Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 58: Tỉnh Dậy






Hai ngày rất nhanh trôi qua, sự mất tích của Lệ Tư Dạ đã khiến Lệ thị trở nên hỗn loạn, một mình Thẩm Nhất Độ khó lòng kiểm soát được cục diện.

Hơn nữa, Lệ Tư Không còn tuyên bố ra bên ngoài đang nỗ lực tìm kiếm Lệ Tư Dạ, tạm thời sẽ trở thành người nắm giữ tập đoàn Lệ thị.
Lệ nhị thiếu gia vừa xuất hiện, Thẩm Nhất Độ liền bị chèn ép không cách nào ngóc đầu lên nổi.

Nhưng mà Thẩm Nhất Độ biết chỉ cần bản thân lui bước, Lệ thị ngay tức khắc sẽ xong đời.

Việc bây giờ mà một trợ lý như hắn có thể làm là nỗ lực giữ vững vị trí của mình, chờ đợi Lệ Tư Dạ quay về.
Trong vòng hai ngày đó, tất cả mọi người đều đang điên cuồng tìm kiếm tung tích của Lệ Tư Dạ, kể cả tập đoàn Phong Ảnh cũng không ngoại lệ.

Nhưng trong số tất cả bọn họ, chỉ có mình trợ lý Thẩm và Lệ Từ biết rõ anh vẫn còn sống.
Trước màn hình tivi, Lệ Từ nhìn khuôn mặt đau khổ đầy giả tạo của Lệ Tư Không mà tức giận đập bàn:
“Tên khốn này thật vô liêm sỉ! Hắn còn dám đứng ra nói đang tìm kiếm Lệ Tư Dạ? Chắc chắn là tìm để thủ tiêu em ấy rồi!”
Cô nàng được trợ lý Thẩm đưa về nhà, hai ngày nay chưa từng bước chân ra khỏi cửa.

Bởi vì không chỉ Lệ Tư Dạ, cô ấy cũng nằm trong danh sách đen bị tên khốn kia nhằm vào.
Trợ lý Thẩm trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, nhìn thấy Lệ Từ ăn mặc mỏng manh ngồi trên sofa xem tivi, hắn đen mặt:

“Cô làm ơn ý thức giùm tôi hoàn cảnh hiện tại được không? Đây không phải phòng riêng của cô đâu, mau mặc thêm quần áo vào!”
Lệ Từ mặc áo dây và quần đùi, trông vô cùng mát mẻ trong thời tiết nóng nực của tháng tám.

Bởi vì quá nóng, cô nàng mới phải như vậy!
“Cậu không muốn nhìn có thể lờ đi mà? Tôi ở nơi này nóng muốn chết, vì tiết kiệm điện cho cậu thôi!”
Thẩm Nhất Độ cầm lấy remote ở trên bàn, bật máy lạnh lên rồi nói:
“Tôi không thiếu chút tiền đó, cô có thể bật điều hòa thoải mái, giờ thì mặc thêm áo vào!”
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, còn mang theo chút tức giận làm Lệ Từ phải ngoan ngoãn đi vào phòng, thay áo dây thành áo thun.

Hai người ở cùng nhau nhưng may mắn là căn hộ của Thẩm Nhất Độ có hai phòng riêng, cho nên cũng rất ít khi đụng mặt.
Thấy Thẩm Nhất Độ vẻ mặt hơi mệt mỏi, Lệ Từ đi vào bếp pha chút nước chanh cho hắn rồi mang ra, đặt lên bàn và nói:
“Nghỉ ngơi chút đi.”
“Cảm ơn.”
Hắn vẫn chưa có cách nào liên lạc được cho Lệ tổng, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn nhắn tin báo bình an cho hắn, cũng không biết bây giờ ngài ấy thế nào rồi?
….

ngôn tình tổng tài
Ngày thứ ba sau khi trở về Khu Biệt, Lệ Tư Dạ mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Anh nhìn ánh đèn trên trần nhà, lại nhìn quanh một lượt, trên đầu thỉnh thoảng lại truyền đến cảm giác đau nhức.
Người đầu tiên mà Lệ Tư Dạ nhìn thấy không phải Thẩm Nguyệt hay con trai mình, mà là Dao Dao, cô gái đã làm phẫu thuật gắp đạn cứu anh.
Anh mở lòng bàn tay ra, ký ức mấy ngày trước đồng loạt kéo đến làm chân mày anh nhíu chặt lại.

Sợi dây chuyền của Thẩm Nguyệt đã bị bọn khốn kia lấy đi rồi sao?
“Anh, anh tỉnh từ khi nào vậy?” Dao Dao giật mình khi trông thấy hai mắt Lệ Tư Dạ đã mở ra, cô nàng còn đang chuẩn bị thay băng gạc cho anh, suýt chút bị dọa hét lên.
Lệ Tư Dạ khó khăn mở miệng, cổ họng khô khốc không cách nào nói chuyện được.

Thấy thế, Dao Dao vội rót cho anh một cốc nước.

Anh uống xong mới khàn giọng hỏi:
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn ba ngày rồi, tôi còn tưởng anh không tỉnh lại, nếu còn hôn mê như vậy thì khó mà tỉnh dậy được nữa…”
Anh chậm chạp ngồi dậy, được Dao Dao đỡ tựa lưng vào giường, cô nàng cũng tỉ mỉ dùng gối cho anh kê lưng.


Anh hỏi:
“Điện thoại của tôi thì sao?”
“Ở đây.” Dao Dao lại kéo hộc tủ lấy điện thoại đưa cho anh và nói: “Vì để tránh bị phát hiện, chú Mạc dặn tôi phải tắt nguồn đi, anh có thể mở lên thử xem sao.”
Lệ Tư Dạ nghĩ một chút, thấy quả thật không nên dùng tới nó nữa, bèn hỏi:
“Có thể cho tôi mượn điện thoại không?”
Lúc này, anh nói gì cô nàng cũng nghe theo, ngoan ngoãn dâng điện thoại ra cho anh dùng.
Người đầu tiên mà Lệ Tư Dạ gọi là Thẩm Nguyệt.
Khi nhìn thấy số lạ, cô có chút chần chờ, nhưng rồi vẫn bắt máy.
“Nguyệt, là anh.”
“Anh, Tư Dạ? Anh tỉnh rồi? Em lập tức đến đó, anh chờ một chút, chờ em một chút thôi!” Thẩm Nguyệt từ ngạc nhiên đến vỡ òa trong hạnh phúc.
Mấy ngày này cô đều đặn cùng con trai đến Khu Biệt thăm anh, nhưng lần nào cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn anh ngủ say.

Trái tim cô đã dần dần trở nên chai sạn vì nỗi đau kéo dài ấy, bây giờ nghe được giọng anh, cô lập tức khóc nức nở nói:
“Anh không sao thì tốt rồi, anh nghỉ ngơi đi, em sẽ qua chỗ anh ngay, nhé?”
Trước đó cô còn có chút ngượng ngùng vì mối quan hệ giữa họ biến chuyển quá nhanh, nhưng sau khi Lệ Tư Dạ gặp tai nạn suýt chết, cô đâu còn nghĩ được gì nữa.

Cô chỉ biết mình yêu người đàn ông này, không muốn anh chịu tổn thương.
Thẩm Nguyệt gọi con trai chuẩn bị, hai mẹ con xông xáo chạy thẳng tới Khu Biệt, sau đó xông vào phòng.

Nhìn thấy Lệ Tư Dạ ngồi thẳng người dậy, dùng đôi mắt mang theo ý cười nhìn mình, cô xúc động xông lên trước ôm lấy anh.
Bé con Thẩm Tư Hạo cũng kích động lao tới ôm chân daddy của mình, cả hai mẹ con đều khóc òa lên.

Lệ Tư Dạ mới tỉnh dậy, cơ thể còn yếu ớt nhưng vẫn cố gắng gượng dỗ dành bọn họ.
Dao Dao hâm mộ quan sát họ, sau đó lui ra ngoài và khép cửa lại.
Trong căn phòng kín chỉ còn lại gia đình ba người họ, Thẩm Nguyệt thút thít mãi không dừng được, cô cứ thấp thỏm bất an mấy ngày nay, sợ lỡ như anh tỉnh dậy không nhớ ra mình thì làm sao bây giờ? Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhớ mẹ con cô, còn gọi thông báo cho cô khi vừa tỉnh dậy nữa.
Lệ Tư Dạ vuốt tóc cô và con trai, nói:
“Đừng khóc nữa, anh không sao rồi, cả Tư Hạo cũng vậy, ba vẫn ổn, đừng chùi nước mũi lên quần của ba.”
Thẩm Tư Hạo hừ hừ hai tiếng, kéo quần Lệ Tư Dạ lên xì mũi và nói:
“Con cứ chùi!”
Hành động của thằng bé chọc cho Lệ Tư Dạ buồn cười, Thẩm Nguyệt cũng thôi không khóc nữa, đưa tay lau nước mắt trên mặt đi.

Mấy ngày nay cô ăn ngủ không ngon vì chuyện của anh, bây giờ có thể yên tâm được rồi.
Sau một lúc xúc động, Lệ Tư Dạ mượn điện thoại của Thẩm Nguyệt gọi cho Thẩm Nhất Độ và dặn dò chuyện kế tiếp.

Về cơ bản thì anh đã biết ai hãm hại mình, nhưng lại chưa có bằng chứng xác thực, cho nên phải bắt được người đàn ông còn sống sau trận ám sát bất thành kia.


Chính người đó cũng đang giữ vòng cổ của Thẩm Nguyệt, vì vậy, anh phải tìm cho bằng được ông ta.
Vết thương trên người Lệ Tư Dạ rất nặng, hiện tại không thể xuất hiện được, chỉ còn cách nhờ hết vào Thẩm Nhất Độ và cả Thẩm Nguyệt.
Chuyện Lệ Tư Dạ tỉnh lại rất nhanh đã truyền tới tai Mạc Bắc, ông ta tới tận nơi thăm hỏi, trong mắt toàn là ý cười gian xảo.

Bởi vì chỉ cần người đàn ông này an toàn khỏe mạnh thì Thẩm Tư Hạo sẽ chịu tiếp quản Khu Biệt thay ông.
Lệ Tư Dạ ở trước mặt vợ con trực tiếp nói ra đề nghị của mình:
“Tôi có một cuộc làm ăn lớn Khu Biệt, không biết ý của Mạc tiên sinh thế nào?”
Anh đã từng nghe qua về tổ chức này, chỉ là chưa từng làm ăn với họ, hôm nay gặp mặt, cảm thấy có thể tin tưởng được, cho nên mới nghĩ đến việc giao dịch.

Quan trọng hơn hết, họ đã cứu anh một mạng.
Mạc Bắc thấy Thẩm Tư Hạo lén lút đá lông nheo với mình thì mỉm cười nói:
“Được chứ, sao tôi có thể từ chối một vị khách quý như Lệ tổng đây?”
“Tiền không thành vấn đề, thứ tôi cần là bắt sống người đàn ông cuối cùng còn sống khi truy sát tôi.” Lệ Tư Dạ gật đầu, không nghĩ tới đầu tàu của Khu Biệt lại dễ nói chuyện như vậy, vốn còn định thuyết phục một phen.
“Lát nữa tôi sẽ đem bản cam kết đến, cậu chỉ cần ký là được.

Về phần thù lao, tôi sẽ dựa trên tình hình mà đưa ra một con số phù hợp.” Chắc hẳn không ăn được bao nhiêu rồi, ai bảo chủ nhân tương lai của Khu Biệt là con trai của vị này chứ.

Chặt chém daddy của thằng bé, sau này bị chặt ngược thì chạy không kịp thở.

Mạc Bắc thở dài trong lòng, nói xong trả lại không gian riêng tư cho gia đình họ.
Thẩm Nguyệt không nhịn được mà nhìn về phía con trai mình, xem cái vẻ đắc ý trên môi thằng bé kìa, thật đáng yêu.
Ngày hôm ấy, Khu Biệt bắt đầu phái ra một lượng lớn thám tử, hacker và sát thủ cùng nhau đi tìm hung thủ của vụ ám sát.

Lúc trước họ đến chỗ Lệ Tư Dạ nhưng không bắt được kẻ tình nghi, chỉ biết phương hướng đại khái mà hắn rời đi, bây giờ bắt đầu truy vết sẽ mất một chút thời gian.
Trong lúc Lệ Tư Dạ ở lại Khu Biệt nghỉ ngơi dưỡng sức, một phần của Lệ thị đã bị Lệ Tư Không kiểm soát.
.