Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ Rơi

Chương 64




Cho đến khi chui vào trong xe, mới cảm nhận được một chút ấm áp. Cả hai đều im lặng, không nói gì.

Thân thể đã có chút mỏi mệt, Điền Kỳ Kỳ an phận mà dựa vào ghế, yên lặng suy nghĩ. Nhẹ nhàng khép lại đôi mắt, cảm thụ không gian yên tĩnh của đêm khuya. Cô thích cảm giác này, nhất là sau khi hoàn thành thiết kế.

“Điền ——” Lâm Dật nhìn cô, rồi lại nhớ tới bộ dáng tức giận vì bị Điền Bảo Bảo chọc tức của cô, bộ dáng nghiêm túc khi làm việc cùng anh. Nhưng giờ phút này, cô thật yên tĩnh, giống như đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, không ai có thể xen vào được.

“Tôi mệt.” Âm thanh mơ màng, nhẹ nhàng cắt ngang câu nói của Lâm Dật. Trong xe ấm áp, mang theo một chút hương vị tươi mát dễ ngửi, thấm vào ruột gan. Làm cho cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Cứ như vậy yên tĩnh trong chốc lát……

Thấy cô như vậy Lâm Dật có chút buồn cười, bất đắc dĩ im lặng, thành thạo chuyển động tay lái.

“Đến nơi thì kêu tôi.” Điền Kỳ Kỳ tựa hồ đã quên người ngồi bên cạnh mình là ai. Câu nói ra lệnh kia khiến cho khóe môi Lâm Dật cong lên, cô gái này đang xem anh là tài xế sao?

Điền Kỳ Kỳ quả thật là an tâm mà ngủ. Từng ánh đèn xẹt qua bên ngoài cửa sổ, chiếu lên gương mặt cô. Cặp lông mi dài hơi rung rung, cong vút.

Gương mặt an ổn ngủ như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Bóng đêm lưu quang tâm sáng tỏ. Có lẽ là đêm đã khuya, nên đường đi hơi vắng vẻ.

“Điền Kỳ Kỳ, tới rồi.” Chậm rãi dừng xe, Lâm Dật nhẹ giọng gọi Điền Kỳ Kỳ.

Điền Kỳ Kỳ nghiêng đầu, nhỏ giọng mà lầm bầm một tiếng, có vẻ ngủ rất sâu. Lâm Dật hơi nhíu mày, duỗi tay lay cô dậy, nhưng mà làm vài lần vẫn không có kết quả. Cửa sổ xe phản chiếu gương mặt đang say ngủ của cô, thật bình yên làm sao, trong lòng anh bỗng dưng mềm mại, ánh mắt cũng trở nên thật nhu hòa. Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Dật không gọi cô dậy nữa.

Không biết qua bao lâu, Điền Kỳ Kỳ bởi vì cổ nhức mỏi mà tỉnh lại, nhíu chặt mi tâm thành một đường. Vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt, duỗi eo một cái, bộ dáng rõ ràng đã ngủ rất ngon.

“Tới rồi sao? Sao không gọi tôi?” Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, nên giọng nói có chút mềm mại, lười biếng, thể hiện một sự dụ hoặc không nhỏ. Lâm Dật toàn thân căng thẳng, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lời nói của cô giống như đang nỉ non cùng tình nhân, đôi môi khẽ mở kia giống như là con cá đang phun

bong bóng trong ao, làm người cơ hồ vô pháp kháng cự.

“Như thế nào, muốn tôi ôm cô lên sao?” Lâm Dật không có trả lời cô, bỡn cợt nhìn cô, ám muội mà nói. Điền Kỳ Kỳ không biết làm sao, vội vã lắc lắc đầu, mở cửa xe đi ra ngoài.

Lâm Dật nhìn cô vội vã chạy đi, bỗng nhiên phát hiện ra cô quên mang giày. Thở dài một tiếng, xách theo đôi giày đuổi theo cô.

“Mang giày!” Mệnh lệnh nói ra khiến cho cô không thể từ chối.

Điền Kỳ Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, rồi sau đó cúi đầu mới phát hiện mình đi chân trần, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Nhấc chân với vào giày cao gót, liền quay đầu đi vào chung cư.

Lâm Dật nhìn bộ dáng lỗ mãng hấp tấp của cô, bực bội trong lòng có chút vơi đi.

********************

“Đã tra ra chưa?” Lâm Dật bất động thanh sắc lật xem văn kiện, động tác bình thường như vậy nhưng anh làm lại khiến người khác cảm thấy rất ưu nhã, khiến cho người khác không thể bắt bẻ được. Nhưng mà lời nói kia lại không có chút độ ấm nào, kết hợp với gương mặt không biểu tình của anh, khiến cho người khác không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.

May mắn Alan đã sớm tập thành thói quen, một bên đem tư liệu trong tay đưa cho anh, một bên báo cáo.

“Suy đoán của Lâm tổng hoàn toàn chính xác. Điền Kỳ Kỳ tiểu thư là con gái ruột của chủ tịch Kim Mậu Sâm. Mẹ của Điền tiểu thư đã qua đời 7 năm trước. Hiện tại, cả nhà chủ tịch Kim đang hy vọng Điền tiểu thư có thể trở về nhận tổ quy tông.”

“Hả. Hy vọng cô ấy quay về nhà sao?” Lâm Dật cũng không xem qua tư liệu, nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy. Hơn nữa gia đình Kim chủ tịch còn biểu hiện cực kỳ thành ý, hy vọng Điền tiểu thư và con trai của cô ấy có thể quay về Kim gia.”

“Không còn nguyên nhân khác sao?” Lâm Dật ánh mắt thâm thúy dừng trên người trợ lý, ánh mắt mang theo hung ác cùng nhạy bén, giống như một con báo.

“Lâm tổng quả nhiên anh minh cơ trí.” Alan mới vừa nói xong câu nịnh nọt đã bị Lâm Dật trừng mắt nhìn một cái, ho khan một tiếng, quyết định giữ im lặng.

“Được rồi, tôi đã biết, đi ra đi. Chuyện này tạm thời đừng nói với ai.” Lâm Dật trầm ngâm, đôi mắt sâu thẳm lóe lên như một con báo đang rình rập con mồi.