"A. . . . . . A!"
Sau đó, một hồi tiếng thét chói tai khiến toàn thân mấy người chấn động, sau đó sắc mặt cùng nhau biến đổi.
"Là tiếng của Tiểu Thất!" Thanh Lưu lập tức đứng lên từ trên ghế sa lon, "Tôi đi xem thử!"
"Tiểu Thất sao vậy?" Chu Tiêu cau mày, "Thanh Lưu, không phải anh nói Tiểu Thất đang ngủ sao"
Không phải Lưu đi dỗ Tiểu Thất ngủ sao?
Theo đạo lý, hẳn là lúc này Tiểu Thất đang ngủ, sao lại phát ra tiếng thét chói tai như vậy?
"Đi, chúng ta cũng cùng đi xem thử!" dfienddn lieqiudoon Trong lòng Ninh Khuynh Liệt có mấy phần lo lắng, hắn cảm thấy lúc nào có chuyện xảy ra, mí mắt cũng sẽ nháy dồn dập.
Mấy người ăn ý gật đầu, bước chân nhất trí chạy lên lầu.
“Tiểu Thất!"
Giọng Thanh Lưu có chút khổ sở truyền đến tai mấy người đã chạy đến phía sau hắn, cũng trong lúc đó, bước chân mấy người có chút ngừng lại.
Thanh Lưu khổ sở nhắm cặp mắt lại, tâm giống như là thiếu hụt một chỗ, đau dữ dội.
Một màn trước mắt này đau nhói hai mắt của hắn!
"Thanh Lưu." Chu Tiêu thử dò xét kêu lên một tiếng Thanh Lưu, một tay vỗ vào bả vai chó chút cứng ngắc của Thanh Lưu.
Bọn họ không thấy được chuyện xảy ra trước mắt.
Bên trong phòng không xảy ra chuyện gì, hoàn toàn bị lưng Thanh Lưu che cản.
"Các anh đi đi!" Giọng Thanh Lưu giống như ẩn nhẫn khổ sở, cả người có chút phát run, làm cho người ta nhìn không khỏi có chút đau lòng.
"Thanh Lưu, anh tránh ra, xảy ra chuyện gì?" Ngũ Nhật muốn đẩy Thanh Lưu ra, nhưng Thanh Lưu cũng không nhúc nhích, cũng không di động lấy thân thể chặn cửa lại, "Chúng ta muốn nhìn Tiểu Thất."
"Các anh đều đi đi!" Thanh Lưu nắm chặt quả đấm.
"Không đi!" Ninh Khuynh Liệt nhíu mày, dinendian.lơqid]on nhìn Thanh Lưu cứng ngắc, "Anh sao vậy? Chúng ta muốn nhìn Tiểu Thất cũng không được sao?"
Bên trong phòng nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!
Nhưng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao cả người Thanh Lưu cứng ngắc như thế?
"Thanh Lưu, anh tránh ra!"
Tiểu Thất ra sao rồi hả?
Thanh Lưu chặn cửa lại, bọn họ không thấy được bên trong phòng đã xảy ra chuyện gì!
Bên trong phòng cũng là một mảnh yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có!
Mấy người giằng co với Thanh Lưu, nghi ngờ trong lòng không khỏi nhiều thêm một tầng!
"Tôi bảo các người đi đi!" Thanh Lưu đột nhiên quay người sang, cặp mắt giống như con báo nhỏ, mang theo máu tanh, trừng mắt nhìn mấy người, "Đi đi!"
"Anh điên rồi sao?" Chu Tiêu nghiêm túc nhìn Thanh Lưu, "Anh muốn làm Y Sâm thứ hai sao? Kẻ điên."
Bình thường Thanh Lưu luôn luôn điềm đạm như vậy tại sao lại có thể có cảm xúc thô bạo như thế chứ.
Loại tâm tình này gần như muốn phá hủy cả người hắn!
Như Y Sâm tựa hồ là Y Sâm mà bọn họ không biết!
"Tránh ra, chúng ta muốn nhìn Tiểu Thất!" Ngũ Nhật nhìn Thanh Lưu, "Chúng ta muốn nhìn Tiểu Thất một chút cũng không được sao? Kẻ điên!"
Chẳng lẽ điên một người rồi, một người khác bình thường cũng muốn điên nữa sao?
Ít nhất phải để cho bọn họ xem Tiểu Thất chứ!
Tiếng thét vừa rồi là của Tiểu Thất , mấy người bọn hắn tất nhiên sẽ không nhận sai!
Tiếng thét sợ hãi như vậy, nhất định Tiểu Thất đã có chuyện!
Nhưng, tại sao Thanh Lưu lại cố ý chặn cửa, không để cho bọn họ xem Tiểu Thất chứ?
Mấy người tiếp tục giằng co, trong không khí không khỏi nhiều hơn một loại cảm xúc bắt đầu khởi động.
Khó hiểu, tràn đầy khó hiểu, lại để cho mấy người hoàn toàn không hiểu!
"Cho bọn họ vào đi!" Giọng nói mang theo cứng ngắc, nhưng cũng có bình tĩnh.
Bọn họ tất nhiên đã hiểu.
Giọng nói này quả nhiên là Tiểu Thất, cùng tiếng thét vừa rồi là đến từ cùng một người, Tiểu Thất!
Toàn thân Thanh Lưu chấn động, dfienddn lieqiudoon cúi đầu, có một chút nước mắt bị ép nuốt trở về.
Tiểu Thất cô ấy. . . . . .
Cô ấy lại một lần nữa bị. . . . . .
Có thật không?
Tiểu Thất của bọn họ. . . . . .
Hơn nữa người này còn là. . . . . .
Còn là người Tiểu Thất yêu sâu đậm!
Tiểu Thất phải đối mặt ra sao?
Di động thân hình cứng ngắc, mấy người Ninh Khuynh Liệt từ bên cạnh Thanh Lưu đi tới, cùng nhau nhìn Tiểu Thất bên trong phòng.
Trên giường hỗn loạn không chịu nổi, cặp mắt Tiểu Thất trống rỗng ngồi ở trên giường, quần áo trên người xốc xếch không chịu nổi, một đầu mái tóc cũng lung tung lộn xộn.
Trong khi đó, bên cạnh Tiểu Thất nằm một người, người này không phải là ai khác, chính là Y Sâm.
Vào giờ phút này, hai mắt Y Sâm nhắm nghiền, mang vệt đỏ mất tự nhiên trên mặt, miệng mím thật chặt, ngủ rất không thoải mái.
Quan trọng là, một cánh tay của Y Sâm duỗi ra bên ngoài chăn, không có bất kỳ vật che chắn.
Người có ngu ngốc, sự ngu dại vừa nhìn thấy tình cảnh này cũng sẽ hiểu rõ trước mắt đã xảy ra chuyện gì!
Y Sâm lại khiến Tiểu Thất. . . . . .
Nhìn ánh mắt trống rỗng của Tiểu Thất, khóe miệng mím chặt !
Tiểu Thất lại bị tổn thương một lần nữa, vết thương chồng chất, trong lòng cô sẽ khổ sở dường nào!
"Tiểu Thất." Ninh Khuynh Liệt nhẹ nhàng gọi một tiếng Tiểu Thất.
Tiểu Thất ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn mấy người trước mắt, tâm tình không có chút dao động.
Đột nhiên, Tiểu Thất cong khóe miệng, nở nụ cười, "Ha ha. . . . . . Ha ha ha a. . . . . ."
Toàn thân Thanh Lưu chấn động, đẩy mấy người ngăn ở trước mặt hắn ra, chạy tới chỗ Tiểu Thất, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, di@en*dyan(lee^qu.donnn) "Tiểu Thất, em đừng cười, xin em, đừng cười!"
Tiếng cười của Tiểu Thất khiến thân thể hắn trong nháy mắt lạnh lẽo, giống như trong nháy mắt tiến vào hầm băng vậy, cả người lạnh lẽo.
Tiếng cười này tựa như tuyên thệ tuyệt vọng trong lòng Tiểu Thất!
"Tiểu Thất, thật xin lỗi. . . . . . thật xin lỗi. . . . . ." Thanh Lưu ôm chặt Tiểu Thất ở trong ngực của mình, cả khuôn mặt nằm ở trên cổ của Tiểu Thất.
Trên người Tiểu Thất lạnh lẽo khiến hắn sợ hãi, nhưng sự thật chính là như vậy, Tiểu Thất lạnh lẽo giống như băng tháng mười hai.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Trừ thật xin lỗi, Thanh Lưu thật không biết mình còn có thể nói gì.
Đều do hắn, là hắn không tốt!
Tại sao hắn có thể không ở cùng với Tiểu Thất, nếu hắn ở cùng với Tiểu Thất cũng sẽ không xảy ra loại chuyện như vậy!
Hắn thật xin lỗi Tiểu Thất, thật sự xin lỗi Tiểu Thất!
Cả người Tiểu Thất cứng ngắc, mặc cho Thanh Lưu ôm ở trong ngực, mắt nhìn sàn nhà, một câu cũng không nói.
"Tại sao có thể như vậy?" Chu Tiêu nhìn một màn không chịu nổi trước mắt này, trong lòng than thở "Tại sao lại như vậy?".
Tại sao có thể như vậy?
Tiểu Thất không phải đã đủ đáng thương rồi sao?
"Anh không có lỗi với em!" Giọng Tiểu Thất buồn buồn vang lên, "Tất cả mọi người đều không có lỗi với tôi!"
Tiểu Thất đẩy lồng ngực mình dựa vào ra.
Cái ôm trong ngực này, nhiều ngày qua, là nơi cô quyến luyến, cô yêu cái ôm ấm áp này, cô tựa hồ cũng yêu chủ nhâm cái ôm ấm áp ôm này!
Nhưng, hôm nay cô tỉnh lại, cô nhớ lại khi bị Y Sâm cường ép. Dữ dội ép cô, trong phút chốc tiến vào trong cơ thể cô kia, da.nlze.qu;ydo/nn hoàn toàn, không chút phòng bị mà tỉnh lại!
Cô nhớ lại một màn kia, cô bị thủ hạ của Lộ Á Sâm vũ nhục.
Cô còn nhớ rõ mấy người kia thay phiên phát tiết ở trên người cô.
Cô chỉ nhớ, cô thật là đau, thật cả người đều rất đau!
Đau đến gần như cô sắp không thở nổi!
Dần dần cô mệt mỏi, thân thể của cô tựa hồ cũng sớm đã mất đi cảm giác đau đớn, chỉ còn lại lòng đau.
Cô thật muốn mình cứ kết thúc như vậy, thuận tiện cũng kết thúc đoạn tình cảm không thể này, cô muốn đi, muốn rời đi!
Nhưng, ngay cả điểm này cô cũng làm không được, bọn họ không biết hạ thứ gì trên người của cô, cả người cô vô lực, ngay cả mình cũng không thể dừng lại, cô chỉ có thể cả ngày lẫn đêm thừa nhận đám người này nhục nhã!
Sau lại, ngay cả tim cô cũng không đau đớn, giống như hoàn toàn mất đi trực giác, một chút cũng không đau đớn!
Cô chỉ có thể mặc cho nhóm người này giày vò, nhục nhã ở trên thân thể cô!
"Tôi còn phải cám ơn mọi người!" Giọng Tiểu Thất ngừng lại, sau đó trên mặt đột nhiên nở rộ một nụ cười, "Cám ơn mọi người đã xóa đi đoạn kí ức đó, khiến tôi có thể vui vẻ vài ngày không buồn không lo!"
Lời nói của Tiểu Thất lập tức ập vào trong lòng mấy người nặng nề, sau đó lại nổi lên từng đợt sóng.
Tiểu Thất khôi phục trí nhớ rồi?!
Thanh Lưu ngơ ngác nhìn Tiểu Thất cười thật rực rỡ với mình.
Nhưng nụ cười này trong mắt hắn cũng hết sức chói mắt, đâm vào trong lòng khiến hắn ê ẩm, mắt phát đau.
"Tiểu Thất, em đừng cười nữa!" Giọng Thanh Lưu tràn đầy mệt mỏi.
Cho nên nói, cuối cùng, hắn vẫn không thể khiến Tiểu Thất quên đi đoạn kí ức tàn nhẫn đó, Tiểu Thất vẫn nhớ lại tất cả, không phải sao?
"Cười như vậy không tốt sao?" Tiểu Thất nhếch môi, nhưng trong mắt lại mang theo trống rỗng, "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt !"
Khẽ di chuyển đầu, Tiểu Thất đưa một tay chạm vào Y Sâm ngủ say bên cạnh mình, mang theo dịu dàng, từ từ di chuyển trên gương mặt của Y Sâm, Dieenndkdan/leeequhydonnn "Y Sâm, anh cũng đã biết, em thích anh đã lâu rồi! Chỉ là, chỉ là, tất cả bây giờ chúng ta đều còn vội, không phải sao?"
Thanh Lưu ngơ ngác nhìn động tác của Tiểu Thất, trong lòng đau đớn giống như thủy triều, lao về phía hắn, trong nháy mắt ép hắn không thở nổi, cả người đau đớn!
Đã từng yêu say đắm, đã hoàn toàn không kịp giải cứu nữa!
Lúc cô thương hắn, hắn không thương cô!
Nhưng, hiện tại, cô đã hoàn toàn không có tư cách đi yêu một người rồi, hắn thì sao?
Hắn không phải đã phát hiện mình yêu cô?
Tiểu Thất sâu kín lắc đầu, "Tôi đã vô tình không yêu nữa. Anh biết không? Vô tâm rồi, làm sao có thể tiếp tục yêu chứ?"
Tiểu Thất khẽ mỉm cười.
Cô không trách Y Sâm cưỡng bức cô!
Hôm nay cô đã là thân thể bị tàn phá, bị người cưỡng bức rồi, cô cũng sẽ không còn bất cứ tình cảm gì nữa!
Ngay cả tim cũng không có, còn có ai có thể để ý thân thể của mình sao?
Đáp án đương nhiên là sẽ không!
Nhưng, cô vốn không đau lòng vào giờ phút này lại không hề dự liệu mà đau đớn, dieendaanleequuydonn loại đau đớn này khiến cho cô trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
"Tiểu Thất!" Thanh Lưu muốn ôm Tiểu Thất vào trong lòng mình lẫn nữa, hắn thật sự không muốn nhìn thấy nụ cười chói mắt này của Tiểu Thất.
Ý nghĩ của Tiểu Thất, hắn hoàn toàn đoán không ra.
Loại cảm giác này khiến hắn sợ, khiến hắn lo lắng trong lòng một hồi.
Tiểu Thất hơi lắc đầu, đẩy Thanh Lưu ra, "Tôi không sao!"
Cô thật không sao, cũng chỉ là đâm một đao trên vết thương, không đau mà thôi!
Sao cô có thể có cảm giác đó chứ?
Trên mặt mọi người trong phòng cũng mang theo đau đớn.
Trong lòng của bọn hắn đều đau đớn không dứt, Tiểu Thất có thể không đau sao?
Làm sao có thể?
Tiểu Thất đau, chính cô rõ ràng cảm thấy nhất!
"Ừ. . . . . ." Trong giấc mộng, Y Sâm phát ra một tiếng rên hơi khẽ, sau đó lật người, trong miệng lại lầm bầm tên Tiểu Thất, "Tiểu Thất. . . . . . Tiểu Thất. . . . . ."
Chu Tiêu gần như thay đổi sắc mặt.
Tên khốn kiếp này, chuyện hôm nay đều do hắn làm ra!
Hắn còn có thể ngủ thoải mái như vậy!
Nổi giận đùng đùng, Chu Tiêu mắng hai tiếng, "Y Sâm, anh đúng là tên khốn kiếp, xem lão tử đánh chết anh, đánh cho cha anh cũng không nhận ra anh!"
Tiếng nói vừa dứt, Chu Tiêu đã xốc Y Sâm vẫn còn nằm mơ lên, Die nd da nl e q uu ydo n đánh một quyền vào trên mặt của hắn, một chút cũng không xuống tay lưu tình!
"Ừ. . . . . ." Y Sâm bị một quyền đánh cho choáng váng, khẽ mở cặp mắt mông lung ra.
Chu Tiêu còn giơ cổ áo hắn lên, vẻ mặt tức giận, "Anh đã tỉnh? Rốt cuộc đã chịu tỉnh rồi hả?"
Y Sâm tránh thoát khỏi tay Chu Tiêu. Vuốt vuốt huyệt Thái Dương đau nhức của mình, "Sao vậy?"
"Ha ha. . . . . ." Chu Tiêu nở nụ cười, nhìn chằm chằm Y Sâm, "Anh còn có mặt mũi hỏi tôi sao vậy?"