Việc tìm kiếm kéo dài suốt cả đêm, đến tận sáng sớm mà vẫn chưa có ai tìm được chút tin tức nào, kết quả họ trở về liền bị Lệ Tư Không rút súng đe dọa.
Hắn nghi ngờ trong đám người này có kẻ đã phản bội hắn, cho nên, chỉ cần hắn nghi ngờ ai, kẻ đó phải chết!
Khẩu súng lạnh lẽo lướt qua từng người từng người một, sau đó dừng lại trước mặt một tên xấu số.
“L-Lệ tổng, tôi thật sự không phản bội ngài! Mong ngài hãy cho tôi một con đường sống! Tôi vẫn luôn trung thành tận...
Đoàng.
Nói được giữa chừng thì đã bị một viên đạn bắn xuyên qua não, chết ngay tại chỗ.
Lệ Tư Không nói:
“Các người không được phép ý kiến, hiểu không? Lũ ngu dốt!”
Hắn hiện tại đang rất điên tiết đây, chỉ cần có kẻ nào khiến hắn không thuận mắt thì chẳng màng trước kia làm việc chăm chỉ nỗ lực ra sao, cứ chết trước mặt hắn là tốt nhất.
Lệ Tư Không bị máu tươi bắn lên mặt nhưng vô cùng bình tĩnh rút khăn tay ra lau, ánh mắt sắc lạnh liếc ngang qua đám vệ sĩ, sau đó nổ súng bắn chết thêm vài người nữa.
Một khẩu súng lục sáu viên đạn, giết sáu người mới khiến hắn thỏa mãn.
Sau lưng vệ sĩ đều là mồ hôi lạnh, bọn họ thầm cảm thấy bản thân may mắn khi không nằm trong sáu người xui xẻo bị nhắm trúng, đầu họ lúc này cúi thấp thật thấp.
“Ra ngoài, tiếp tục tìm, trong vòng một ngày này phải tìm cho bằng được, không thì tất cả các người sẽ phải chôn theo.
Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, vợ con các người, gia đình các người sẽ phải trả giá đấy.”
Nói rồi, Lệ Tư Không ném khẩu súng trên tay xuống, tức giận rời đi.
Thật ra hắn biết khả năng tìm được đám trộm gần như bằng không, bởi vì camera giám sát quanh đó cũng đều không ghi lại gì cả, không có bất kỳ manh mối nào.
Rốt cuộc là thần thánh ở đâu nhằm vào hắn?
Trong lúc Lệ Tư Không rối rắm, gia đình Thẩm Nguyệt đang rất nhàn nhã thoải mái ở Khu Biệt ăn rồi ngủ.
Gần đây Thẩm Tư Hạo lại lên ký, bởi vì được mommy chăm sóc đặc biệt, được daddy yêu thương đút cơm cho, mặt thằng bé đã bắt đầu có dấu hiệu to ra.
Nhìn mình trong gương, Thẩm Tư Hạo khóc ròng:
“Mommy, con phải làm sao đây?”
“Hửm? Sao là sao chứ? Béo lên một chút mới đáng yêu!” Thẩm Nguyệt là một người mẹ có tâm, cảm thấy con trai đã trắng rồi, nếu còn tròn nữa sẽ càng dễ thương.
Thẩm Tư Hạo chạy đến ôm Lệ Tư Dạ, mếu máo tố cáo:
“Daddy xem kìa, con không muốn ăn nhiều đâu, sẽ không đẹp trai nữa!”
Giọng của Thẩm Nguyệt mang theo ý cười:
“Con sợ đi học bị bạn nữ ghét bỏ à?”
Nhắc đến chuyện học hành, đúng là Thẩm Tư Hạo sắp phải đến trường rồi.
Có lẽ sau khi kết thúc tất cả rắc rối, Thẩm Nguyệt sẽ đi đăng ký cho thằng bé theo học một trường tốt ở Vân Thành.
Lệ Tư Dạ không phản đối chuyện vợ cho con trai ăn nhiều, còn nói:
"Con ăn nhiều mới có thể cao được, giống như ba vậy."
"Nếu con không phát triển bề dọc mà lại phát triển theo bề ngang thì làm sao ạ?" Thằng bé lẳng lặng nghĩ đến việc đã không cao được còn bị phình to ra, muốn khóc.
Không được đâu, như vậy sẽ không đẹp trai và không ngầu chút nào cả!
Thẩm Nguyệt bắt đầu lấy ví dụ từ những người đi trước:
"Ăn nhiều tuy rằng có nguy cơ mập ra, nhưng mập con vẫn giảm cân được, còn nếu quá lùn sẽ không cao lên nỗi đâu.
Cứ tin ở mẹ đi, em nói đúng không, Tư Dạ?"
"Ừm, đúng."
"Lúc còn nhỏ anh có như thế không?"
Thẩm Nguyệt cũng khá tò mò không biết lúc xưa anh như thế nào.
"Nếu có thể trông thấy ảnh hồi còn trẻ của anh thì hay biết mấy."
"Em chê anh già?" Lệ Tư Dạ bấy giờ mới ý thức được cô để tâm đ ến khoảng cách tuổi tác giữa họ.
"Tuy rằng bây giờ anh cũng rất trẻ… Nhưng ngày còn học đại học chắc càng trẻ và đẹp trai hơn nhỉ?"
"Ừ, rất nhiều người theo đuổi anh." Trong đó có con gái của Bạch gia, Bạch Nhạc, truy anh đến tận bây giờ mà chưa bỏ cuộc.
Anh rất khâm phục người phụ nữ đó, dành cho anh tình yêu thuần khiết nhất của tuổi thanh xuân và không chút toan tính, rất tiếc, anh chỉ xem cô ấy như bạn bè bình thường không hơn.
Trước khi Bạch Nhạc làm thân được với anh, anh đã nhanh chân chạy trốn.
Thẩm Nguyệt nghe đến đó bĩu môi quay sang chỗ khác tiếp tục dụ dỗ con trai phải mau ăn chóng lớn để bảo vệ mẹ, vân vân mây mây, để lại Lệ Tư Dạ ngồi một bên như kẻ vô hình.
Được rồi, muốn xem ảnh thời đại học của anh chứ gì? Anh cầm lấy chiếc điện thoại đã lâu ngày không dùng trong hộc tủ, mở lên.
Bởi vì đã tháo sim điện thoại ra rồi nên không sợ bị Lệ Tư Không dò tìm, mà cho dù có tìm được, anh cũng không sợ.
Sớm thôi, anh sẽ trở về Lệ thị.
Để Lệ Tư Không nhảy nhót một thời gian rồi, có rất nhiều thứ sẽ phải xử lý khi quay lại.
Ngón tay Lệ Tư Dạ lướt trên màn hình một lúc, sau đó dừng ở một tấm ảnh duy nhất anh chụp khi còn học đại học, ảnh tốt nghiệp.
Anh nói với Thẩm Nguyệt:
“Em muốn biết trước kia trông anh thế nào phải không?”
“Không muốn biết nữa!” Thẩm Nguyệt giả vờ nói, nhưng tay thì vẫn đưa về phía anh.
Lệ Tư Dạ hiểu ý đưa điện thoại cho cô.
Miệng nói không muốn chứ thật ra Thẩm Nguyệt vô cùng hiếu kỳ, cô kéo con trai đến xem cùng mình, hai người nhìn chằm chằm vào tấm ảnh có vô số người mặc đồng phục cử nhân mà mắt đau nhức!
“Anh ở đâu chứ?”
“Em tìm xem.” Lệ Tư Dạ nói.
Thế là Thẩm Nguyệt và Thẩm Tư Hạo căng mắt phóng to ảnh và dò tìm từng người một, cả mấy chục người trong một bức ảnh chụp từ xa, hơn nữa trước đây điện thoại còn không được tốt như bây giờ, chất lượng ảnh khá kém.
Tìm mãi, cuối cùng Thẩm Tư Hạo chỉ vào một người có khuôn mặt hơi tròn, nói:
“Người này cao quá, chắc là ba đó mẹ.”
Người nào đó ngẩng đầu lên quan sát Lệ Tư Dạ rồi cúi đầu xem cái bức ảnh kia, đáp:
“Không giống mà.”
Lệ Tư Dạ nhướng mày nhìn rồi im lặng một lát và thừa nhận:
“Đó đúng là anh.”
“Phụt…” Thẩm Nguyệt khó nén được mà phì cười, cái người có thân hình hơi tròn này là Lệ Tư Dạ sao? Cô cứ nghĩ lúc học đại học anh cực kỳ nổi tiếng với phái nữ thì phải thuộc diện nam thần chứ?
Bị cô cười, Lệ Tư Dạ không phản ứng gì, chỉ nói với con trai:
“Con thấy đó, ăn nhiều, sẽ giống như ba.
Tuy rằng hơi béo chút, nhưng cao.”
Nghe anh nói, Thẩm Nguyệt nhìn kỹ lại khuôn mặt cùng cơ thể anh, cười cười:
“Không béo lắm, rất có cảm giác an toàn, nhất định anh được các bạn nữ hoan nghênh là vì bờ vai rộng của mình rồi.”
Ngoại hình thật ra cũng tương đối quan trọng, nhưng chưa phải là thứ duy nhất quyết định cảm giác của một người.
Lệ Tư Dạ khi còn trẻ thành tích xuất sắc, lại là con trai cả của Lệ gia thì không cần quá đẹp trai cũng sẽ có trăm cô gái vây quanh anh.
Bức ảnh kia đem đến cho Thẩm Tư Hạo động lực lớn lao, thằng bé nói:
“Sau này con sẽ ăn uống thật đàng hoàng để có thể cao hơn ba.”
“Con cao như vậy sẽ khó tìm bạn gái đó.” Thẩm Nguyệt nói.
“Không sao ạ, tìm bạn gái cao một chút là được mà!”
“Bây giờ nghĩ thì hay lắm, đến lúc mà phát triển vượt mức thì ai cũng chỉ đứng đến bụng hoặc nách của con thôi!”
Vẻ mặt Thẩm Tư Hạo lập tức thay đổi, nách? Tưởng tượng cảnh có người úp mặt vào nách cậu, cậu liền thấy kỳ cục, nhồn nhột, sau đó là nổi cả da gà.
Ba người ở cùng nhau lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười như vậy, không quản Lệ Tư Dạ có chịu nói chuyện hay không, riêng hai mẹ con Thẩm Nguyệt đã đủ khuấy động bầu không khí rồi..