khẩu súng lục màu đen rồi mở chốt an toàn, đặt họng súng vào trước trán hắn.
Lệ Tư Không cảm giác được da thịt chạm vào họng súng thì dừng giãy giụa, hai mắt mở to ra:
“Mày muốn giết tao? Hả?”
Đến lúc này hắn còn không chút sợ hãi, quát lên:
“Mày lấy tư cách gì mà làm vậy với tao? Nói cho mày biết, hiện tại mọi người đã công nhận tao là chủ tịch của Lệ thị, là chủ của Lệ gia!”
Người ngoài nhìn vào đều sẽ thấy tên Lệ Tư Không này có tư tưởng rất ghê tởm, hắn dùng đủ loại thủ đoạn hại anh em ruột thịt rồi tự cho mình tài giỏi, dường như…
Thẩm Nguyệt nhíu mày nói:
“Tư Dạ, có phải em trai anh bị mắc bệnh tâm lý không?”
Nói tâm lý là còn nhẹ, phải dùng hai chữ thần kinh để hình dung hắn.
Trông hắn oằn mình dưới sàn nhà liếc về phía họ, Thẩm Nguyệt vô thức ôm con trai vào lòng.
Sự xuất hiện của cô và Thẩm Tư Hạo khiến Lệ Tư Không rất hoang mang, hắn hỏi:
“Đây là ai? Có phải là kẻ đã cứu mày không, hả?”
Lệ Tư Dạ thấy em trai không sợ súng thì chán ghét thu tay về, hắn biết anh sẽ không gi3t chết hắn nên mới ngông cuồng như thế.
Anh đưa tay về phía vợ con, cười giới thiệu:
“Đây là Lệ phu nhân tương lai, cùng với Lệ tiểu thiếu gia.”
Kể cả khi không có Lệ Tư Dạ thì cái vị trí chủ tịch cũng đã chẳng đến lượt Lệ Tư Không, hắn phải cướp, vậy mà hôm nay còn xuất hiện thêm một đứa trẻ là con của Lệ Tư Dạ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lệ Tư Không thật sự phát rồ:
“Mẹ kiếp! Mau thả tao ra! Mày không có quyền, không có quyền gì cả!”
“Đúng thật hiện tại anh không thể làm gì được em, nhưng bằng chứng anh đã có, em chờ ngày ra tòa đi.
Còn nữa, số tiền bồi thường cho bộ trang sức chuẩn bị đến đâu rồi?”
Giọng của Lệ Tư Dạ lúc này mang theo chút ý cười, khiến cho người ta sởn cả gai ốc, Lệ Tư Không trợn trắng mắt.
Hắn vừa nghe thấy cái gì thế? Tiền bồi thường?
“Là mày sao? Là mày đã đến buổi đấu giá đó giả vờ chi ra một số tiền lớn để mua bộ trang sức? Và cũng chính mày để người đến ăn cắp nó, bắt tao phải khốn đốn vì chuyện này?”
Từng câu hỏi của Lệ Tư Không đều gần như là gào thét, Thẩm Tư Hạo ở bên cạnh nghe mà nhức hết cả tai, phải dùng hai tay bé nhỏ che tai lại.
Thẩm Nguyệt giúp con trai bịt kín tai, im lặng nhìn người đàn ông kia.
Thất bại đã ở trước mắt, nhưng Lệ Tư Không vẫn đang điên cuồng kêu gào:
“Lệ Tư Dạ chó má! Sao mày không chết đi hả?”
Lệ Tư Dạ lười phải nghe tiếp những lời nói đáng xấu hổ này, anh ra lệnh cho người bên cạnh:
“Trói lại, bịt kín cái miệng của hắn.”
Đám vệ sĩ của Lệ Tư Không khi hay tin Lệ Tư Dạ quay về đã tháo chạy một phần, một phần bị kiểm soát, cho nên lúc này không ai có thể cứu hắn được nữa.
Hắn liều mạng giãy dụa, vì dùng sức quá lớn, vệ sĩ cũng trượt tay.
Cơ thể Lệ Tư Không lao về phía trước vài bước, mắt thấy người phụ nữ và đứa trẻ bên cạnh Lê Tư Dạ đã ở trong tầm tay, hắn điên cuồng huơ tay ra định bắt lấy họ.
Lệ Tư Dạ vẫn luôn chú ý tình hình của vợ con sẽ không để tên điên này được như ý muốn, anh vung chân, trực tiếp đá vào mặt em trai của chính mình.
Bốp.
Cú đá ấy khiến Lệ Tư Không ngã nhào ra đất, vệ sĩ một lần nữa tiến lên đè hắn xuống.
Lệ Tư Dạ nói:
“Các người làm việc như vậy à?”
“Xin lỗi, Lệ tổng, hắn ta cứ như một con trâu mộng vậy…”
Một người khi phát điên có thể bộc phát ra sức lực cực kỳ lớn, cho nên trong lúc lơ là, họ mới để Lệ Tư Không lao ra khỏi sự kèm cặp.
Lệ Tư Dạ cũng không có ý trách tội bọn họ mà đi thẳng vào trong, lúc này, Lệ Tư Không ngoẹo cổ ngồi dưới đất, ánh mắt mơ màng, mũi chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
Rất nhanh, tin tức Lệ Tư Dạ trở về đã khiến cả Lệ thị bùng nổ.
Người cảm thấy vui nhất chắc có lẽ không ai khác ngoài trợ lý Thẩm.
Hắn lập tức gác hết công việc đang làm dở lại, xông thẳng vào phòng làm việc.
Người bên ngoài không cản hắn, hắn vừa tới đã hô lên:
“Lệ tổng!”
Cuối cùng thì vị cứu tinh của hắn cũng quay về rồi!
Hắn xông tới chỗ Lệ Tư Dạ, dang tay ra muốn cho anh một cái ôm nồng thắm, nhưng bị anh chặn lại giữa chừng.
Anh nói:
“Có chuyện thì nói, đừng qua đây.”
Thẩm Nhất Độ xúc động long lanh hai mắt, vẫn cố chấp dán qua ôm đùi Lệ Tư Dạ, khóc như là khóc tang:
“Lệ tổng, thời gian qua tôi khổ cực thế nào ngài không biết đâu! Tôi cứ nghĩ mình sẽ gục ngã, muốn bỏ cuộc, nhưng mỗi lần đều phải gắng gượng để ở đây vì ngài ra sức...”
Thấy hắn như vậy, Lệ Tư Dạ cũng không nỡ quá tuyệt tình, anh đưa tay vỗ vỗ vai hắn:
“Tôi về rồi, cậu bình tĩnh lại đi.”
“A?” Thẩm Nhất Độ có hơi ngơ ngác vì ngữ khí của Lệ Tư Dạ đã tốt hơn trước rất nhiều, không còn quá lạnh lùng xa cách nữa.
Trong thời gian mất tích, rốt cuộc anh đã làm gì mà thay đổi nhiều như vậy chứ?.