Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 195




Chỉ là khi nó vừa ngẩng đầu lên, lại bị tất cả trước mắt làm cho sợ ngây người.

"Ông. . . . . ." Ninh Khuynh Thược mở miệng, giọng hơi khàn khàn, "Tại sao lại là ông?"

Ninh Khuynh Thược mở mắt thật to, nhìn Lộ Á Sâm không biết đã đứng ở trước mặt mình bao lâu, hơi híp mắt lại.

Đỡ vách tường, Ninh Khuynh Thược từ từ đứng lên, chỉ là một hồi choáng váng lại tập kích về phía nó, suýt nữa nó không đứng vững bước chân của mình được.

"Tại sao không thể là ta?" Lộ Á Sâm nở nụ cười, cặp mắt không động đậy nhìn Ninh Khuynh Thược, "Mấy tên khốn kiếp này, di@en*dyan(lee^qu.donnn) không thấy tiểu tiểu tỷ hoa mắt sao? Chẳng lẽ bọn mày không hiểu được nên giúp một tay đỡ dậy sao?"

Vừa mới dứt lời, liền đá một cước về phía một người đàn ông bên cạnh mình, "Đúng là mắt vụng về, tự mình nhìn không hiểu được sao?"

"Vâng, vâng!" Người áo đen bị đá kia vội vàng gật đầu, "Thuộc hạ lập tức đi đỡ!"

"Không cần!"

Chỉ là người đàn ông áo đen đó còn chưa đến gần Ninh Khuynh Thược, đã bị tiếng hừ lạnh của nó quát bảo ngưng lại, "Tự ta có thể đứng lên!"

Lạnh lùng nhìn Lộ Á Sâm, trên mặt Lộ Á Sâm chỉ có nụ cười nhàn nhạt, chỉ là Ninh Khuynh Thược lại có thể nhìn ra, nụ cười trên mặt Lộ Á Sâm cũng chưa tới đáy mắt hắn!

Xem ra, là lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt)!

Ninh Khuynh Thược đứng lên, cả người tựa vào trên vách tường.

Chỉ là, đầu của nó thật sự rất choáng, choáng đến mức sắp hôn mê.

Nhiệt độ trên trán tựa hồ cũng từ từ lên cao.

Dù sao, lúc này Ninh Khuynh Thược đã cảm thấy cả người mình không chỗ nào là bình thường, đầu choáng váng, cả người không có một chút hơi sức.

Nắm chặt quả đấm nhỏ, móng tay có hơi đâm vào trong lòng bàn tay.

Hiện tại, có lẽ chỉ có đau đớn mới có thể thức tỉnh được chút xíu ý thức của nó.

Nếu không, nó thật không dám bảo đảm, mình sẽ chống đỡ không nổi, ngất ở trước mặt Lộ Á Sâm.

Không thể ngất, không thể ngất. . . . . .

Lộ Á Sâm đến không có ý tốt, nó hoàn toàn không biết cái tên biến thái này muốn làm những gì!

Trong lòng Ninh Khuynh Thược biết, Lộ Á Sâm vẫn còn ở Ý, còn theo chân bọn họ ở cùng một thành phố, cha mẹ của nó ở Milan, hắn cũng ở Milan!

Ninh Khuynh Thược mím môi, chết tử tế không xong, không phải bọn họ mới chạy trốn từ trong khách sạn ngay dưới mí mắt Lộ Á Sâm sao?

Động tác của tên biến thái đáng chết này ngược lại rất mau!

Nếu không phải nó len lén chạy ra, làm sao lại bị tên biến thái đáng chết này tìm được?

"A Thược, sao con lại lạnh lùng với ta như vậy?" dinendian.lơqid]on Lộ Á Sâm cười nhìn gương mặt Ninh Khuynh Thược hơi đỏ lên, trong lòng đã hiểu bảy phần.

"Hừ. . . . . ." Ninh Khuynh Thược hơi mân môi.

Mẹ nó, lạnh lùng em gái ông đó mà lạnh lùng!

Cho tới bây giờ nó cũng chưa có sắc mặt tốt với ông ta, có được không?

Kể từ khi nó hiểu chuyện tới nay, nó cũng biết, Lộ Á Sâm này chính là một tên biến thái chính cống.

Nó trốn ông ta cũng còn chưa kịp nữa, làm sao lại thích ông ta chứ?

Lộ Á Sâm cho nó cảm giác là, âm trầm, biến thái!

Trừ hai từ ngữ này, cho dù nó hiểu hết văn hóa dân tộc Trung Hoa trên dưới 5000 năm, vô cùng thấu đáo, nó cũng hoàn toàn không tìm ra từ có thể dùng để hình dung Lộ Á Sâm!

Lạnh lùng?

Lúc nào thì nó nhiệt tình với ông ta?

"A Thược, sao con không nói lời nào? Có phải dầm mưa khiến bản thân lâm bệnh không?"

Lời nói của Lộ Á Sâm khiến Ninh Khuynh Thược nghe được chính là kỳ quái, khiến nó cảm giác hoàn toàn không phân biệt được?

A Thược?

Ninh Khuynh Thược đột nhiên sinh ra một loại kích động đi tự sát còn gặp trở ngại!

Người này sao có thể biến thái như thế?

A Thược?

Mẹ nó còn chưa gọi nó như vậy, làm cho người ta cảm thấy nổi da gà?

Mẹ nó, Lộ Á Sâm ông quả nhiên đủ biến thái!

Ông dám nói thứ hai, khẳng định là không có ai dám nói nhất!

"Lộ tiên sinh, tựa hồ chúng ta không quen thuộc như vậy!" dienndnle,qu.y don Ninh Khuynh Thược cười.

Thật ra thì, Ninh Khuynh Thược có ý rất dễ dàng làm cho người ta hiểu!

Ý của nó là, tiên sinh Lộ Á Sâm, chúng ta không quen thuộc, ông cũng không nên gọi tôi thân thiết như vậy.

Đây không đơn thuần sẽ khiến người khác hiểu lầm, tôi nghe cũng sẽ ăn không ngon ba ngày!

Chỉ là, Ninh Khuynh Thược hoàn toàn đánh giá thấp trình độ mặt dày của Lộ Á Sâm.

"A Thược, khi ở Mĩ chúng ta sống chung dưới một mái nhà sáu năm !" Lộ Á Sâm ngừng một chút, tiếp tục nói, "Sao A Thược con có thể nói không biết ta chứ?"

Đầu óc Ninh Khuynh Thược choáng váng, nó thật sự không muốn tiếp tục cùng tên đại biến thái Lộ Á Sâm làm cho người ta không đoán được nói những thứ này có được hay không!

Hiện tại, nó chỉ muốn trở về, sau đó ngủ một ngày một đêm thật ngon.

Toàn thân thể lực tất cả của nó đều hết sạch rồi!

"Nếu như Lộ tiên sinh ông không có chuyện gấp gáp, như vậy làm phiền ông nhường đường, có câu nói kia ông hẳn đã nghe qua rồi chứ?" Ninh Khuynh Thược vô tội nhìn Lộ Á Sâm.

Lộ Á Sâm cau mày lại, "Cái gì?"

"Chó ngoan không cản đường!" Lúc này giọng Ninh Khuynh Thược có chút khàn khàn vang lên bên tai Lộ Á Sâm.

"Con nói cái gì?" Sắc mặt của Lộ Á Sâm hơi đổi, nhất thời có chút tái mét.

"A, tôi quên mất Lộ tiên sinh ngài là người ngoại quốc!" Ninh Khuynh Thược giống như trong lúc bất chợt bừng tỉnh hiểu ra, "Sao Lộ tiên sinh lại hiểu văn hóa bác đại tinh thâm của Trung quốc chúng ta chứ?"

"Con. . . . . ." Lộ Á Sâm bị lời nói của Ninh Khuynh Thược làm cho nghẹn lại, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra được một câu.

"Tôi ở đây!" Ninh Khuynh Thược vịn vách tường, "Nhưng, hiện tại tôi không có thời gian bồi Lộ tiên sinh ở chỗ này lãng phí, Dieenndkdan/leeequhydonnn chỗ Milan này khẳng định Lộ tiên sinh còn quen thuộc hơn tôi. Nếu quả như thật rất nhàm chán thì nên tùy tiện đi dạo một chút đi!"

Vừa nói xong, Ninh Khuynh Thược sẽ phải nhấc chân rời đi.

"Ta có nói con có thể rời đi sao?" Lời nói của Lộ Á Sâm vang lên ở sau lưng Ninh Khuynh Thược.

Bước chân của Ninh Khuynh Thược có chút ngừng lại, xoay người, "Lộ tiên sinh nói đùa. Đầu tiên, nơi này là Milan, là Ý, cũng không phải là ở Mĩ nơi Lộ tiên sinh có thể hoành hành ngang ngược; thứ hai, chân này sinh trưởng ở trên người tôi, tôi muốn đi nơi nào chẳng lẽ còn phải đợi Lộ tiên sinh đồng ý hay sao? Nực cười!"

Lời nói của Lộ Á Sâm Ninh Khuynh Thược cũng không có nghe lọt vào tai, xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Nó thật sự rất mệt mỏi!

Thật sự muốn có một chiếc giường lớn, ấm áp, như vậy, nó có thể ngủ một giấc ở trên giường thật ngon.

Chỉ là, chuyện cũng không có tốt đẹp như Ninh Khuynh Thược tưởng tượng!

Nó mới vừa đi, đã bị một đám chó chặn đường lại.

"Ta nói rồi, con muốn đi, ta còn không có đồng ý đâu!" Lộ Á Sâm đi tới bên cạnh Ninh Khuynh Thược nhìn nó từ trên cao, trên mặt không có một chút biểu tình.

Đoán chừng, Lộ Á Sâm thật sự bị Ninh Khuynh Thược làm cho tức giận không hề nhẹ!

"Cuối cùng ông muốn như thế nào?" Ninh Khuynh Thược ngừng bước chân của mình lại, ngẩng đầu, nghiêng cằm, nhìn Lộ Á Sâm.

Đúng là một đám chó, còn là một đám chó điên, chỉ thiếu cắn loạn người thôi!

"Ta không muốn cái gì cả?" Lộ Á Sâm lắc đầu.

Ninh Khuynh Thược thấy tóc của hắn bị nước mưa làm ướt, nhưng lại không chút nào khiến hắn có nửa phần nhếch nhác, ngược lại có một phen phong vị khác.

Nhưng, biến thái chính là biến thái!

Bên ngoài dương quang thế nào, đẹp trai thế nào, da.nlze.qu;ydo/nn còn không phải nội tâm vô cùng âm u hay sao, nói đơn giản, hắn chính là một tên biến thái.

Đây là sự thực không thể thay đổi!

"Nhưng, A Thược, nếu mẹ con biết con ở trong tay của ta, cô ấy sẽ không chịu nổi mà tìm con!" Lời nói của Lộ Á Sâm tràn đầy khẳng định.

Ninh Khuynh Thược là con gái bảo bối của Hàn Mộ, nếu cô ấy biết lúc này Ninh Khuynh Thược ở trong tay Lộ Á Sâm, không cần suy nghĩ, cô ấy nhất định lập tức bay tìm đến nó!

Lộ Á Sâm biến thái, hắn chính là bắt được điểm quan trọng nhất này!

Ninh Khuynh Thược hơi híp mắt.

Biến thái thối!

Thì ra là, ông ‘ có dụng ý khác ’ à! Lại muốn dùng nó đi đặt bẫy, dẫn mẹ nó tìm đến hắn!

Biến thái thối, biến thái đáng chết, đại biến thái!

Trong lòng Ninh Khuynh Thược đã hung hăng hỏi thăm mười tám đời tổ tông Lộ Á Sâm một lần.

Ngẩng đầu, vẻ mặt áy náy, "Tiên sinh Lộ Á Sâm, thật xấu hổ. Mẹ bảo bối nhà tôi còn không biết tôi len lén chạy ra ngoài. Giờ phút này nói không chừng đã cùng cha thân yêu của tôi lên đường tới máy bay rồi!"

Ninh Khuynh Thược cắn chặt răng, đặc biệt tăng thêm chữ cha này.

Nhưng, Lộ Á Sâm tựa hồ tự động bỏ quên chữ này, cười nhìn Ninh Khuynh Thược, "Vậy sao? Vậy thì không phiền toái A Thược con phí tâm, mẹ con, ta nhất định sẽ để cô ấy xuất hiện ở trước mắt con đấy!"

"Ông. . . . . ." Ninh Khuynh Thược thật hận không thể xé rách bộ mặt ghê tởm của Lộ Á Sâm, thật lòng cảm thấy nhìn rất chướng mắt.

"Ha ha. . . . . . sao tôi cảm thấy Lộ tiên sinh thật sự là quá mức đơn phương rồi?" Ninh Khuynh Thược cười đến vẻ mặt rực rỡ, "Cha mẹ tôi tân hôn thì bọn họ đi du lịch hưởng tuần trăng mật ở các nơi trên thế giới, Lộ tiên sinh, ông cảm thấy ông đuổi theo mẹ tôi, rất không có phẩm chất sao?"

Đúng là không biết xấu hổ!

"Mẹ tôi cũng chỉ yêu cha tôi thôi, làm sao bây giờ!" Ninh Khuynh Thược cười vô tội.

Sắc mặt của Lộ Á Sâm hơi đổi, cắn răng nghiến lợi, "A Thược, con biết không? Không có được đồ ta muốn, bình thường ta sẽ chọn hủy diệt, dieendaanleequuydonn chẳng lẽ con muốn mẹ con bị ta hủy diệt sao?"

"Bệnh thần kinh, biến thái!" Ninh Khuynh Thược nhìn Lộ Á Sâm, nghe thấy lời của hắn, cả người không khỏi run lạnh.

Nó thật sự cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, cả người khó chịu.

Nhưng, cái tên biến thái trước mặt này thật khó đối phó!

"Đưa tiểu tiểu tỷ của chúng ta lên xe. Nhớ, ngàn vạn lần không được đả thương nó!" Lộ Á Sâm lạnh lùng ra lệnh, "A Thược, ta cảm thấy con sẽ không chủ động đi theo ta, cho nên chỉ có để những người này động thủ!"

Ninh Khuynh Thược cảnh giác, một nhóm người chung quanh đã bao vây nó ở chính giữa.

"Tiểu tiểu tỷ, đi theo chúng ta đi!" Giọng người áo đen mang theo lạnh lẽo.

"Hừ. . . . . ." Ninh Khuynh Thược hừ lạnh, "Tôi nói, các ngươi chỉ biết sủa lúc nào thì biết nói tiếng người nói rồi?"

Lời nói của Ninh Khuynh Thược khiến một nhóm người nhất thời đen mặt, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, nhìn về phía Ninh Khuynh Thược, nhào về phía nó.

Ninh Khuynh Thược cũng cơ trí, khi người áo đen bao vây nó, nó đã đưa một tay vào túi quần của mình, nắm súng lục ở trong tay.

Mặc dù, vào giờ phút này nó thật sự một chút hơi sức cũng không có, nhưng nó không thể bị cái tên biến thái này mang đi!

Cái tên biến thái này lại vô sỉ đến mức muốn dùng nó để dẫn mẹ nó tới, làm sao nó có thể để cho hắn được như ý?

Không biết liều mạng có qua không, nhưng cuối cùng vẫn thể cứ mặc cho người tới hiếp đáp được!

Liều mạng một phen, như vậy có lẽ nó còn có cơ hội.

"Pằng. . . . . ." Giơ súng lục lên, Ninh Khuynh Thược bắn liên tục bảy tám phát về phía mấy người áo đen chung quanh, "Lấy nhiều khi ít, người lớn ức hiếp trẻ con, đàn ông ức hiếp con gái. Các ngươi thật không biết xấu hổ! Không chỉ không biết xấu hổ, các ngươi còn là bại hoại của xã hội!"

Ninh Khuynh Thược lập tức bắn ngã ba người.

Người áo đen nhìn trộm mặt nhau, lại không được đả thương tiểu tiểu tỷ, lại phải bắt được nó, trên tay lại có súng, hơn nữa kĩ thuật hoàn chuẩn xác.

Như vậy, bọn họ phải làm sao?

"Một đám ngu xuẩn!"

Ánh mắt Lộ Á Sâm hung ác lướt nhìn người áo đen.

Vệt đỏ ửng trên mặt Ninh Khuynh Thược hoàn toàn chưa tan đi, nhìn Lộ Á Sâm, "Có chủ nhân như thế nào, thuộc hạ dĩ nhiên chính là thế đó!"

Bọn họ ngu xuẩn, như vậy Lộ Á Sâm hứn chính là một tên hèn hạ. Ngu xuẩn!

Tay hơi động, Ninh Khuynh Thược tiếp tục bắn, lại có ba người té xuống.

"A Thược, ta nói, ngươi đủ rồi!" Nhìn người áo đen nằm trên đất, sắc mặt của Lộ Á Sâm không thay đổi, giống như bọn họ chết chưa hết tội vậy, Die nd da nl e q uu ydo n "Ngu xuẩn, chết cũng tốt! Ta không cần!"

Nói vừa xong, Lộ Á Sâm nhấc chân, đá bay Ninh Khuynh Thược, một tay bắt được cánh tay của nó, hạ xuống trên cổ của nó, Ninh Khuynh Thược hoàn toàn hôn mê.

Lộ Á Sâm khẽ mỉm cười, "Quả nhiên là con mèo nhỏ, với mẹ ngươi quả thật giống nhau như đúc!"