Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 64: Đánh Nhanh Thắng Nhanh






Lại qua một ngày, Thẩm Nguyệt đang ở nhà cùng con trai làm bánh định mang đến cho Lệ Tư Dạ thì bên ngoài có tiếng chó sủa ầm ĩ.

Bình thường Collie rất ngoan, một mình ở trong vườn phơi nắng cũng sẽ không làm ồn đến hàng xóm xung quanh, hôm nay đột nhiên làm sao thế?
Thẩm Tư Hạo đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, một tay chạm vào cửa kính, nắm tay bé nhỏ vẫy vẫy và gọi:
“Bò Sữa! Cậu không được làm ồn!”
“Gâu gâu!” Bò Sữa ở bên ngoài xoay vòng tròn, liên tục nhìn về một hướng và nhe răng ra.
Tư thế đó… Thẩm Tư Hạo quen thuộc với chú chó này nhất, lập tức biết được là chuyện gì.

Cậu đưa tay ra hiệu cho Bò Sữa im lặng, sau đó vẫy vẫy nó vào nhà.

Lúc này, Bò Sữa nheo cặp mắt to tròn của mình nhìn qua nhìn lại giữa bên ngoài và Thẩm Tư Hạo, cuối cùng gầm gừ một tiếng rồi mới quay vào nhà.
Thẩm Tư Hạo ban nãy mở cửa cho nó ra phơi nắng nên không có bấm khóa, Bò Sữa cứ thế chui vào nhà và tiến tới bên chân cậu, rên ư ử như rất oan ức.
Thẩm Nguyệt nhỏ giọng hỏi con trai:
“Có phải nó phát hiện ra gì không?”

“Mommy, con đoán lại là người của Phong Ảnh.” Thẩm Tư Hạo báo cáo, từ tối hôm qua cậu đã nhận được thông báo của Hồ Ly ca ca, người theo dõi hai mẹ con cậu không phải Thẩm gia.
Thẩm Nguyệt đang nhào bột làm bánh bằng hai tay, tức giận bóp mạnh một cái khiến đống bột vừa mới dính lại bị đứt thành mấy đoạn, cô nói:
“Họ thật phiền!”
Nghe mẹ nói, hai mắt Thẩm Tư Hạo lấp lánh, nghĩ cũng đã đến lúc tài năng của cậu tỏa sáng rồi! Hiện giờ cả nhà cậu đang phải đối mặt với ông chú xấu tính nào đó ở Lệ thị, mẹ còn bận tranh nhà với Thẩm gia, ôi da, không thể chịu thêm được người khác quấy rầy nữa đâu!
Thẩm Tư Hạo nhìn mẹ mình, nói:
“Con về phòng một chút ạ!”
“Đi đi.” Thẩm Nguyệt gật đầu.
Qua một lát, trong phòng của Thẩm Tư Hạo vì không khóa cửa mà truyền ra tiếng gõ phím lạch cạch.

Thẩm Nguyệt thật ra đã đoán được phần nào thân phận thật của con trai, thằng bé đâu chỉ là một thành viên bình thường của Khu Biệt, trước kia cô quả thật đã đánh giá thấp cục cưng.
Hôm ấy, Thẩm Tư Hạo mang hết vốn liếng mà bản thân sở hữu ra, ôm chiếc máy tính được cải tạo qua bàn tay điêu luyện của thành viên ở Khu Biệt và hack vào hệ thống tập đoàn Phong Ảnh.
Nhìn màn hình hiển thị một loạt số liệu phức tạp, Thẩm Tư Hạo nói:
“Dây dưa mãi thôi, là các người gây sự trước đó, bụng làm dạ chịu!”
Cái gì có thể xóa thì xóa, cái gì có thể ăn cắp thì cắp, lần này, Thẩm Tư Hạo thật sự muốn cho họ một bài học nhớ đời!
Tập đoàn Phong Ảnh.
Một loạt số liệu bỗng nhiên bị mã hóa, biến thành các dòng chữ vô nghĩa mà nhân viên bình thường xem không hiểu khiến họ hoang mang nhìn nhau rồi hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Lại lỗi rồi à?”
Một người gào lên: “Ôi tôi còn chưa kịp lưu dữ liệu nữa!”
Thẩm Tư Hạo mà biết được thì chắc chắn sẽ chắp tay xin lỗi những nhân viên khổ cực ngày đêm làm việc kiếm tiền này, nhưng vấn đề lớn nhất không nằm ở họ, mà là những thông tin quan trọng của Phong Ảnh bị mang ra ngoài.
Tin tức rất nhanh đã truyền tới tai của Phong Hạc, hắn vừa quay lại theo dõi Thẩm Nguyệt chưa được bao lâu, Phong Ảnh liền bị Jack tấn công, muốn hắn không nghĩ sâu xa cũng khó!
“Chết tiệt! Rốt cuộc tên khốn này học ở đâu mấy thứ kinh khủng như vậy chứ?”
Lần tấn công này của Jack khiến cho Phong Ảnh tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, Phong Hạc khắc cốt ghi tâm, không bao giờ muốn động chạm vào người phụ nữ kia nữa.

Cho dù cô ta có phải là Jack hay không hắn cũng mặc kệ, nhiều lần va chạm mà chưa từng nhìn thấy hy vọng chiến thắng, hắn rất mệt mỏi.

Nhìn con số tổn thất, Phong Hạc thiếu chút nữa thì cắn lưỡi tự vẫn.
Thư ký nhìn đôi mắt đỏ ửng đầy tơ máu của hắn, lên tiếng nhắc nhở:
“Phong tổng, sắc mặt của anh không tốt, anh nên nghỉ ngơi đi thôi.”

“Tôi tự biết phải làm gì!” Phong Hạc quát.
Cô nàng thư ký kia đã quen với tính tình nóng nảy của ông chủ, không giận không buồn, chỉ gật đầu lui ra ngoài.
Cơn đau đầu đột ngột ập đến làm Phong Hạc choáng váng nghiêng ngả, hắn phải tóm lấy cạnh bàn để không bị té xuống.
“Lại nữa rồi?”
Phong Hạc gần đây stress quá độ, nghĩ đến lời vừa rồi của thư ký, hắn mím môi nghĩ:
“Đúng thật mình nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn ngồi lại trên ghế, ngửa đầu thở ra một hơi đầy mệt mỏi.

Sau khi ổn định lại tâm trạng, hắn gọi thư ký đến dời hết lịch làm việc qua ngày khác.
Trước khi Jack rời khỏi hệ thống của họ đã để lại một dòng tin nhắn, rằng chỉ cần Phong Ảnh biết điều, đây sẽ là lần cuối Jack ghé thăm.

Có lẽ Jack cũng chán ngấy cái việc cứ bị họ chọc ngoáy và quay sang trả thù này rồi.
Phong Hạc nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn đỏ rực đó, nhíu mày.

Hắn để nhân viên ổn định lại, ra lệnh cho từng nhóm nhỏ bắt đầu làm việc khôi phục dữ liệu.
Tuy rằng đã cố gắng backup mọi thứ nhưng không thể cứu được toàn bộ, những con virus mà đối phương cài vào đã làm mất hầu hết thông tin quan trọng của Phong Ảnh.
Dự tính tổn thất của họ tổn thất đã vượt quá sức chịu đựng của Phong Hạc, hắn về nhà, sắc mặt xám xịt như người chết.
Quản gia săn sóc đến tận giường đưa nước và thuốc cho hắn, nói:
“Thiếu gia, đây là thuốc của cậu.”
“Cảm ơn, ông để xuống đó đi.”
Quản gia đặt thứ trong tay lên bàn, lẳng lặng lui ra ngoài và đóng cửa lại.
Phong Hạc ngạo mạn suốt thời gian qua, lần đầu tiên thấy chán ghét bản thân vì quá vô dụng, hắn nằm rất lâu trên giường, đến tận nửa đêm mới bò dậy.

Ánh trăng bên ngoài soi rõ hai hàng lông mày rậm đang nhíu chặt lại, hắn vươn tay sờ vào đống thuốc trên bàn.

Thuốc an thần, thuốc ngủ, quả thật không có cái này chắc hắn không thể chợp mắt nổi.
Chỉ trách Phong Hạc vận khí quá tệ, trong suốt sự nghiệp làm hacker của mình, Thẩm Tư Hạo chưa từng nghiêm túc đến thế.


Hiện tại cả nhà họ đang chạy đua với thời gian, cho nên đánh nhanh thắng nhanh là tiêu chí hàng đầu của bé con! Động vào gia đình bé lúc này chẳng khác gì tự đào hố chôn mình.
Chuyện của tập đoàn Phong Ảnh đã giải quyết xong, Thẩm Tư Hạo lại bắt đầu vùi mình vào hỗ trợ Khu Biệt tìm kiếm người đàn ông trốn thoát trong vụ ám sát daddy của mình.

Bọn họ liên tục truy vết, nhưng bởi vì phải làm việc trong tối, cẩn thận không để người khác phát hiện ra nên gặp khá nhiều rắc rối.

Như Lệ Tư Không thì tốt rồi, hắn cứ ngông nghênh cho người đi tìm tung tích của Lệ Tư Dạ mà chẳng ngại gì cả.
Trong phòng VIP của một nhà hàng cao cấp, người đàn ông cao lớn vẻ mặt khó xử nói:
“Lệ tổng, vẫn chưa có tin tức gì của hắn!”
“Tại sao vẫn chưa tìm được? Hả?”
Lệ Tư Không vứt ly rượu trong tay vào dưới chân đối phương, loảng xoảng một tiếng khiến nó vỡ tan tành.

Trong lòng hắn đang dần trở nên bất an, ngày nào chưa tìm thấy xác của anh trai thì ngày đó hắn còn lo lắng, cái ghế chủ tịch này hắn ngồi không yên.
Thằng anh vô tích sự của hắn chẳng làm được gì cả, ha, thứ duy nhất có giá trị sử dụng ở Lệ thị không ngờ được lại là một bộ trang sức cưới.

Thiết kế đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, lại còn được chế tác rất cẩn thận từ loại kim cương Fancy màu đỏ cực kỳ quý hiếm nữa chứ.
Phải biết, trong một vạn viên kim cương khai thác được thì mới có một viên kim cương màu.

Và trong tất cả những viên kim cương màu mà con người sở hữu, chỉ chưa tới 1% trong số đó đạt chuẩn về màu sắc, độ rực rỡ.
“Lệ Tư Dạ khốn kiếp, dám đem kim cương đỏ ra làm trang sức cưới!”
Trang sức của tập đoàn Lệ thị chưa bao giờ hạ nhiệt, mỗi lần ra mắt đều khiến giới thượng lưu oanh động, một phần là vì những loại đá quý mà họ sử dụng để chế tác thật sự quá mức xa xỉ, quá mức hấp dẫn.

Chưa kể họ còn có được hàng loạt nhà thiết kế danh tiếng.
Lệ Tư Không vừa nhìn thấy bộ trang sức liền quyết định đem đi bán đấu giá, nhưng trong lòng vẫn tiếc, muốn sở hữu một viên kim cương đỏ nguyên vẹn..