Thẩm Na nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì sững người lại, giật mình mở to mắt ra. Ả ngước mắt lên, một lần nữa xác định người trước mắt thật sự là Thẩm Nguyệt thì cắn chặt răng tức giận. Tại sao lại còn sống? Sáu năm trước chẳng phải cô ta đã bị tông chết rồi ư? Khuôn mặt của ả hiện lên nét dữ tợn, sau khi phát hiện ra trên tay Thẩm Nguyệt là túi xách của ả thì cười khinh một tiếng. Người phụ nữ ti tiện này, thì ra đã trộm túi xách của ả!
Thẩm Na khoanh tay trước ngực hừ khẽ:
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra chính là Thẩm đại tiểu thư. Sáu năm trước ra ngoài câu dẫn đàn ông làm chuyện khiến cả Thẩm gia mất mặt, sáu năm sau thì đi cướp giật túi xách của người khác. Đúng thật không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào.”
Đối diện với những lời châm chọc của Thẩm Na, Thẩm Nguyệt chỉ cười nhạt:
“Em họ, muốn dạy dỗ người khác thì trước tiên phải biết trên dưới, xưng hô cho đúng trước đi.”
“Cô…”
Thẩm Nguyệt nhắc nhở:
“Cô cái gì? Gọi chị.”
Lần này Thẩm Na không chịu được nữa:
“Được thôi, tôi sẽ gọi cô là chị. Nhưng chị à, chị không thấy xấu hổ?”
“Tại sao tôi phải xấu hổ?”
Thẩm Nguyệt dửng dưng như không, thái độ ấy chọc tức Thẩm Na, khi Thẩm Na định phát tác thì liếc mắt thấy một người đàn ông đi về phía này liền đổi thái độ, dịu dàng nói:
“Chị đừng như vậy mà. Chuyện trước kia em không nhắc lại nữa, em xin lỗi. Bây giờ chị trở về rồi thì tốt quá, cả nhà đều mong tin của chị. Nếu biết chị còn sống, họ nhất định sẽ rất vui mừng.”
Thẩm Nguyệt nâng mắt lên, phát hiện người bên cạnh Thẩm Na không ngờ lại là Dương Lâm. Cho dù đối mặt với người đàn ông cô đã từng yêu, cô vẫn rất bình tĩnh. Tất cả đều là đã từng cả rồi.
Thẩm Na thấy Dương Lâm xuất hiện và nhiều người nhìn hơn thì càng ra sức diễn kịch:
“Chị nếu thích viên kim cương trong túi đó thì cứ nói với em là được, sao phải cầm đi mà không nói lời nào? Có phải chị không đủ tiền mua nên mới làm vậy không?”
Nghe nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Na thực chất đang mắng Thẩm Nguyệt và đổ tội cho cô. Mọi người xung quanh ồn ào chất vấn cô, xì xầm bàn tán.
“Chuyện gì vậy?”
“Trộm cắp gì đồ của người ta ấy!”
“Trông xinh đẹp thế kia mà…”
Có người cười lắc đầu: “Vẻ ngoài xinh xắn chắc gì nhân cách đã tốt đẹp đâu.”
Bảo vệ thấy nhiều người bắt đầu tụm lại một chỗ, người bị trộm túi cũng ở đây thì nói:
“Gọi công an lên làm việc đi!”
Thẩm Nguyệt từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ im lặng lên tiếng thanh minh:
“Tôi không trộm đồ, thứ này là tôi lấy được từ tay kẻ trộm.”
Lời cô nói khiến bảo vệ rất bực mình, nhân chứng vật chứng rõ ràng còn làm cao? Hắn nhìn Thẩm Nguyệt rồi to tiếng:
“Đúng là không có giáo dục, cha mẹ sinh ra không dạy cô cách làm người à? Lúc này còn không biết hối lỗi?”
Nói xong thấy Thẩm Na cười ủng hộ, bảo vệ lại tiếp tục:
“Cha mẹ cô chắc chắn cũng không ra gì mới nuôi dạy cô thành kẻ trộm cắp không biết xấu hổ.”
Vừa dứt lời, một tiếng bạt tai vang dội vang lên làm mọi người đều giật mình. Thẩm Nguyệt vung tay cho bảo vệ một cái tát đau điếng, ánh mắt lạnh lùng như muốn băm hắn ta thành nhiều mảnh. Cô không quan tâm người khác nói gì về mình, nhưng động đến cha mẹ cô thì chán sống rồi.
Thẩm Nguyệt đánh xong vẫn thấy rất khó chịu, nhíu mày nói:
“Các người nên uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, cậu ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói bừa. Tôi muốn xem camera đối chứng, trả lại sự trong sạch cho mình.”
Mọi người nghe cô hùng hồn đối đáp như thế cũng ủng hộ việc trích xuất đoạn camera ở sân bay để xem thực hư thế nào. Khắp nơi đều có camera giám sát, sợ gì không tìm ra kẻ trộm thật sự chứ?
Lúc này, Thẩm Nguyệt đi cùng Thẩm Na, Dương Lâm và bảo vệ đến phòng giám sát, ngoài ra quản lý sân bay cũng bị đả động.
Thẩm Nguyệt nói với nhân viên làm việc ở đó:
“Sau khi xuống máy bay tôi có vào nhà vệ sinh ở phía bên trái, lúc trở lại thì vô tình đụng trúng kẻ trộm, túi xách cũng lấy được từ cô ta.”
Họ mau chóng kiểm tra rồi xác nhận:
“Đúng thật cô Thẩm không có trộm đồ gì cả.”
Nói rồi phóng to hình ảnh ra, nhìn cảnh tượng Thẩm Nguyệt giữ được túi xách từ tay kẻ trộm hiện lên màn hình, mồ hôi sau lưng bảo vệ chảy ròng ròng. Ở bên cạnh, Thẩm Na cũng nhíu chặt mày. Chuyện vốn cũng không có gì, nhưng vì một câu mắng của bảo vệ mà càng náo càng to, thậm chí khiến rất nhiều người ở sân bay vì vậy mà gây ra một chút hỗn loạn. Quản lý hơi bối rối, cảm thấy cần phải gọi cho giám đốc đến để tiện xử lý, bởi vì trông Thẩm Nguyệt có vẻ không muốn bỏ qua chuyện này.
Một lát sau, giám đốc sân bay đích thân đến phòng giám sát gặp Thẩm Nguyệt. Người đàn ông trung niên đó có vẻ rất hòa nhã, lễ độ, sau khi nghe tường thuật lại mọi chuyện, ông ta hơi cúi đầu với cô:
“Xin lỗi cô Thẩm, tôi thay mặt nhân viên của sân bay nhận lỗi với cô. Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, mong cô bỏ qua cho sự thiếu chuyên nghiệp của cậu ấy.”
Ông nói xong hơi liếc nhìn vị bảo vệ kia, sau đó nói tiếp:
“Hy vọng cô bỏ qua cho chúng tôi, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tôi sẽ bồi thường một vạn cho cô, xem như tổn thất tinh thần, chuyến bay lần sau của cô cũng có thể miễn phí không lấy tiền.”
Thẩm Nguyệt gật đầu chào hỏi với ông:
“Chào giám đốc, không ngờ lần này còn phiền đến ngài. Thiện chí của ngài tôi xin nhận, nhưng tôi không thiếu tiền.”
Giám đốc khó xử:
“Vậy theo ý cô Thẩm thì nên xử lý vụ việc này như thế nào?”
Thẩm Nguyệt nhìn người bảo vệ kia, giọng kiên quyết:
“Thứ nhất, tôi muốn ngài sa thải người thiếu tố chất như cậu ta, đồng thời phát màn hình lớn để cậu ta xin lỗi tôi trước mặt toàn thể những người có mặt ở sân bay.”
Nếu không động đến cha mẹ của cô, cô sẽ bỏ qua cho hắn ta. Nhưng vừa rồi hắn không chỉ nhục mạ cô trước mặt bàn dân thiên hạ, còn lớn tiếng động chạm đến người mà cô yêu thương, kính trọng!
Giám đốc nghe vậy cũng không có ý kiến gì, vì giữ gìn hình ảnh của hãng, ông lập tức đồng ý với yêu cầu của cô. Vốn dĩ ông đã định cho người này nghỉ việc rồi. Loại người ba phải, a dua thế này mà giữ lại cũng chỉ khiến danh tiếng của sân bay Vân Thành kém đi. Ông gật đầu đáp:
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này theo ý của cô Thẩm. Một lần nữa, rất xin lỗi vì hành động của nhân viên sân bay đã khiến cô gặp rắc rối và có trải nghiệm không tốt. Mặc dù cô nói không cần, nhưng tôi vẫn sẽ miễn phí cho cô tiền vé máy bay lần tới xem như bồi tội.”
Thẩm Nguyệt thấy ông có thành ý như thế cũng không thể từ chối nữa.
Thái độ của giám đốc khiến Thẩm Na đứng bên cạnh rất bực mình, cả quá trình này ả không có cơ hội xen vào, cũng khó mà mở miệng được.
Quá trình chuẩn bị không đến mười phút, toàn bộ màn hình quảng cáo của sân bay đều đổi thành đoạn clip quay cận cảnh vị bảo vệ kia xin lỗi Thẩm Nguyệt.
Thẩm Na nhíu mày tựa vào người Dương Lâm rồi nhỏ giọng thì thầm:
“Anh, chị Nguyệt được giám đốc sân bay nể mặt như thế, có phải là do chị ấy có quen biết và qua lại với người nào đó có quyền thế không?”
Dương Lâm còn chưa mở miệng thì lại nghe Thẩm Na nói tiếp:
“Thật mừng vì bây giờ chị ấy đã có chỗ dựa vững chắc.”
Không hiểu sao trong lòng Dương Lâm ngứa ngáy như có thứ gì cọ qua, hắn nhìn Thẩm Nguyệt xinh đẹp động lòng người trước mắt, thầm nghĩ phải xử lý cô thật triệt để. Nếu đã không thuộc về hắn thì cô cũng không cần tồn tại nữa.