Chỉ là, tựa hồ tất cả mọi người quá mức yên lặng, Die nd da nl e q uu ydo n nên không phát hiện Ninh Khuynh Thược không nói một câu nào vừa mới ở bên cạnh Ninh Doãn Ngân đã mang theo một chút ưu thương, lặng lẽ đi ra ngoài.
"Thì ra, tôi có một đứa con trai bảo bối lợi hại như vậy." di@en*dyan(lee^qu.donnn) Nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt của Hàn Mộ, giống như cô chỉ cần hơi nháy mắt, giọt nước mắt sẽ rơi ào xuống.
Cô kiêu ngạo, cô tự hào!
Cô thật không nghĩ tới, càng không dám nghĩ tới!
Giọng nói Hàn Mộ mang theo ấm áp vang lên ở trên đầu Liệp Ưng.
Trong lòng Liệp Ưng ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả mấy lời cũng không nói ra được.
Thì ra, đây chính là hương vị của mẹ!
Thì ra, đây chính là hương vị cậu đã mong chờ bảy năm.
Ấm áp như vậy, thơm như vậy, dịu dàng như vậy!
Từ giây phút cậu biết được thân phận của mình, ai biết cậu muốn ở trong lòng mẹ đến cỡ nào, cứ như vậy ngửi lấy hương vị của mẹ!
Cho dù cậu mạnh mẹ, lúc này cậu cũng chỉ là một đứa bé cần tình thương của mẹ mà thôi;
Cho dù cậu lợi hại thế nào, cậu cũng muốn như dáng vẻ hiện tại, được mẹ ôm ở trong lòng;
Cho dù cậu kiên cường thế nào, hôm nay giờ phút này cậu lại có loại kích động muốn rơi lệ!
Mẹ, đây là mẹ của cậu!
Cả đời này của cậu phải dùng tính mạng của mình đi bảo vệ một người phụ nữ, d,0dylq.d là một người phụ nữ rất quan trọng của cậu!
Mẹ......
"Được rồi, đừng ôm nữa!" Ninh Doãn Ngân nhìn lướt qua Liệp Ưng, giọng nói có chút ghen ghét vang lên trong không khí.
Đứa con trai này chẳng lẽ cũng chỉ muốn mẹ, không cần cha sao?
Không nhìn thấy hắn cũng đứng ở đây sao?
Còn có......
Tại sao nó có thể dính lấy Tiểu Mộ của hắn, tay ôm ở ngang hông của cô như vậy.
Chẳng lẽ, đứa con trai này không biết đó là nơi dành riêng cho hắn sao?
Dường như đứa con trai của hắn còn không biết điểm này!
Tựa hồ nghe thấy giọng điệu ghen ghét của Ninh Doãn Ngân, Liệp Ưng ngẩng đầu nhỏ lên, tay còn cố ý để ở ngang hông của Hàn Mộ, giống như hoàn toàn không có ý muốn thả ra, hơi nhe răng cười một tiếng, dáng vẻ đó khiến Ninh Doãn Ngân cảm thấy có một chút đáng ghét, nói ra lời càng làm cho Ninh Doãn Ngân có một loại kích động hận không thể tiến lên bóp chết đứa nhỏ này.
"Xin hỏi Ninh thiếu, ngài có gì chỉ giáo sao?"
Một câu nói của Liệp Ưng, khiến mấy người gần như cùng lúc, "Hì hì......" ha ha cười ra tiếng.
Chu Tiêu đặt tay lên bả vai Ngũ Nhật, cười nói, "Ngũ Nhật, nhìn xem, đây hẳn là cha ăn giấm của con trai đi?"
"Không, không, không." Ngũ Nhật liên tiếp nói ba từ không, giọng điệu có chút nhạo báng, "Tiêu, chẳng lẽ anh nhìn không ra, đây là con trai bảo bối cố ý để cho cha tổng giám đốc ghen sao."
Sắc mặt Ngũ Nhật có chút khiếp sợ, cũng không biết là thực hay là giả, "Không phải chứ? Chẳng lẽ anh thật không có nhìn ra?"
Y Sâm cũng hơi mỉm cười.
Mắt thoáng nhìn, nhìn Tiểu Thất ở đối diện đỡ lấy Thanh Lưu, trong mắt mang theo tâm tình nhàn nhạt.
Chỉ là, người đã tỉnh táo, ngoài trừ tức giận bản thân, hắn cũng không biết tâm tình của mình là gì.
Đáy lòng của hắn đã hiểu rõ, cho dù có không cam lòng.
Bầu không khí khẩn trương vừa rồi tựa như có lẽ đã từ từ biến mất.
"Mời con mau bỏ cái móng heo đó ra!" Dieenndkdan/leeequhydonnn Ninh Doãn Ngân nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bàn tay Liệp Ưng vẫn còn ngang hông của Hàn Mộ, vốn không định muốn bỏ tay ra.
"Tại sao phải bỏ?" Liệp Ưng cười ha ha, tựa hồ không hiểu Ninh Doãn Ngân nói gì.
Thật ra thì Liệp Ưng cậu hoàn toàn đang giả bộ thôi.
Hàn Mộ bất đắc dĩ lướt nhìn Ninh Doãn Ngân.
Ninh Nhị quả nhiên đủ ngốc!
Nếu tay con trai anh có thể gọi là móng heo, vậy thử liên hệ lại một chút, chính anh chẳng phải cũng là một con heo đực sao.
Bằng không sao lại sinh ra một con heo bảo bối có móng heo chứ?
Đủ ngốc mà!
Đúng là hoàn toàn không lời gì để nói!
"Người phụ nữ này, là người phụ nữ của ta!" Ninh Doãn Ngân đi tới bên cạnh Hàn Mộ, bá đạo lôi cô đến bên cạnh mình, một tay giam cầm hông của cô thật chặt, tuyên thệ chủ quyền của mình!
"Mẹ......" Liệp Ưng ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Mộ, vẻ mặt nở nụ cười rạng rỡ, "Mẹ gần gũi với tôi hơn, là mẹ thân yêu của tôi!"
Ý của Liệp Ưng thật nói đến vô cùng rõ, cũng rất rất rõ ràng.
Ông xã có thể tìm thêm một người, nhưng con trai cũng chỉ có nó!
Ông xã vẫn chưa từng gần gũi với con trai, cho nên Ninh thiếu ngài hoàn toàn có thể bị đá sang một bên!
Tới nơi nào mát mẻ đợi chứ sao......
Một câu mẹ của Liệp Ưng gần như khiến Hàn Mộ đỏ mắt.
Cô nghe Thược Thược của cô gọi cô mẹ, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nghe con trai của cô gọi cô là mẹ!
Con trai của cô đang gọi mẹ, hiện tại lại thêm một người gọi cô là mẹ rồi!
Lần này tới Milan cuối cùng cũng không có uổng phí!
Trước khi tới Milan, trong lòng của cô luôn cảm thấy không khỏi lo lắng, dinendian.lơqid]on thời thời khắc khắc đều có chút không khỏi khẩn trương.
Trực giác của cô nói cho cô biết, nếu như lần này bỏ lỡ chuyến đi tới Milan, như vậy cô sẽ nhất định bỏ qua cái gì đó!
Cũng may, cô đến rồi! Cô gặp được đứa con trai đã mất tích gần bảy năm của cô.
Bọn họ nhận nhau rồi......
Mặc dù có một chút cẩu huyết, nhưng cô lại hết sức tin tưởng, 100% cảm thấy thỏa mãn.
Đây, thật sự là con của cô......
Cô lại sinh ra một đứa con trai bảo bối có thể điều khiển tổ chức Đệ Nhất châu Âu!
Con trai của cô quả thật lợi hại hơn cô nghĩ, so với cha tổng giám đốc của nó quả thật cũng không còn gì để nói!
Hàn Mộ liếc mắt nhìn Ninh Doãn Ngân, ý bảo hắn có thể ngậm miệng.
Nhận được ý của bà xã thân yêu, Ninh Doãn Ngân thật đúng là nghe lời ngậm miệng của mình lại.
Vì vậy......
Vì vậy, Hàn Mộ lại một lần nữa ôm Liệp Ưng, hoa hoa lệ lệ lại vô tình bỏ qua Ninh Doãn Ngân ở một bên, gạt hắn dang một bên, "Ninh Nhị, đừng quấy rầy em nhận con trai bảo bối của em."
Thời khắc ấm áp như thế này, Ninh Nhị chính là sẽ phá rối hết lên!
Hàn Mộ có chút bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nếu Ninh Nhị không làm rối, như vậy hắn còn có thể gọi là Ninh Nhị sao?
Người ngốc yên lặng lại, thế giới thật sự sẽ thái bình.
( Mỗ Ninh Nhị: bà xã, em coi ông xã thân yêu của em là như vậy sao? Tiểu Mộ: trẻ nhỏ Ninh Nhị, nếu không anh muốn em coi anh thế nào? Mỗ Ninh Nhị: ở trần nhìn thấy thế nào? Tiểu Mộ: Ninh Nhị, anh cút sang một bên cho em. Mỗ Ninh Nhị bắt đầu rơi lệ......)
"Mẹ." Liệp Ưng ngẩng đầu lên, ngũ quan trên mặt mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, nhưng lại cũng là đẹp mắt khác thường, hết sức tinh xảo. "Con cũng lấy cho mình một cái tên, Thược Thược tên Ninh Khuynh Thược, con tên Ninh Khuynh Liệt! Dốc hết lòng khuynh đảo thiên hạ, bùng cháy mãnh liệt!"
"Ninh Khuynh Liệt!" Hàn Mộ hơi nhướng mày lên, da.nlze.qu;ydo/nn nở nụ cười, "Được, tên là Tiểu Liệt, con chính là tiểu Liệt của mẹ!"
Hàn Mộ hận không thể để lại một nụ hôn trên mặt Liệp Ưng.
Nhưng mới vừa quay người lại nhìn thấy Ninh Doãn Ngân ôm ngực nhíu mày nhìn mình, Hàn Mộ lặng yên, trong lòng thầm suy nghĩ một chút, thở dài, thôi vậy!
Một con hồ ly sẽ ghen, hắn ghen, buổi tối mình lại muốn ngủ cũng không được......
Buổi tối không ngủ được cũng may, cái đòi mạng là, buổi sáng cô cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn!
Mẹ nó, con hồ ly này quả thật chính là một thùng giấm mà.
Không, phải nói là một vại giấm!
Hàn Mộ nhìn Ninh Doãn Ngân, khẽ cau mày, sao cô cảm giác tựa hồ có chỗ nào không đúng.
Chung quanh tựa hồ có một chút yên tĩnh!
"Ninh Nhị, anh có cảm thấy thiếu cái gì đó không?"
"Thiếu cái gì?" Ninh Doãn Ngân lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, "Có thể thiếu cái gì?"
Không bọn họ lại có thêm một đứa con trai sao?
Lại thêm một người tranh giành tiểu Mộ với hắn rồi!
Rơi nước mắt......
Liệp Ưng hơi cau mày, trong lòng có chút ngừng lại, nhìn quanh bốn phía, "Thiếu Thược Thược, không thấy Thược Thược!"
"Sao lại không thấy Thược Thược?" Trong lòng Hàn Mộ mơ hồ lo lắng một hồi, sâu trong đáy lòng có mấy chữ gì đó không ngừng nảy sinh, khiến cô có chút khó chịu.
"Chúng ta cũng không chú ý tới, không thấy Thược Thược từ lúc nào?" Chu Tiêu nhìn Liệp Ưng, chân mày cũng nhíu lại. "Các người đều chỉ lo cho Ưng, sẽ không phải là nha đầu Thược Thược cũng ghen, len lén trốn vào góc nào đó khóc thút thít rồi chứ?"
Theo đạo lý mà nói, nếu tiểu nha đầu biết Liệp Ưng là anh trai của nó, trong lòng nó hẳn sẽ vui mừng lắm!
Chỉ là lúc này, sao lại không thấy bóng dáng tiểu nha đầu đâu?
"Ninh Nhị, chúng ta coi thường Thược Thược rồi!" Hàn Mộ cau mày.
Đúng là một nha đầu ngốc, dienndnle,qu.y don bất kể có phải nhận lại Liệp Ưng hay không, nó đều vĩnh viễn là con gái bảo bối của cô mà!
Bọn họ cũng đúng là, chỉ lo nhận con trai, kết quả bỏ quên con gái!
Bọn họ cũng đều biết tư tưởng của tiểu nha đầu Thược Thược đó tương đối thành thục.
Cũng không biết bọn họ coi thường, tiểu nha đầu có thể cứ để ở trong lòng như vậy, kết quả có chút vướng mắc ở trong lòng hay không.
Nhưng, bất kể nó thấy thế nào, tiểu nha đầu vẫn rất thích Liệp Ưng mà!
Thược Thược đã từng nói, nó sẽ ở lại tổ chức Đệ Nhất, muốn ở lại tổ chức Đệ Nhất, hoàn toàn là bởi vì trong tổ chức Đệ Nhất có động lực khiến nó muốn ở lại.
Chẳng lẽ người này không phải Liệp Ưng sao?
"Sẽ không, cái nha đầu Thược Thược kia, hẳn vẫn còn ở nơi này." Ninh Doãn Ngân lắc đầu, "Nó mới vừa nói mệt mỏi, muốn ngủ một giấc."
"Không đúng!" Liệp Ưng nhíu chặt mày, cậu sẽ không quên khi Thược Thược biết cậu là anh trai của nó trong mắt lóe lên một chút mất mát.
Tại sao lại có mất mát?
Chẳng lẽ nha đầu Thược Thược không thích cậu sao?
Nhưng......
Liệp Ưng hơi rủ mắt xuống.
Nhưng, không phải Thược Thược rất dính cậu sao? Không phải em ấy rất thích cậu sao?
"Tìm, lập tức tìm cho tôi!" Sắc mặt Liệp Ưng chợt lạnh.
Nếu như Thược Thược vẫn còn ở trong tổ chức thì tốt rồi, hiện tại cậu lo lắng nhất chính là Thược Thược sẽ chạy ra ngoài một mình.
Bây giờ ở Milan, tựa hồ còn không yên bình......
Mà nhân tố dẫn đến không yên bình như vậy đến nay vẫn còn ở Milan, Lộ Á Sâm!
"Được." Chu Tiêu gật đầu, "Ngũ Nhật, chúng ta đi lên lầu xem thử."
"Ừ." Ngũ Nhật nhìn Liệp Ưng, "Đừng lo lắng, chắc chắn nha đầu Thược Thược sẽ không đi xa. Nói không chừng là đi dạo một buổi sáng rồi, dieendaanleequuydonn hơi mệt chút, tự mình len lén chạy đi ngủ!"
Chu Tiêu và Ngũ Nhật sóng vai nghĩ chạy lên lầu.
Thật ra thì, trong lòng bọn hắn cũng không biết vì sao hốt hoảng, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó!
"Tôi cũng đi xem thử." Y Sâm đi theo sau lưng hai người.
"Tôi đi xem camera thử." Thanh Lưu an ủi Tiểu Thất ngồi ở trên ghế sa lon, đi tới trước máy vi tính, tra tìm.
Liệp Ưng và Ninh Doãn Ngân, Hàn Mộ đều ngồi trên sa lon, Hàn Mộ ngồi như có kim đâm, đứng ngồi không yên.
Chốc lát, chỉ có Chu Tiêu và Ngũ Nhật chạy từ trên lầu xuống, sắc mặt có gì đó không đúng.
"Sao rồi?" Liệp Ưng hỏi một câu.
Chu Tiêu lắc đầu, "Không có, tìm khắp rồi, cũng không thấy bóng dáng Thược Thược!"
"Vậy Thược Thược đâu?" Giọng điệu Hàn Mộ có chút nóng nảy, "Không thể nào chỉ đảo mắt một lát đã không thấy người chứ!"
"Tìm được rồi." Giọng Thanh Lưu đột ngột vang lên trong không khí, "Thược Thược đi ra ngoài."
Mấy người vừa nghe thấy, lập tức liền chạy tới trước máy vi tính.
Trên màn hình, bóng lưng Ninh Khuynh Thược biến mất ở khúc quanh.
"Chúng ta phải lập tức tìm được Thược Thược." Die nd da nl e q uu ydo n Liệp Ưng nhìn bóng lưng Ninh Khuynh Thược biến mất trên màn hình, nhíu mày.
Thược Thược ở bên ngoài một mình nhất định tồn tại nguy hiểm, nếu không chuyện Lộ Á Sâm thì không sao, nhưng cố tình......
Hơn nữa, vẻ mặt Ninh Khuynh Thược tựa hồ cũng có cái gì đó không đúng......