Ngày diễn ra buổi đấu giá đã gần kề, tất cả mọi người nhận được tin tức đều rục rịch không thôi.
Một lượng lớn khách quý từ những nơi khác đổ về Vân Thành chỉ để chuẩn bị cho buổi đấu giá năm năm tổ chức một lần này, rất nhiều tiểu thư quyền quý đánh chủ ý lên bộ trang sức kim cương đỏ.
Tất nhiên, buổi đấu giá không chỉ có thứ ấy mà còn đủ loại đồ tốt nữa.
Lệ thị ở phía sau bỏ tiền ra đầu tư cho buổi đấu giá, mời vô số người có quyền thế, trong đó có cả Bạch gia ở thành phố Tân Kim.
Bạch Nhạc - Người phụ nữ vẫn luôn ôm mộng trở thành con dâu của Lệ gia cũng đến, kể từ khi hay tin Lệ Tư Dạ bỏ mình, cô nàng vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt.
Buổi đấu giá diễn ra vào tám giờ tối, nhưng hội trường mới sáu giờ chiều đã ngồi kín người, bên trên tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách VIP, có những người thích cảm giác bí ẩn nên sẽ đóng cửa không lộ mặt.
Lệ Tư Không khó tránh được cảm giác hồi hộp, mong chờ, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn ra mắt giới doanh nhân và chào hỏi dưới cương vị người đứng đầu của tập đoàn Lệ thị.
Người đứng đầu!
Vì để củng cố vị thế của mình, thời gian trước Lệ Tư Không đã tiếp cận với Bạch Nhạc.
Nếu có thể trở thành thông gia với Bạch gia thì sẽ không còn ai có thể làm lung lay chỗ ngồi của hắn nữa!
Hắn mời Bạch Nhạc đến một phòng VIP nghỉ ngơi, hỏi han ân cần:
"Dạo gần đây em thế nào rồi?”
“Tôi rất khỏe.” Bạch Nhạc miễn cưỡng đáp lại hắn.
Gia đình cô trước đó nhắm đến Lệ Tư Dạ, hiện tại anh vừa mất, họ lập tức nói với cô hãy quyến rũ nhị thiếu gia của Lệ gia.
Đối với người có lòng tự trọng cao như cô, việc ấy chẳng khác gì sỉ nhục thẳng mặt.
Bên ngoài cô không tỏ thái độ gì với cha mẹ, nhưng thật ra rất chán ghét cuộc sống như vậy.
Bạch Nhạc nhận ra bản thân chỉ là công cụ để gia đình móc nối với Lệ gia, mặc kệ cô có gả cho ai, Tư Dạ hay Tư Không đều chẳng quan trọng, họ chỉ muốn trở thành thông gia của Lệ gia, muốn cô bám lấy người đàn ông sở hữu Lệ thị.
Cô khinh thường không nói, thâm tâm mãi mãi chỉ thừa nhận một người là Tư Dạ mà thôi.
“Trong buổi đấu giá này có rất nhiều thứ quý hiếm, em thích gì, tôi sẽ tặng cho em.” Lệ Tư Không mỉm cười hiền hòa, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt.
Bạch Nhạc có thể rất ngây thơ trong tình yêu với Lệ Tư Dạ, nhưng cô không ngu ngốc dễ tin người.
Cô cười nói:
“Vậy anh sẽ làm thế nào nếu tôi nói tôi thích bộ trang sức cưới đính kim cương màu Fancy?”
Một câu nói, khiến cho Lệ Tư Không cứng họng.
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn hắn rồi lắc đầu:
“Tư Không, có thể sau này cha mẹ tôi sẽ ép tôi gả cho anh, nhưng tôi nói thẳng, tôi không bằng lòng.
Anh rõ ràng hơn ai hết từ nhỏ đến lớn tôi luôn chạy sau Tư Dạ, nếu không phải là anh ấy bị hãm hại thì cũng không đến lượt anh được cha mẹ tôi để ý đâu.
Chuyện của Tư Dạ ai cũng đều đồn đãi là do anh làm đấy, vì vậy đừng ở trước mặt tôi giả vờ giả vịt mình rất hiền lành tốt bụng nữa, rất buồn cười.”
Giống y như một tên hề.
Biết rõ người ta đã nhìn thấu bản thân mà vẫn cố gắng diễn kịch, để làm gì chứ?
Sắc mặt Lệ Tư Không âm trầm, vốn hắn đang rất vui vẻ chờ đợi buổi đấu giá, vậy mà vì một câu nói của cô khiến cho tâm trạng tụt hẳn xuống dốc.
Hắn siết chặt nắm tay rồi đứng lên và đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Bạch Nhạc thản nhiên nhìn theo, sau đó cũng đứng lên trở về vị trí của Bạch gia, chính là một phòng VIP ở tầng hai.
Cô không hề sợ hãi người đàn ông ấy, cho dù hắn có chiếm được Lệ thị đi nữa, trong mắt cô cũng chẳng khác gì kẻ thua cuộc.
Buổi đấu giá bắt đầu bằng một màn phát biểu của Lệ Tư Không, khoảnh khắc hắn đứng trên sân khấu được cả trăm, cả ngàn người ghé mắt nhìn chăm chú, hắn cảm giác được bản thân như một vị thần, nụ cười trên môi càng tươi hơn.
“Xin chào mọi người, tôi là Lệ Tư Không, chủ tịch tập đoàn Lệ thị.
Hoan nghênh và rất cảm ơn các vị đã dành thời gian để tham dự buổi đấu giá quan trọng lần này, như đã thông báo từ trước, món đồ áp chót hôm nay là một bộ trang sức độc nhất vô nhị được chế tác từ kim cương đỏ, cực kỳ đặc biệt.
Hy vọng nó sẽ làm hài lòng những vị khách quý có mặt tại đây.”
Hắn phát biểu xong, mọi người vỗ tay chúc mừng.
Lúc ấy, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Trong một phòng VIP ở tầng ba, người đàn ông mặc tây trang màu xanh sẫm ôm con trai của mình, vừa sờ đầu thằng bé vừa dặn dò:
“Những thứ đưa ra đầu tiên đều không có tác dụng gì mấy, cũng không hiếm lạ, nhưng nếu con thích, ba sẽ mua cho con.”
Đứa nhỏ ngồi trên đùi anh cười hì hì:
“Mẹ thích gì con sẽ mua cho mẹ! Con có nhiều tiền lắm!”
Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ngồi trên sofa mềm chăm chú ăn trái cây, không thèm quan tâm cha con bọn họ.
Ở đây người nghèo nhất chính là cô - Thẩm Nguyệt, cô không có tiếng nói! Bọn họ đến nơi này dạo chơi, sẵn tiện làm một việc.
Lệ Tư Dạ đã khỏe hơn rất nhiều, vết thương tuy rằng thỉnh thoảng vẫn sẽ đau một chút nhưng về cơ bản mọi thứ đều ổn rồi.
Một người thuộc tổ chức Khu Biệt đứng ở bên ngoài lan can, cầm thẻ chờ đợi.
Chỉ cần bên trong Lệ Tư Dạ truyền lệnh muốn mua gì đó, hắn sẽ nâng thẻ giúp anh.
Hàng loạt món đồ hiếm lạ, quái dị, đồ cổ, thuốc tiên gì gì đó đều xuất hiện, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn im lặng nghe.
Trong phòng có một máy chiếu, hiển thị hình ảnh những món đồ kia cho họ xem.
“Chỉ thế thôi à?” Thẩm Nguyệt hỏi.
Lệ Tư Dạ nghiêng đầu nhìn cô:
“Em không thích?”
“Không, cái nào cũng thật vô dụng, mua về trưng trong nhà vừa chật hẹp vừa khó xem, tốn tiền.”
Cô chính là loại phụ nữ thực dụng, đừng nhìn cô lớn lên trong gia đình tiểu thư quyền quý, nhưng phóng mắt ra khắp đất nước thì kiểu gia đình giàu có tầm ấy đếm không hết.
Vì vậy, một số thứ mà Lệ Tư Dạ đã tiếp xúc cô cũng chưa từng nhìn qua lần nào.
Cô cảm thấy nên mua đồ ngon cho Tư Hạo còn tốt hơn các loại bình cổ, tranh vẽ treo tường trị giá liên thành.
Ây da, nói tóm lại cô rất tiết kiệm đó!
Thẩm Tư Hạo thì ở Khu Biệt từng nhìn thấy rất nhiều thứ độc lạ, ngồi một lát đã có cảm giác buồn ngủ.
Bọn họ cả mấy tiếng dài chỉ ngồi xem, mí mắt Thẩm Nguyệt hơi sụp xuống:
“Tư Dạ, em buồn ngủ…”
Cô nói rồi tựa đầu vào vai Lệ Tư Dạ, Thẩm Tư Hạo ở bên phải cũng đang nằm ngửa trên đùi ba mình than vãn:
“Chán quá đi mất!”
Nếu để Lệ Tư Không nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn hắn sẽ tức hộc máu.
Buổi đấu giá hắn tỉ mỉ dành thời gian tìm hiểu, đầu tư mà bị xem thường như thế, không tức giận mới lạ.
Sau khi mọi người đã dừng việc hô giá lại, cuối cùng cũng nghe cô gái ở dưới sân khấu cười nói:
“Chắc hẳn mọi người đều mệt rồi phải không? Thứ kế tiếp xuất hiện trên sân khấu chính là bộ trang sức cưới mà nhiều vị tiểu thư, phu nhân đang chờ đợi, chúng ta lên tinh thần nào.”
Từ trong cánh gà có người đẩy ra một chiếc xe đẩy, bên trên đắp vải nhung dày gây tò mò.
Đám người đều ngồi thẳng lưng lên, Thẩm Nguyệt và con trai cũng tỉnh cả ngủ.
Cô còn chưa từng được nhìn thấy bộ trang sức mà mình thiết kế sau khi nó hoàn thành!
Vải nhung bị kéo ra, để lộ một hộp thủy tinh mỏng, bên trong bao gồm một chiếc nhẫn cưới, một đôi bông tai và sợi dây chuyền, tất cả đều được đính kim cương đỏ cực kỳ bắt mắt.
Hội trường lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt, cô gái đứng trên sân khấu giới thiệu sơ qua về bộ trang sức, sau đó bắt đầu đưa ra giá:
“Giá khởi điểm của bộ trang sức này là không, mời các vị tiến hành đấu giá.”
“Mười triệu!” Một người ngồi dưới khán đài kích động hô lên.
“Gặp quỷ! Vậy mà cũng dám mở miệng đấu giá?”
“Mười lăm triệu!”
Đối với họ, hô giá cũng chỉ để vui đùa một chút mà thôi, bởi họ biết chắc sẽ không giành nổi với các gia đình quyền quý.
Từ tầng hai, một người giơ thẻ trong tay lên, hô:
“Mười lăm tỷ!”
Cả hội trường đang nháo nhào lập tức im phăng phắc, con số này là bao nhiêu chứ?
Thẩm Nguyệt tò mò: “Không biết giá này có cao không?”
Lệ Tư Dạ ở bên cạnh hiểu rõ giá trị của bộ trang sức nhất, nói:
“Còn không đủ mua một chiếc nhẫn.”
Thẩm Tư Hạo trợn mắt lên:
“Thật sao daddy?”
Lệ Tư Dạ quan sát sự hoàn hảo của viên kim cương đỏ trên sân khấu, nói:
“Chỉ riêng chiếc nhẫn trên đó đã đính ba carats kim cương đỏ quý hiếm nhất, ba carats này trị giá khoảng sáu mươi tỷ, chưa kể sản phẩm hoàn chỉnh sẽ đội giá lên càng cao hơn.”
Đầu óc của Thẩm Nguyệt lâng lâng, nó đắt hơn cô nghĩ gấp nhiều lần! Trước đó cô đâu ngờ được Lệ Tư Dạ lại dùng kim cương đỏ để đính vào bộ trang sức cô thiết kế chứ, quá phung phí rồi!
Trái tim Thẩm Nguyệt đập càng nhanh theo mỗi lần tăng giá, con số đã lên đến hơn một trăm tỷ, vẫn còn đang tăng nhưng đã chậm lại.
Lệ Tư Dạ nghe mọi người hô giá với tần suất giảm dần thì mới nói:
“Năm trăm tỷ.”
Người bên ngoài lặp lại câu nói của anh, lớn giọng hô:
“Năm trăm tỷ.”
Toàn trường lần nữa rơi vào trong im lặng, ai lại dùng số tiền lớn như vậy đi mua một bộ trang sức đây? Chỉ có đám người nhà giàu rỗi hơi không biết kiếm tiền khổ cực thế nào thôi!
“Năm trăm tỷ lần thứ nhất!”
“Năm trăm tỷ lần thứ hai…”
Người nào đó ở tầng ba đột nhiên hô lên:
“Sáu trăm tỷ!”
“Còn tăng nữa? Họ điên rồi sao?”
Thẩm Nguyệt nghe được mà toát mồ hôi, nhìn sang hỏi ý Lệ Tư Dạ, anh bình tĩnh truyền lời của mình:
“Một nghìn tỷ.”
Người ta tăng một lần chỉ có một chút, anh thì hay rồi, trực tiếp nhảy cóc lên.
Thẩm Tư Hạo nghịch ngợm hô nhỏ với người bên ngoài:
“Anh ơi, hô giá một nghìn năm trăm tỷ đi!”
Khi người đàn ông kia lần nữa giơ thẻ lên, tự tăng giá, cả khán đài im thin thít và cho rằng người trong tầng ba bị thần kinh.
Nhưng mà Lệ Tư Dạ hay Thẩm Nguyệt đều không tỏ thái độ gì cả.
Nhân viên của hội đấu giá gõ búa ba lần, bán được bộ trang sức với giá cực cao là một nghìn năm trăm tỷ.
Top mười chiếc nhẫn đắt nhất thế giới cũng chỉ tầm này mà thôi!
Sau khi kết thúc buổi đấu giá ấy, người bên dưới mang hợp đồng vào cho Lệ Tư Dạ ký.
Anh nói rõ mình cần thời gian để chuẩn bị số tiền lớn như vậy, khoảng ba ngày.
Lệ Tư Không vốn còn muốn từ chối và cho rằng người này trêu đùa thì nhìn thấy một tấm thẻ VVVIP làm bằng vàng của hội đấu giá Vân Thành.
Nhân viên nói với hắn:
“Đây là thẻ hội viên cấp cao nhất, chứng minh tài sản bên ngoài của vị khách kia vượt quá mười nghìn tỷ.
Cả nước chỉ cấp năm tấm!”
Thế này, Lệ Tư Không mới yên tâm để cho người đã mua bộ trang sức rời đi.
Vì để an toàn, hắn mang bộ trang sức trở lại Lệ thị, ở đó bây giờ đều là người của hắn, đáng tin hơn nhiều so với những nơi khác.
Sau khi hoàn thành việc đấu giá, Lệ Tư Dạ lên xe cùng vợ con trở về Khu Biệt.
Gần đây anh cảm thấy rất nhàn rỗi, không làm việc nhiều nữa, thế này cũng có chút hạnh phúc.
Thẩm Nguyệt nhìn ra tâm trạng của anh rất tốt liền hỏi:
“Sao anh vui thế?”
“Đang nghĩ nếu Lệ Tư Không không quá tham vọng, có lẽ giao Lệ thị cho em ấy cũng tốt.”
Khi ấy, anh có thể tự do thỏa thích làm điều mình muốn rồi.
Nhưng mà chuyện đã đến nước này, bọn họ phải tranh đến một mất một còn mới dừng lại được..