Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 12: Âm Mưu Của Gia Đình Thẩm Triết






Tại Thẩm gia.
Thẩm Na tốn gần ngàn vạn để cướp viên kim cương ở hội đấu giá về, không ngờ được trên đường đi sẽ bị người khác trộm và đánh tráo, cuối cùng chỉ có thể cầm viên kim cương giả về nhà.

Vì chuyện này, cô ta đã nhận lấy một cái tát từ cha mình.
Thẩm Triết điên tiết cho con gái một bạt tay, trán nổi gân xanh, ông khó lòng kiềm được, mắng mỏ:
“Mày có làm cái gì ra hồn được không hả? Đổ biết bao nhiêu tiền vào viên kim cương đó, mỗi chuyện giữ nó cũng không xong!”
Tiền của Thẩm gia không phải vô hạn, một ngàn vạn là con số quá lớn, thậm chí nếu để lộ ra tin này thì rất dễ bị người khác nắm thóp, lúc đó muốn quay đầu chỉ sợ rất khó.
Tào Diệp Phượng vội chạy đến ôm con gái, vừa xoa mặt con vừa hỏi ông:
“Có chuyện gì từ từ nói, sao anh lại đánh con?”
Có một người mẹ thông minh biết cách hành xử nhưng Thẩm Na lại lớn lên với một cái đầu rỗng, cô ta bướng bỉnh hét lên:
“Vì việc này mà ba đánh con? Kim cương giả thì sao chứ? Nhà chúng ta chẳng lẽ thiếu một ngàn vạn hay sao?”
Câu hỏi của cô ta khiến Thẩm Triết đang tức giận càng nổi điên hơn, ông xông tới định cho con gái thêm một cái tát nhưng Tào Diệp Phượng ở giữa lại ra sức ngăn cản:
“Ông, ông đừng đánh nó nữa, có gì để tôi dạy lại nó!”
“Bà dạy con như vậy đó hả? Nó dám trả treo với tôi!”
“Rồi rồi, tôi xin lỗi.

Chuyện cũng đã như vậy, con nó không cố ý, ông đánh nó thì giải quyết được gì đâu chứ? Chẳng lẽ ông đánh nó không thấy đau lòng hay sao?”
Tào Diệp Phượng mềm nhẹ khuyên nhủ, tay còn không ngừng xoa xoa vỗ vỗ người Thẩm Triết, thấy sắc mặt ông vẫn còn u ám, bà rơm rớm nước mắt rồi bắt đầu khóc nấc:
“Máu mủ ruột thịt của tôi với ông mà vì viên kim cương kia ông nỡ ra tay nặng với con.

Ông có còn thương mẹ con tôi không hả? Số tôi sao lại khổ thế này…”

Ở bên cạnh, Thẩm Na cũng lã chã rơi nước mắt, hai mẹ con bắt đầu thi nhau khóc tố ông, nào là bội bạc, vũ phu, nào là vì tiền mờ mắt đánh đập vợ con.

Thẩm Triết nghe thấy đau hết cả đầu, ông mà không lên tiếng thì có vẻ như họ sẽ khóc đến khi nào cạn tuyến lệ thì thôi.
“Im đi, khóc lóc ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa!”
Thấy Thẩm Triết đã bình tĩnh lại, Tào Diệp Phượng ra sức thút thít:
“Ông nhìn mẹ con tôi là gì hả? Quát mắng rồi đánh đập, trước kia ông đâu có như vậy.”
Thẩm Triết bị họ làm cho mệt cả người:
“Tôi biết rồi, đừng có khóc nữa.”
Lúc này, Thẩm Na dùng tay áo lau nước mắt, mặt mũi đỏ bừng, trong lòng uất ức vì chuyện vốn không quá to tát nhưng lại bị Thẩm Triết đánh.

Gò má của cô ta vẫn còn truyền đến cảm giác đau rát, khó chịu.
Khó khăn lắm ba người mới dừng việc cãi vã lại, ngồi xuống nói chuyện cẩn thận.
Giữa bầu không khí ngượng ngùng kỳ quặc, Thẩm Na hít hít mũi nói:
“Hôm ở sân bay đó con gặp Thẩm Nguyệt.”
“Cái gì?” Thẩm Triết và Tào Diệp Phượng đồng thời thay đổi sắc mặt, đều sửng sốt nhìn về phía Thẩm Na.
Chuyện sáu năm trước là chính tay bọn họ bàn bạc, dàn dựng, trong đó Thẩm Na chịu trách nhiệm lái xe tông chết Thẩm Nguyệt.

Vốn dĩ nghĩ cô đã chết rồi, nào ngờ bây giờ nghe được tin này.
Tào Diệp Phượng thấp thỏm hỏi:
“Có chắc không? Sao mà con bé đó còn sống được? Chính con đã xác nhận nó chết rồi mới đi kia mà?”
Dồn dập ba câu hỏi làm Thẩm Na ấp úng, thật ra khi đó Thẩm Nguyệt còn thoi thóp, nhưng bây giờ nếu nói việc này cho ba mẹ nghe thì chắc chắn sẽ bị ba đánh nữa, cô ta cắn răng lắc đầu:
“Con cũng không biết tại sao cô ta còn sống.”
Vẻ mặt Thẩm Triết âm trầm bất định, không biết là đang nghĩ gì.

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Thẩm Triết quát:
“Sao mày không nói cho ba biết sớm hơn, hả?”
“Con… Gần đây con vẫn luôn bận rộn tìm cách lấy lại viên kim cương nên quên mất.” Thẩm Na rụt cổ, sợ sệt trước vẻ uy nghiêm của ba mình.
Tào Diệp Phượng run run hạ giọng, mặc dù nơi này không có ai khác nhưng bà vẫn có thói quen cẩn thận như thế:
“Giờ phải làm sao?”
Thẩm Triết nheo mắt lại, cẩn thận tính toán:
“Thẩm Nguyệt mà về thì quyền sở hữu Thẩm thị rất có thể sẽ bị đoạt lại, dù sao Thẩm thị cũng là của con bé đó.

Cuộc họp cổ đông tạm thời dời về sau đi, tôi có cảm giác con bé sẽ đến phá đám.”
Ông quay sang Thẩm Na:
“Mày chịu trách nhiệm liên hệ cho Thẩm Nguyệt, giả vờ hỏi han, moi móc thông tin xem mấy năm này nó sống ra sao? Nó có ý đồ gì.”
“Con ư?” Thẩm Na chỉ vào chính mình rồi lắc đầu.

“Không được, con và cô ta không thành kẻ thù đã là may rồi, làm sao mà cô ta chịu liên hệ với con chứ.”
“Không được cũng phải nghĩ cách cho được.”
Trước sự kiên quyết của ông, Thẩm Na chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Bởi vì vấn đề này chung quy cũng do cô ta mà ra, khi trước nếu quả quyết tông mạnh hơn, hoặc chờ đến khi cô ta tắt thở rồi mới bỏ đi thì đã không vỡ kế hoạch thế này.
Trong lúc gia đình bọn họ nhức đầu nghĩ cách để ngăn cản Thẩm Nguyệt, cô đang nhàn nhã ở khách sạn với con trai.


Thằng bé vừa nhận được một cái máy tính xách tay mới gửi từ chú Mạc, từ lúc đó đến giờ vẫn luôn trốn trong góc gõ gõ, lúc cô ngó qua thì giấu kín không cho cô xem.
Thẩm Tư Hạo cười hì hì nhìn mẹ đang ăn quà vặt bên cạnh:
“Mommy, Thẩm thị đã mất một số tiền lớn nhưng hình như họ còn chưa biết.”
“Bao nhiêu?” Người nào đó nâng mắt quan sát con trai, sao cô có cảm giác nụ cười của thằng bé thật gian manh.
“Mộ… Mười tỷ.”
Thẩm Tư Hạo vốn định nói là một tỷ, nhưng ngẫm lại dưới sự giúp sức của chú Mạc, lát nữa cậu có thể hack thêm một con số lớn.

Nhưng mà sau lần này phải trốn kỹ mới được, mười tỷ, sẽ bị truy dấu mạnh mẽ cho xem.
Nghe con trai báo ra con số kia, Thẩm Nguyệt tự có dự tính trong lòng, im lặng một chút rồi nói:
“Được rồi, giờ mẹ ra ngoài có việc.

Con ở nhà ngoan đó.”
Cô đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài gặp bạn cũ một chút.

Thẩm Tư Hạo ở cạnh nhe răng cười tỏ vẻ mình rất biết điều, nhưng chân trước của mẹ vừa ra khỏi cửa, cậu đã phóng xuống lục lọi va li tìm quần áo.

Vì bình thường tính tình ông cụ non của cậu, mẹ có chuẩn bị mấy bộ tây trang tí hon cho cậu mặc chơi chơi.

Sau khi mặc bộ vest mini vào người, cậu mở video call với Hồ Ly ca ca rồi hỏi:
“Chuyện viên kim cương anh tính thế nào ạ?”
“Hừm, anh vẫn đang nghĩ, nó khó gia công quá, bởi vậy giá trị giảm đi nhiều.”
“Được rồi, em sẽ liên hệ với anh sau.”
Thẩm Tư Hạo tắt máy sau đó ra ngoài, hôm nay cậu còn có việc quan trọng phải làm.
Một đứa nhỏ năm sáu tuổi mặc tây trang đã tương đối gây chú ý, đằng này khuôn mặt của Thẩm Tư Hạo lại tròn tròn trắng trắng, quá đáng yêu, cũng vì vậy mà trên đường đi có rất nhiều người nhìn cậu.
Đi ngang qua trường học, mấy nữ sinh xì xầm to nhỏ rồi nhìn chằm chằm vào Thẩm Tư Hạo.
“Con ai vậy? Đáng yêu quá.”
“Sao lại đi một mình ra phố nhỉ? Ba mẹ của nó đâu?”
“Chắc là bị lạc rồi!”
Hai cô gái nhìn nhau một lúc, tình mẫu tử trong người trỗi dậy, đồng thời cảm thấy việc bảo vệ các mầm non của tổ quốc là một việc rất cao cả, vội vàng đuổi theo Thẩm Tư Hạo.

Bé con dễ thương như thế đi lang thang ngoài đường sẽ bị đám người xấu bắt cóc đó.

Bọn họ không biết rằng bản thân lẽo đẽo theo cậu trông còn giống người xấu hơn.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe sang trọng màu đen chạy ngang qua người Thẩm Tư Hạo.
Trợ lý Thẩm ở trong xe lẩm bẩm:
“Lệ tổng, tôi vẫn không hiểu sao cô Thẩm từ chối ký hợp đồng, chẳng lẽ là vì không hài lòng với mức lương? Chúng ta có nên tăng giá thêm không?”
Câu hỏi của hắn đổi lại một cái lườm đáng sợ qua kính chiếu hậu, hắn vội ngậm miệng không dám hó hé nữa.

Chỉ nghe thấy người phía sau ra lệnh:
“Chạy chậm lại, không, dừng một chút đi.”
Thẩm Nhất Độ không hiểu ra sao nhưng vẫn làm theo, đột ngột phanh xe rồi quay đầu ra sau, chỉ thấy được lưng của Lệ tổng nhà mình.


Hắn tò mò muốn xem thử Lệ tổng đang nhìn cái gì, kết quả thấy được một đứa trẻ mặc vest bé bé xinh xinh đang bị hai nữ sinh vây quanh.

Đây không phải con trai của Thẩm Nguyệt à? Bị lạc rồi hả?
Đúng thật ai cũng nghĩ Thẩm Tư Hạo bị lạc, chỉ có thằng bé biết bản thân không thể nào lạc được!
“Em trai, đừng có đi lung tung một mình như vậy, em bị lạc rồi phải không?”
“Để tụi chị đưa em về nhà nha.”
Bọn họ hai người hai bên nắm lấy tay Thẩm Tư Hạo, cho rằng thằng bé cần sự giúp đỡ, nhưng con mắt nào của họ thấy cậu cần trợ giúp thế này? Thẩm Tư Hạo đau khổ rụt tay về, đưa mắt nhìn quanh xem có cách nào để họ tránh xa mình ra không.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, biển số quen thuộc, và cái người đang ngồi trong xe hạ kính xuống quan sát cậu cũng rất quen! Hai mắt cậu sáng ngời lên, giật tay lại rồi nói với các chị gái:
“Ba em tới đón rồi, em đi đây ạ!”
Hai cô gái kia không nỡ, nhưng cũng phải để Thẩm Tư Hạo chạy vụt đi.
Thẩm Tư Hạo chạy qua chỗ Lệ Tư Dạ, quy củ chào hỏi:
“Lệ tổng, chú Thẩm.”
Lại là cách gọi vô cùng khách sáo này, Lệ Tư Dạ cảm thấy lúc thằng bé gọi anh là daddy đáng yêu hơn nhiều.

Anh khó chịu trong lòng, ngoài mặt vẫn như cũ bình tĩnh:
“Nhóc đi đâu vậy?”
Ở bên cạnh, lỗ tai của Thẩm Nhất Độ dựng thẳng lên nghe ngóng.
Thẩm Tư Hạo nhe răng cười:
“Cháu muốn đến bệnh viện ạ.”
“Lên xe đi, chú đưa cháu đến bệnh viện.”
Thẩm Tư Hạo sớm đã biết Lệ Tư Dạ sẽ nói thế, cửa sau mở ra, cậu liền xách ba lô nhảy lên xe.

Thấy thằng bé ngồi xuống cách mình một khoảng, Lệ Tư Dạ không hỏi thêm gì mà ra hiệu cho trợ lý lái xe đi.
Trên đường đến bệnh viện, Thẩm Tư Hạo dùng đôi mắt long lanh nhìn Lệ tổng:
“Chú ơi, cháu ngồi thế này không quen, cháu cảm thấy muốn ngồi vào lòng chú sẽ tốt hơn.”
Trợ lý Thẩm toát mồ hôi:
“Nhóc à, đùi của Lệ tổng không phải ai muốn ngồi lên cũng được đâu.”
Mới dứt lời, hắn đã nhìn thấy qua cánh chiếu hậu, Lệ Tư Dạ đổi tư thế rồi ôm Thẩm Tư Hạo thả lên đùi mình.

Miệng hắn như vừa bị ai tát một cái thật đau, à, chính xác là Lệ tổng tát đó.

Ngài có thể cư xử bình thường một chút không?
Thẩm Tư Hạo vui vẻ ôm cổ Lệ Tư Dạ, sau đó lén lút sờ lên đầu anh, âm thầm bứt đứt một sợi tóc…