Nhận được cuộc gọi từ Thẩm Nguyệt, Nghiêm Lạc thích thú:
“Tất nhiên là không quên, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, không biết ngày mai Thẩm tiểu thư sẽ mặc quần áo màu gì?”
“A? Anh hỏi cái này làm gì?”
“Mặc quần áo giống nhau không phải sẽ trông giống một cặp hơn sao? Trong quá trình điều tra có thể diễn cảnh tình tứ, tránh được sự chú ý của kẻ địch.”
Thẩm Nguyệt nghe anh chàng luật sư này trêu thì bật cười:
“Anh Nghiêm thích đùa thật đấy, nhưng cách này có thể sẽ hữu dụng, tôi sẽ mặc màu trắng.”
“Được.”
Nói xong, Nghiêm Lạc tắt máy rồi cười tủm tỉm một mình.
Chẳng qua, nụ cười này của gã không kéo dài được bao lâu, Thẩm Nguyệt đã nhắn tin tới nói:
“Ngày mai tôi sẽ dẫn con trai theo.
Không phải anh muốn diễn sao? Có thằng bé đi cùng càng giống một gia đình hơn.”
Cái quái gì vậy? Nghiêm Lạc đọc xong còn nghĩ mình nhìn nhầm, phải thoát ra vào lại hai lần, sau đó mới thật sự chấp nhận rằng Thẩm Nguyệt nói bản thân đã có con.
Cô ấy trông như thể mười tám mười chín tuổi, vẫn còn rất trẻ kia mà…
Bao nhiêu tình ý trong mắt Nghiêm Lạc bay biến hết sạch.
Gã thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng chắc chắn sẽ không đụng tới những người có gia đình.
Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt thật sự mang theo con trai đến tìm Nghiêm Lạc.
Hai mẹ con cùng thống nhất mặc quần áo màu trắng, cô chọn một chiếc váy dây ngắn không có bất kỳ họa tiết gì, đơn giản hết mức có thể, còn con trai thì quần lửng áo thun phối với giày thể thao.
Thằng bé mới mấy tuổi đã biết tự chọn đồ cho mình, cũng tương đối bảnh bao.
Trong lòng Thẩm Tư Hạo lại ngứa ngáy, tự hỏi không biết chú luật sư đẹp trai này có phải cha mình không.
Mặc dù cậu đã chấm chú Lệ rồi nhưng nếu tìm ra được daddy thật sự thì đành ủy khuất chú ấy thôi.
Dù sao thì ngoại trừ đẹp trai lại nhiều tiền ra, chú ấy cũng không đặc biệt hơn người khác là bao.
Nghiêm Lạc nhìn bọn họ một lát, sau đó hỏi:
“Cô Thẩm, xin lỗi nếu tôi làm cô không thoải mái, nhưng mà cô kết hôn rồi à?”
“Vẫn chưa.”
Nghe cô nói lời này, Nghiêm Lạc đột nhiên ý thức được rất có thể Thẩm Nguyệt là mẹ đơn thân.
Gã phát hiện khẩu vị của bản thân hình như thay đổi rồi, đến cả phụ nữ một con cũng thích…
Cả ba cùng nhau lên xe và tiến về mục tiêu thứ nhất, một trong những cổ đông mà Thẩm Nguyệt nhắm tới.
Dựa theo thông tin mà Nghiêm Lạc tra được thì ông ta ở bên ngoài có hai cô tình nhân mười tám tuổi, là dạng lén lút bao nuôi sau lưng vợ, nếu thu được bằng chứng ông ta ngoại tình cũng đồng nghĩa với việc hoàn thành nhiệm vụ.
Xe dừng lại ở một góc nhỏ, Thẩm Nguyệt và Nghiêm Lạc theo dấu người đàn ông từ lúc ông ta rời khỏi Thẩm thị đến một khách sạn năm sao mất ba tiếng đồng hồ.
Người này cũng tương đối cẩn thận, sợ bị theo dõi nên đi lòng vòng rất lâu rồi.
Nghiêm Lạc nói:
“Rất khó để chụp được ảnh của ông ta cùng tình nhân trong khách sạn, nơi này bảo mật tương đối cao.
Tôi đã nói với cô nên thuê thám tử rồi.”
“Bọn họ làm việc chưa chắc đã nhanh bằng tôi và con trai.”
Thẩm Nguyệt nói xong bước xuống, dắt tay con trai và hỏi:
“Con sẵn sàng chưa?”
“Đã đầy đủ, mommy cứ tin vào con!”
Hai người vui vẻ đi vào khách sạn năm sao kia, Thẩm Nguyệt thuê một phòng rồi dắt con trai lên đó.
Thẩm Tư Hạo tìm đến góc chết của camera rồi bắt đầu tìm cách hack vào hệ thống camera an ninh của khách sạn.
Cậu đã chuẩn bị tốt mọi thứ, giờ chỉ cần thêm một chút thời gian là xong.
Thẩm Nguyệt cầm sẵn điện thoại, chờ con trai nói ra số phòng, sau đó đi đến trước căn phòng đó.
Trong tai nghe truyền ra giọng của con trai cô:
“Mommy cẩn thận đừng để bị người ta va trúng đó.”
“Ừm.”
Thẩm Tư Hạo chờ mẹ mình vào vị trí xong thì kiểm tra camera và nói mật mã phòng cho mẹ, dựa theo vị trí tay của người đàn ông kia, cậu đưa ra ba đáp án gần nhất.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh chọn một trong số đó, và dường như thần may mắn đã phù hộ cô, mật khẩu đầu tiên cô nhập đã đúng.
Hít sâu một hơi, Thẩm Nguyệt cầm điện thoại xông vào trong, liên tục chụp một loạt ảnh của người đàn ông trong phòng.
Bọn họ canh thời gian vừa phải, khi họ chỉ mới kịp âu yếm nhau mà chưa c ởi quần áo ra, vì vậy cũng đỡ đau mắt cô.
Hai người trên giường lập tức giật mình, phản xạ có điều kiện mà che mặt lại.
Người đàn ông hét ầm lên:
“Cô là ai? Khốn kiếp, bảo vệ, bảo vệ đâu rồi?”
Ông ta hoảng hốt, cứ nghĩ Thẩm Nguyệt là người của vợ mình theo tới nên sợ muốn chết, nhưng đúng lúc ấy, ông lại nghe cô nói:
“Ngài Vương đừng sợ, có muốn bàn chuyện làm ăn với tôi một chút không?”
“Cô muốn gì?” Ông Vương dùng chăn trùm cô nàng tình nhân lại trước, tim đập như điên.
Thẩm Nguyệt tựa người vào tường, gửi ảnh qua cho Nghiêm Lạc rồi nói với ông ta:
“Ông nói xem nếu hai đứa con gái ở nhà biết ông nuôi tình nhân bằng tuổi họ, họ sẽ phản ứng ra sao?”
“Mẹ kiếp!”
Ông ta xông qua, định giật lấy điện thoại của Thẩm Nguyệt nhưng cô đã nhanh hơn mà nghiêng người tránh đi, còn dùng chân gạt ngã thân hình béo núc ních của ông ta.
Cô đe dọa: “Tôi đã gửi ảnh ra ngoài rồi, đừng tốn công, nếu ông còn muốn sống tốt thì biết điều chút đi.”
Người đàn ông họ Vương ngã lăn quay ra sàn, sau đó lồm cồm bò dậy.
Ông ta biết mình khó lòng sống nổi nếu để lộ chuyện ngoại tình ra ngoài, vì vậy bắt đầu tỏ thái độ sẽ hợp tác.
Thẩm Nguyệt vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, đưa ra một cái giá lớn, muốn mua hết số cổ phiếu trong tay ông ta.
Ban đầu người này tức giận mắng cô đủ lời, nhưng khi bình tĩnh lại, so với việc bán cổ phiếu của Thẩm thị đi thì tin ông ngoại tình càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Vợ ông là một con sư tử mẹ cực kỳ đáng sợ, cộng thêm có hai cô con gái luôn nhìn ông bằng ánh mắt ngưỡng mộ, ông thật sự không dám để chuyện mình nuôi tình nhân lộ ra ngoài, như vậy gia đình ông sẽ tan nát.
“Điều kiện đạt thành, khi nào làm xong thủ tục chuyển nhượng cổ phần, tôi sẽ xóa ảnh đi.”
“Không, cô phải xóa ngay bây giờ!”
Thẩm Nguyệt biết ông ta sợ cô thất hứa, nhưng cô cũng mặc kệ cảm xúc của ông ta:
“Tôi sẽ xóa sau khi ông hoàn thành ước hẹn.
Yên tâm, tôi hiểu đạo lý sống mà, chó cùng rứt giậu, không nên dồn người khác vào đường cùng.”
Sau nửa ngày nói chuyện với nhau, cuối cùng ông ta cũng đành thỏa hiệp.
Thẩm Nguyệt còn ra thêm một điều kiện là ông ta sau này không được qua lại với các cô gái bên ngoài nữa, phải sống thành thật hơn.
Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Nghiêm Lạc đang chờ bên ngoài lên xuống thất thường, chờ đợi trong lo lắng, bất an, rồi đến phấn khích và nể phục.
Khi chiếc xe rời khỏi khách sạn, Nghiêm Lạc hỏi:
“Cô không sợ làm vậy sẽ cắn rứt lương tâm à?”
“Họ sống lỗi như thế còn không cắn rứt lương tâm, sao tôi phải thế?” Thẩm Nguyệt nhún vai.
“Cũng không sợ ông ta kiện cô?”
“Người này nổi danh là sĩ diện, cũng tương đối cưng chiều con gái, chắc có lẽ muốn tìm chút thú vui bên ngoài thôi.
Vả lại, Thẩm thị gần đây đang bắt đầu lộn xộn, không sợ ông ta không đồng ý.”
Nghiêm Lạc đột nhiên cảm thấy gã tới đây là để làm lái xe cho mẹ con nhà họ, chứ gã chẳng giúp ích được gì cả.
Đúng như lời Thẩm Nguyệt nói, gần đây Thẩm thị có chút rắc rối.
Vốn họ bất mãn với Thẩm Triết từ trước, nay còn hay tin cô quay về muốn đoạt quyền, họ sao có thể tiếp tục tin tưởng ủng hộ ông ta? Ít nhất có một phần ba cổ đông là thân thiết với gia đình của cô.
Họ đoán được chuyện cô bị hại, tất nhiên sẽ hết sức giúp đỡ.
Thẩm Triết chịu quá nhiều áp lực, vợ con còn không hiểu ông mà lúc nào cũng lải nhải chuyện này chuyện kia, ông sắp phát điên rồi.
Ngày hôm đó, Thẩm Nguyệt và con trai còn bẫy thêm được một gã khác.
Con trai của ông ta chơi thuốc cấm, vì tương lai của thằng nhóc đó, vì Thẩm thị đang xảy ra vấn đề, ông ta lập tức đồng ý bán lại cổ phiếu cho cô, còn sảng khoái hơn cả người đàn ông họ Vương.
Về đến nhà vào buổi chiều muộn, Thẩm Nguyệt và con trai mua mấy túi to thức ăn để chuẩn bị nấu lẩu.
Sau đó cô phát hiện nhà bên cạnh đang đỗ một chiếc xe tải chở đồ, hình như là có ai đó chuyển tới.
Cô dừng chân, nhìn thử một chút.
Thẩm Tư Hạo cũng cố kiễng chân nhìn xem, nói:
“Mẹ ơi, hình như chúng ta có hàng xóm mới.”
“Đợi một lát, có khi chúng ta nên qua chào hỏi.”
Cô mới dứt lời thì đột nhiên trông thấy khuôn mặt quen thuộc của một người khiến cô rút lại ngay ý nghĩ vừa thoáng qua.
Dương Lâm nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì mỉm cười có chút ngượng ngùng, hắn đi về phía hai mẹ con họ, hơi mất tự nhiên mà nói:
“Thẩm Nguyệt, anh có lời muốn nói với em.”
“Gì?” Cô lạnh lùng đáp.
“Lần trước là anh không đúng, anh đã trở về và suy nghĩ rất nhiều về chuyện giữa chúng ta.
Anh biết có lẽ anh hiểu lầm em, em cũng vậy, chúng ta cho nhau một cơ hội được không?”
“Thần kinh à?”
Thẩm Nguyệt không thể tin nổi mà nhìn Dương Lâm, sau đó cô một tay ôm túi đồ, một tay đẩy lưng con trai và nói:
“Vào nhà đi con.”
“Vâng ạ.”
Nghe lời mẹ, Thẩm Tư Hạo cất bước, còn không quên liếc nhìn ông chú vừa già vừa xấu vừa ác bên cạnh một cái thật sâu.
Đừng tưởng chuyện ở sân bay cậu quên rồi nhé! Người gì mà khó ưa, cậu chắc chắn phải liệt kê vào danh sách đen!
“Thẩm Nguyệt!” Dương Lâm biết chuyện nối lại tình xưa sẽ không dễ dàng, cố gắng gọi tên cô.
Hai mẹ con Thẩm Nguyệt làm như không nghe thấy, vào nhà, đóng cửa và chốt khóa cẩn thận.
“Trời ạ, đã mua nhà ở xa trung tâm thành phố mà còn không yên nữa!” Cô nhăn nhó.
Thẩm Tư Hạo cảm thấy nguy hiểm, sau khi nói với mẹ là mình đau bụng, cậu chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh rồi bật điện thoại gọi cho chú Lệ.
Không phải lúc nào Lệ Tư Dạ cũng có thời gian trả lời người khác, vì vậy phải đến cuộc gọi thứ ba, anh mới bắt máy.
“Chú ơi, chuyện gấp chuyện gấp!”
“Sao thế?”
Bé con này đã lâu chưa chịu gọi cho anh rồi, nếu anh không chủ động hẹn bọn họ đi ăn thì gần như mất liên lạc luôn.
Thẩm Tư Hạo nhỏ giọng nói:
“Bên nhà cháu có một ông chú kỳ quặc mới chuyển đến, còn nói cái gì mà “chúng ta cho nhau một cơ hội được không” nữa!”.