Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 54: Bị Bám Đuôi






Thời gian đi công tác này, Thẩm Nguyệt đã chuẩn bị sẵn nước cùng thức ăn khô đủ loại cho Bò Sữa, thấy hai người họ trở về, nó thè lưỡi lao tới muốn li3m Tư Hạo, đuôi to vẫy vẫy và phát ra tiếng rên ư ử, hai mắt long lanh như đang cầu vuốt v e.

Nó ở nhà chờ lâu lắm rồi mới thấy chủ nhân quay về, tất nhiên cực độ hưng phấn.

Nếu không phải Thẩm Nguyệt chặn nó lại, chắc nó đã xô ngã con trai cô.
Thẩm Tư Hạo tìm được daddy nên tâm trạng vô cùng tốt, chờ Bò Sữa bình tĩnh lại một chút thì nhào qua ôm nó và lăn một vòng trên sàn.

Thẩm Nguyệt cười mắng:
“Con làm bẩn hết quần áo bây giờ.”
“Hê hê.”
Thằng bé phát ra tiếng cười rồi bật dậy từ trên sàn, cưng nựng hai gò má đầy lông của Bò Sữa.

Chú chó Collie thông minh ngoan ngoãn cọ đầu vào người cậu, bày tỏ sự quan tâm và nhớ nhung của mình, chiếc đuôi đầy lông phía sau vẫn luôn lắc lư trái phải.
Thẩm Tư Hạo dùng hai tay bé nhỏ ôm chặt lấy Bò Sữa, nói:
“Nhớ cậu quá đi! Bò Sữa à, tớ tìm được daddy rồi! Daddy rất đẹp trai, là ông chú đã từng ghé qua đó, cậu có nhớ chú ấy không?”
Tiếng con trai lẩm bẩm truyền tới bên tai Thẩm Nguyệt, cô đặt vali đồ sang một bên, nghiêng đầu nhìn thằng bé, trong lòng vẫn còn chưa tin được mình đã tìm thấy người đàn ông sáu năm trước.

Cô từng suy đoán rất nhiều, không hy vọng gì mấy, nhưng không ngờ được người đó vốn luôn ở bên cạnh mẹ con cô, cũng chính là Lệ Tư Dạ.

Con trai cô thích anh ấy như vậy, thật tốt.
Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp đột nhiên trở nên ấm áp hơn hẳn, Thẩm Nguyệt thu dọn đồ đạc trong lúc Thẩm Tư Hạo lăn lộn đùa giỡn cùng Bò Sữa.

Lệ Tư Dạ một mình lái xe trở về Lệ gia, lúc đến nơi thì trời đã về chiều.

Ánh nắng gay gắt phủ xuống thành phố Tân Kim như muốn đổ lửa, nóng nực khó chịu vô cùng.
Lệ Từ hay tin thì ra đón, sau đó còn quan tâm hỏi:
“Có chuyện gì mà em về gấp vậy?”

“Lấy một thứ quan trọng.” Lệ Tư Dạ nói.

“Tình hình gần đây thế nào rồi?”
“Lệ Tư Không mua chuộc được cậu ba rồi, gần đây họ qua lại thường xuyên, em phải cẩn thận.”
“Cậu ba?” Chính là một trong những cổ đông của Lệ thị, mặc dù ông ta cũng họ Lệ nhưng lại chưa từng được nắm giữ chức quyền gì quá cao bởi năng lực kém cỏi và sự nhu nhược của bản thân.

Bất kể sự vô dụng đó, Lệ gia vẫn thương tình cho ông ta một ít cổ phần.

Người này cũng thuộc phe đối địch của Lệ Tư Dạ.
Có thể nói, cả Lệ gia ngoại trừ Lệ Từ ra thì anh không tin tưởng được bất kỳ ai, cũng không muốn thân thiết với ai cả.

Đáng buồn cho Lệ Tư Không là hắn có dùng chiêu trò bẩn thỉu gì đi nữa thì cũng không cướp được vị trí gia chủ Lệ gia.

Trước khi mất, cha cũng đã nhìn ra năng lực của Lệ Tư Dạ và để lại tất cả cho anh.
Lệ Tư Dạ bước vội về phía phòng mình ở tầng hai của dinh thự, Lệ Từ ở phía sau đưa đôi mắt tò mò nhìn theo động tác của em họ, hỏi:
“Em gấp gáp thế? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có.”
Anh nói, tay kéo hộc tủ cuối cùng của bàn làm việc ra.

Bên trong là một hộp thủy tinh phủ vải nhung màu trắng, trên tấm vải mềm đó đặt một sợi dây chuyền ngọc thạch màu đỏ tinh xảo, tuy rằng giá trị của nó không phải quá lớn nhưng thời gian qua luôn được anh giữ gìn cẩn thận.
Tay có chút run cầm lấy hộp thủy tinh, Lệ Tư Dạ nhìn chăm chú và mở nắp ra, sờ vào sợi dây kia.

Sáu năm rồi.

Vậy mà anh thật sự tìm được cô gái đó, hơn nữa còn là người mà anh đang theo đuổi.

Duyên phận quá mức đẹp đẽ, khiến cho anh cảm giác như nằm mơ giữa ban ngày, cảm giác không thực.
Lệ Từ không lên tiếng, ở bên cạnh quan sát biểu cảm của Lệ Tư Dạ.

Bao lâu rồi chưa thấy em trai của mình bày ra vẻ mặt hạnh phúc này?
Khóe môi Lệ Tư Dạ hơi cong lên, đặt sợi dây chuyền về vị trí cũ sau đó quay sang nói với Lệ Từ:
“Chị sắp có cháu trai rồi.”
“Hả? Em nói vậy là sao?” Lệ Từ không hiểu lắm, mất một lúc mới nhận ra Lệ Tư Dạ đang nói gì, chân mày nâng lên cao: “Em, em, em có bạn gái hay sao? Còn làm người ta mang thai nữa?”
“Ừm, đúng thật đã có bạn gái.

Nhưng cô ấy không mang thai.”
“Thật?” Lệ Từ cười cười đặt tay lên vai Lệ Tư Dạ, giả vờ nũng nịu: “Ây da, em định bỏ chị đi lấy vợ sao? Chị sẽ buồn lắm đó.”
Trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Lệ Tư Dạ hiện lên ý cười sâu đậm, khóe mắt cong cong:
“Phải cưới thôi, cô ấy đã sinh cho em một bé trai đáng yêu rồi.”
Bàn tay đang đặt trai vai Lệ Tư Dạ trượt ngang, Lệ Từ lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống, may mà kịp thời túm được góc giường.

Không nghe nhầm chứ? Cưới? Bé trai?
Nghẹn một hơi trong họng, hai mắt Lệ Từ mở to ra, hé miệng liền gào lên:
“Em nói vậy là sao hả? Em làm con nhà người ta mang thai và sinh luôn rồi mới thông báo cho chị? Em bị điên rồi?”
“Không phải.” Lệ Tư Dạ lắc đầu, trầm giọng xuống: “Chị còn nhớ sự việc sáu năm trước không?”
“Sự việc nào? Lệ Từ hơi ngơ ra, nhất thời não không theo kịp cuộc trò chuyện này.
Lệ Tư Dạ mím môi, lát sau mới giải thích:
“Chính lúc em được đưa vào bệnh viện vì có người đã đập vào đầu em.”
“Ừm.

Cái này thì chị biết, khi đó nhận được tin mà chị sợ muốn chết.

Không biết là ai lại ra tay độc ác với em như vậy…”
Sáu năm trước, Lệ Tư Dạ bị người ta đánh vào đầu, vì mất máu quá nhiều mà dẫn đến ngất xỉu rồi được đưa vào viện cứu chữa.

Trong tay anh nắm chặt một sợi dây chuyền, ngay cả lúc ngủ cũng không buông ra.


Nhưng anh không nhớ gì nhiều, cũng không kể cho mọi người nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Đến tận lúc này, anh mới nói với Lệ Từ:
“Thật ra lúc đó em đã xảy ra quan hệ với một cô gái, cô ấy bị… c**ng bức, cho nên mới tấn công em.”
Lệ Từ nghe đến đây thì giật mình:
“Ý em là vào đêm đó cô ấy đã mang thai? Em tìm được người rồi? Ở đâu vậy?”
Tính ra thì Lệ Từ cũng rất thông minh, vừa nghe đến đó liền liên kết được mấy câu nói vừa rồi của Lệ Tư Dạ thành một.
Lệ Tư Dạ nói:
“Cô ấy là cấp dưới của em, thời gian qua tiếp xúc nhiều nhưng em không biết, chỉ mới vô tình nghe được chuyện từ mẹ con cô ấy thôi.

Cô ấy đang tìm chiếc vòng cổ ngọc thạch mà em giữ.”
“Vậy đây là lý do em bất thình lình trở về đây.” Lệ Từ gật đầu, vẫn chưa thôi ngỡ ngàng.

“Kế tiếp em định làm gì?”
“Ngày mai em sẽ trở lại lấy kết quả xét nghiệm ADN với con trai, sau đó ghi tên thằng bé vào Lệ gia.”
“Lệ Tư Không vẫn đang ẩn mình quan sát em trong bóng tối, một khi em có con trai thì vị trí của hắn càng bị uy hiếp, hắn sẽ phát điên đó.”
Lệ Tư Dạ nghe lời này thì rũ mi mắt, anh biết chứ, biết rằng nếu sự tồn tại của con trai anh lộ ra ngoài thì thằng bé sẽ gặp nguy hiểm, nhưng anh muốn cho vợ con danh phận.

Anh nói:
“Em đã cho vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ hai mẹ con cô ấy.”
Thấy em họ kiên quyết, Lệ Từ cũng đành thôi.

Lúc này, điện thoại trong túi quần Lệ Tư Dạ đột nhiên rung lên, vừa nhắc đến Thẩm Nguyệt thì cô ấy gọi đến.
Anh bắt máy, sau đó mở cả video lên, thấy mẹ con bọn họ ngồi bên bàn cơm, anh mỉm cười:
“Em đang ăn tối với con à?”
Thẩm Tư Hạo cầm lấy điện thoại quay món trứng hấp của bản thân rồi khoe khoang:
“Đây là đồ con nấu đó! Ngon lắm!”
“Ừm.”
Lệ Tư Dạ nhìn chăm chú vào màn hình, âm giọng dịu dàng kia làm Lệ Từ sởn hết cả da gà, vội vàng tìm cớ chuồn khỏi phòng.
“Chị đi đây!”
Dứt lời đã đi đến chỗ cửa, chạy nhanh còn hơn lúc đến đón Lệ Tư Dạ.
Trong phòng chỉ còn tiếng cười nói của Tư Hạo, còn có tiếng chó sủa rất khẽ của Bò Sữa.

Lệ Tư Dạ ngồi trên giường, thỉnh thoảng lên tiếng đáp lại con trai của mình, trong lòng tĩnh lặng, đây có lẽ là cảm giác yên bình của gia đình?
Anh nói với Thẩm Nguyệt:
“Ngày mai anh sẽ quay lại.”
“Được rồi, anh phải cẩn thận.

Em đã gửi mẫu tóc của anh và Tư Hạo đến chỗ bệnh viện uy tín để kiểm tra rồi, họ nói vì gần đây đang bận rộn nên khoảng ngày mai sẽ có kết quả.”
“Vậy cũng tương đối nhanh rồi.” Lệ Tư Dạ gật đầu.
Nói một lúc, Thẩm Nguyệt bảo phải đi rửa chén cho nên chúc anh ngủ ngon và tắt máy đi.

Thẩm Tư Hạo nhìn màn hình tối đen thì hơi tiếc nuối, cậu còn muốn nói chuyện thêm một lúc nữa, nhưng bị mẹ bắt lên giường sớm.
Hai mẹ con ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Khoảng tầm nửa đêm, Thẩm Tư Hạo đạp chăn, Thẩm Nguyệt gặp ác mộng cũng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo của cô.

Mùa hè trời nóng nực, nhưng cô bật điều hòa rồi mà vẫn đổ cả mồ hôi thế này, thật khó chịu.
Cô lọ mọ tỉnh giấc, nhìn đồng hồ thấy mới bốn giờ sáng thì bước xuống giường, dùng khăn thấm nước và lau sơ qua cơ thể.
Trong giấc mơ vừa rồi, cô nhìn thấy máu, không có bối cảnh rõ ràng gì, chỉ có màu đỏ tươi nuốt chửng lấy cô.

Sáng hôm sau, Lệ Tư Dạ mang theo sợi dây chuyền lên xe chuẩn bị quay lại Vân Thành.
Lệ Từ dặn dò:
“Em phải cẩn thận một chút đó.


Phải rồi, lần sau về nhà nhớ mang theo người, trợ lý Thẩm hay vệ sĩ đều được, đừng đi một mình.”
Vốn dĩ anh em máu mủ ruột thịt cho dù tranh giành nhau thứ gì đó cũng không đến mức tuyệt tình mà ra tay sát hại đối phương, nhưng Lệ Tư Không gần đây âm trầm khiến Lệ Từ sợ hãi, bất an.
Bởi vì mới nhận về vợ con nên Lệ Tư Dạ có chút kích động, lúc trở về quả thật không mang theo người, chỉ có một khẩu súng lục phòng thân.

Anh khởi động xe rồi đáp:
“Em sẽ cẩn thận, chị cũng vậy.”
So với anh, Lệ Từ ở lại Lệ gia phải sống những ngày còn khó khăn hơn.

Sau khi Lương Nhiễm Tử - cũng chính là mẹ của Lệ Từ bị đuổi khỏi thành phố thì cuộc sống đã dễ thở hơn chút đỉnh, nhưng suốt ngày phải canh chừng Lệ Tư Không nên khó có đêm nào cô nàng ngủ ngon.
Chiếc xe chầm chậm xuất phát và ra khỏi dinh thự, Lệ Từ siết chặt nắm tay nhìn theo.
Lệ Tư Dạ ở trên xe gọi điện thoại cho trợ lý Thẩm để dặn dò chuyện công việc, mới nói được mấy câu, anh liền phát hiện có kẻ theo đuôi mình.

Ba chiếc xe không có biển số, vừa nhìn đã thấy có ý đồ.
Đoạn đường đang đi là phải băng qua một khu rừng nhỏ, đồi núi quanh đó cũng không ít, vì vậy Lệ Tư Dạ nhíu mày tăng tốc.
Đối phương dường như đã sớm đoán được chuyện này, một tên trong chiếc xe màu đen phía sau cười nói:
“Thằng ngu này phát hiện ra rồi.”
“Đại ca, sau phi vụ này chúng ta có thể rửa tay về hưu được rồi!”
“Ừm, phải thế thôi.”
Bọn họ vừa nói chuyện vừa tăng tốc bám sát vào, Lệ Tư Dạ nhạy cảm nhận ra điều gì, bình tĩnh nhìn kính chiếu hậu, một tay giữ chặt vô lăng, một tay rút súng trong người ra, mở chốt.

Tốc độ hiện tại đã là 150km/h, đoạn đường phía trước sẽ có một khúc cua hiểm, anh không thể chờ chết được.
“Trợ lý Thẩm, tôi đang bị theo đuôi.

Cậu gửi người đến khu phố 31 hỗ trợ tôi, bây giờ tôi sẽ gửi định vị cho cậu.”
“Cái gì? Lệ tổng? Ngài vẫn ổn chứ?” Trợ lý Thẩm nghe mà sợ run, không hiểu sao người trong cuộc là Lệ tổng còn bình tĩnh được.
“Tôi sẽ tìm cách cắt đuôi và đến khu phố gần đó, cậu gọi cho Lệ Từ giúp tôi, để chị ấy cử người ngăn chặn đội tiếp ứng của đối phương, được chứ?”
“Vâng vâng, tôi làm ngay!”
Tút tút.
Lệ Tư Dạ hít sâu một hơi, hạ kính chắn gió xuống, sau đó gọi điện thoại cho Thẩm Nguyệt.

Bên kia vang lên giọng nói non nớt của trẻ con:
“Daddy, là con đây, mommy đang đi siêu thị rồi ạ!”
Đoàng.
Lệ Tư Dạ vươn tay ra, dứt khoát bóp cò.
Tiếng súng nổ cực lớn làm Thẩm Tư Hạo đang ngồi bên kia đầu dây giật nảy mình, mặt lập tức trắng xanh và hô lên:
“Baba? Ba đang ở đâu vậy? Sao lại có tiếng súng?”
“Không sao.” Giọng của Lệ Tư Dạ truyền tới cùng tiếng gió ồ ồ ồ.

“Ba yêu con, chuyển lời cho mẹ con rằng, ba cũng yêu mẹ con rất nhiều.”
Lại là một loạt âm thanh thắng xe kin kít, Thẩm Tư Hạo hoảng loạn, tay chân lạnh ngắt.

Cậu ôm điện thoại chạy về phía máy tính của mình, vừa mở máy lên thì điện thoại đã ngắt tín hiệu.

Không, không được, daddy đang gặp nguy hiểm!.