Âm thanh của thằng bé lập tức dọa cho Thẩm Nguyệt hết hồn, cô vội vàng vỗ nhẹ lên vai của Lệ Tư Dạ, nói:
“Là Tư Hạo, anh nhanh tránh ra!”
Con trai vừa xuất hiện thì chồng tương lai cũng bị vứt sang một bên không thương tiếc, Lệ Tư Dạ thở dài trong lòng, chậm rãi ngồi dậy nhường chỗ cho Thẩm Nguyệt xuống giường.
Cô lật đật trượt xuống, mang dép lê vào rồi đi về phía cửa, đang đưa tay định mở cửa thì nghe Lệ Tư Dạ gọi giật lại:
“Thẩm Nguyệt.”
Cô quay đầu nhìn anh:
“Sao vậy?”
Người trên giường không nói mà đưa tay chỉ vào cổ áo của chính mình, sau đó dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc sợi tóc trước trán.
Động tác ấy đang ám chỉ cô nên xem lại bản thân trước khi xuất hiện trước mặt con trai.
Thẩm Nguyệt cúi đầu xuống, lúc này mới sực tỉnh nhìn thấy quần áo bản thân nhăn nhúm, cô đưa tay chỉnh cổ áo rồi vuốt vuốt tóc cho bớt rối.
Bên ngoài vang lên giọng của bé con mang theo chút buồn bực:
“Mommy? Có phải daddy bắt nạt mommy không?”
Giờ này còn không mở cửa cho mình! Thẩm Tư Hạo khoanh hai tay đứng trước cửa chờ đợi, chân nhịp nhịp, hai gò má bánh bao tròn xoe cũng rung rung theo động tác ấy.
Cạch.
Âm thanh khe khẽ vang lên từ bên trong, Thẩm Nguyệt xấu hổ mở cửa cho con trai, mặc dù hiện tại cô đã trở về dáng vẻ chỉn chu như ban đầu, nhưng có cảm giác như vừa làm chuyện xấu vậy.
Thẩm Tư Hạo quan sát mommy của mình, phát hiện ra môi của mommy sưng thì há hốc mồm, sau đó đưa hai tay bịt miệng, mắt mở to ra.
Phải mất một lúc, thằng bé mới lắp bắp nói:
“Con, con, con sắp có em rồi?”
Lệ Tư Dạ ngồi trên giường không nén được tiếng cười của bản thân, anh cúi đầu, khóe môi cong hẳn lên, sau đó bị chính mình làm sặc, ho khù khụ.
Thẩm Nguyệt thì từ cổ lên đến mang tai đều đặc một màu đỏ, cô trừng con trai:
“Con nói bậy gì đó?”
“Daddy và mommy vừa mới hôn hôn phải không ạ? Hôn hôn là sẽ có em bé!” Thẩm Tư Hạo nhe răng cười, khuôn mặt bầu bĩnh khi cười rộ lên vừa ranh mãnh vừa đáng yêu.
Thẩm Nguyệt cúi người xuống để đối mặt với con trai, thấy thằng bé chớp chớp mắt ra vẻ vô tội, cô không biết phải làm sao.
Đúng là con trai lớn rồi không dễ dạy, nhiều lúc thấy thằng bé thông minh quá mức cô cũng lo lắm, nhưng bây giờ thì phát hiện ra cục cưng có đôi khi cũng ngây thơ giống con nít bình thường.
Thẩm Nguyệt hôn con trai một cái, nói:
“Hôn hôn sẽ không có em bé đâu, sau này lớn rồi con sẽ biết.
Quan trọng hơn là con muốn vào thăm daddy đúng không?”
“Vâng ạ.” Thẩm Tư Hạo nói, sau đó dắt tay mẹ mình đến bên giường, tự mình dùng chân phải ngắn ngủn giơ về phía thành giường, hai tay bám chặt nệm dày, bắt đầu trèo lên.
Thẩm Nguyệt ở bên dưới đỡ mông, Lệ Tư Dạ ở phía trên cũng vươn một tay ra đỡ lưng thằng bé.
Sau khi trèo lên giường rồi, Thẩm Tư Hạo dùng tư thế y như Thẩm Nguyệt vừa rồi, nằm sấp trên người Lệ Tư Dạ và dang tay ôm anh, nói:
“Sau này có thêm bánh bao nhỏ rồi daddy có còn thương con không?”
Lệ Tư Dạ sờ tóc con trai, nói:
“Đương nhiên là có.”
Thằng bé lại quay sang nhìn mẹ:
“Vậy mẹ thì sao?”
“Mẹ cũng vậy.”
Thẩm Nguyệt đáp, ngồi xuống bên mép giường.
Ba người chen chúc trên chiếc giường bé xíu, trong phòng bật điều hòa nên không thấy nóng, ngược lại cảm giác thật ấm cúng dễ chịu.
Chưa qua được bao lâu, bên ngoài có người tìm tới, không ai khác ngoài Mạc Ly.
Vừa rồi ả rời đi xong thì tìm được chút cherry cho Lệ Tư Dạ, nghĩ anh sẽ thích.
Ai ngờ quay trở về nơi này, lúc đẩy cửa ra lại nhìn thấy Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Tư Hạo bám dính lấy Lệ Tư Dạ như thế.
Chân mày của ả hơi nhíu, bây giờ lui ra thì kỳ cục, mà tiến vào cũng càng thêm không ổn.
Ả nghĩ một chút, hỏi:
“Ba người có muốn ăn cherry không?”
Thẩm Tư Hạo tâm trạng đang phơi phới nên cũng cho Mạc Ly sắc mặt tốt:
“Có ạ!”
Mạc Ly không còn cách nào đành bước vào và đặt đ ĩa trái cây trong tay lên bàn, sau đó nói:
“Cứ dùng thoải mái.”
Vẻ mặt mất tự nhiên của Mạc Ly không thoát được ánh mắt Thẩm Nguyệt, cô mỉm cười đưa tay kéo đ ĩa trái cây lại gần rồi đáp:
“Cảm ơn ý tốt của cô.”
Mạc Ly gật đầu, lúc chuẩn bị trốn khỏi nơi này thì vừa vặn trông thấy ánh mắt dịu dàng của Lệ Tư Dạ, cơ thể ả hơi khựng lại.
Quen biết anh không lâu, nhưng ả biết rằng bình thường anh sẽ không có biểu cảm như vậy.
Có lẽ bởi vì Thẩm Nguyệt đặc biệt hơn hết thảy, nên thái độ của anh mới khác?
Trong lòng Mạc Ly rất hâm mộ Thẩm Nguyệt, ả cũng muốn có một người đàn ông quan tâm, yêu thương, cưng chiều mình.
Khổ nỗi bởi vì nghề nghiệp của bản thân bị xem là xấu xa, ngoại đạo, cho nên bản thân ả làm gì sẽ được ai đó thấu hiểu.
Lần này, có lẽ Mạc Ly sẽ không quay lại làm phiền Lệ Tư Dạ thêm nữa.
Lệ Tư Dạ ở trong phòng gọi điện thoại cho Thẩm Nhất Độ để cập nhật tình hình ở Lệ thị.
Thẩm Nhất Độ vô cùng kích động, bình thường chỉ có thể thông qua Thẩm Nguyệt để nói chuyện với Lệ tổng khiến hắn rất bí bách.
Lệ Từ nghe thấy giọng em họ truyền ra thì ở bên cạnh Thẩm Nhất Độ mừng rỡ hô lên:
“Tư Dạ, em vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, bên phía Lệ thị thì sao?”
Câu này, anh hỏi trợ lý Thẩm.
“Lệ Tư Không chú ý đến bộ trang sức cưới của Thẩm Nguyệt, hiện tại hắn đang đẩy mạnh quảng bá hình ảnh cho nó và chuẩn bị mang đi bán đấu giá.”
“Đấu giá?” Thẩm Nguyệt nghe mà không vui.
Trước đó cô hy sinh nó là vì muốn đỡ đần cho Lệ thị, nếu Lệ Tư Dạ là người sử dụng nó thì không sao, nhưng không phải anh, người khác động vào khiến cô rất khó chịu.
Lệ Tư Dạ suy nghĩ một chút, nói:
“Gửi thông tin của buổi đấu giá đó qua cho tôi.”
“Vâng, tôi sẽ gửi vào mail của Thẩm Nguyệt ngay.” Thẩm Nhất Độ nói.
Lúc này, hắn không có ý định báo cáo chuyện mình bị Lệ Tư Không đánh, bởi vì hắn sợ làm mọi chuyện thêm phức tạp, nhưng Lệ Từ thì khác.
Cô nàng cảm thấy hắn chịu thiệt quá nhiều, cần thiết nói ra để em họ biết.
Khi Thẩm Nhất Độ không chú ý, Lệ Từ đột nhiên vươn tay ra cướp lấy điện thoại rồi nói nhanh:
“Tư Dạ, em không biết tên khốn Tư Không đã đánh Nhất Độ thảm đến mức nào đâu! Sau này lật đổ được hắn rồi, chị muốn em trói hắn lại cho chị đánh hắn, á, này…”
Tút tút.
Nói đến đó thì bị Thẩm Nhất Độ quật ngã trên sàn nhà, điện thoại cũng văng sang bên cạnh và đập vào tường.
Trên khuôn mặt thâm tím của Thẩm Nhất Độ xuất hiện một tia tức giận:
“Tôi bảo cô nói cho Lệ tổng biết hay sao?”
“Tại sao không thể cho Tư Dạ biết chứ?”
Thẩm Nhất Độ quát:
“Đừng có tự tiện xen vào việc của tôi!”
Hắn không thích kể khổ trước mặt cấp trên, cũng không cần sự thương hại từ bất kỳ ai, mà Lệ Từ tự làm theo ý mình đã khiến hắn phát hỏa, giọng cũng cao lên một quãng.
Lệ Từ nằm dưới thân Thẩm Nhất Độ không nhúc nhích, sự im lặng bao trùm lấy không gian xung quanh họ.
Một giọt lệ tràn ra từ khóe mắt của Lệ Từ, cô tủi thân nói:
“Vậy ra sự quan tâm của tôi đối với cậu lại khiến cậu thấy phiền phức như thế sao? Khiến cho cậu tức giận với tôi?”
“Kh-Không phải…” Thẩm Nhất Độ nhận ra bản thân vừa rồi có chút quá đáng, vội muốn giải thích.
Hắn còn chưa kịp nói thêm gì, Lệ Từ đã đưa tay đẩy mạnh hắn sang một bên rồi trở về phòng.
Rầm.
Cánh cửa đóng vào thật mạnh như biểu thị sự tức giận của người bên trong, Thẩm Nhất Độ ngồi dưới sàn nhà thẫn thờ.
Đây là lần đầu tiên Lệ Từ tỏ thái độ như vậy trước mặt hắn, đại não hắn không ngừng lặp lại hình ảnh cô rơi nước mắt, tuy rằng không khóc nháo mà chỉ lẳng lặng đổ lệ, song, như vậy càng khiến người khác đau lòng hơn.
Hắn không cố ý lớn tiếng với cô!
Thẩm Nhất Độ siết chặt nắm tay, bò dậy nhặt điện thoại rồi đi đến trước cửa phòng của Lệ Từ.
Hắn giơ tay lên, cuối cùng không có dũng khí gõ cửa, chỉ thở dài thật khẽ rồi quay về gửi thông tin buổi đấu giá cho Lệ Tư Dạ.
Âm thanh từ chỗ họ đã khiến một nhà ba người bên kia chú ý, Thẩm Tư Hạo ở phía sau ôm cổ Lệ Tư Dạ, nhỏ giọng hỏi:
“Ba, có phải chú Thẩm cãi nhau với cô của con không ạ?”
Thẩm Nguyệt vội nháy mắt với con trai:
“Chuyện này của người lớn để họ tự giải quyết, con không cần lo đâu.”
“Vâng!”
Đối với chuyện của trợ lý Thẩm và chị họ của mình, Lệ Tư Dạ không muốn xen vào lắm.
Những gì anh có thể làm cũng đã làm rồi, chuyện tình cảm là thứ không thể cưỡng ép, cho dù anh rất hy vọng Lệ Từ có thể vui vẻ, hạnh phúc, nhưng mọi thứ đều phải tùy duyên.
Ngày hôm ấy, Lệ Tư Dạ cùng Thẩm Nguyệt ở lại xem thêm thông tin về buổi đấu giá, sau đó nghĩ ra một kế sách hay, mà kế sách này cần có sự góp mặt của Mạc Ly.
Thẩm Tư Hạo giơ tay ra trận:
“Để con đi thuyết phục bà thím!”
“Con chắc chắn?” Thẩm Nguyệt ngờ vực, cô nhớ con trai mình với Mạc Ly hình như không ưa nhau mà.
Thẩm Tư Hạo cười hí hí đầy bí ẩn:
“Con có cách ạ!”.