Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 124: Lời tỏ tình của Ninh thiếu




“Anh chờ một chút, tôi lập tức đi gọi bác sĩ cho anh!”

Hàn Mộ nhìn sắc mặt Ninh Doãn Ngân tái mét không chút huyết sắc, trong lòng chợt hoảng hốt, vội vàng muốn chạy ra ngoài.

Ninh Doãn Ngân cúi đầu xuống, chỉ thấy một luồng ánh mắt hồ ly của anh chợt lóe lên.

Cô đây là gấp gáp đến hồ đồ sao?

Trong phòng VIP của bệnh viện có nút nhấn nối với văn phòng bác sĩ trưởng khoa, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, bác sĩ lập tức chạy tới!

Khóe môi Ninh Doãn Ngân hơi nhếch lên.

Cô không thể không biết, cho nên có thể chứng minh, cô đang quan tâm anh! Đây không phải gọi là “quan mình sẽ bị loạn” sao?

Cô đã cứng mềm không ăn, vậy một chiêu này không phải có thể thử nhìn hiệu quả ra sao?

“Không cần..........” Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng kéo Hàn Mộ, cầm cổ tay cô “Đừng đi. Anh......Anh đau quá! Đau quá.......”

Dường như miệng vết thương đã nứt ra một đường, máu tươi đã chảy ra.

“Ôi, sao anh...........” Giờ phút này sự lo lắng đều hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Mộ.

Sao chỉ đụng nhẹ một cái, miệng vết thương lại nứt ra thành cái dạng này rồi?

Trên trán Ninh Doãn Ngân toát ra rất nhiều mồ hôi.

*****

Trong lòng Ninh Doãn Ngân khẽ rủa thầm một tiếng.

Nói thật, miệng vết thương này thật sự rất đau!

Lần này thật là “không thành công thì thành nhân”! Nếu không phải biện pháp của anh đã đến trình độ cùng đường bí lối, sao anh có thể lăn qua lộn lại cơ thể mình chứ?

Trên đời này chỉ có người phụ nữ này có thể làm cho anh liều mạng lăn qua lộn lại bản thân như thế?

Giữ chặt tay Hàn Mộ vẫn không chịu buông ra, hai mắt Ninh Doãn Ngân nhìn thẳng vào đôi mắt linh động của cô “Anh chỉ muốn nói với em vài lời, em có thể không?”

Lời nói khẩn cầu làm cho Hàn Mộ chấn động toàn thân.

Từ khi nào Ninh thiếu lại dùng lời nói khép nép để cầu xin một người chứ?

Nhưng........Nhưng, miệng vết thương chết tiệt này phải làm sao? Cô nhìn thấy máu tươi chảy tràn ra miệng vết thương.

Đôi mắt thâm thúy rơi vào trong mắt Hàn Mộ, mang theo chút đau khổ, mang theo chút kiên nhẫn.

Hàn Mộ bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ Ninh Doãn Ngân ngồi trên giường.

“Anh có khỏe không?”

Ninh Doãn Ngân lắc đầu, khoảnh khắc đó nắm lấy tay Hàn Mộ không buông ra. Anh thích nắm tay cô trong tay anh!

“Em có thể nghe anh nói vài lời được không?”

Hàn Mộ nhẹ nhàng gật đầu, một lòng chỉ đặt vào chuyện máu không ngừng tràn ra miệng vết thương trên người Hàn Mộ.

Người này, quả thật tự làm khổ mình!

“Chuyện sáu năm trước, anh muốn nói một tiếng xin lỗi.” Ninh Doãn Ngân mang theo ánh mắt áy náy nhìn Hàn Mộ.

Bất kể như thế nào, sáu năm trướng là anh làm tổn thương cô, anh không chịu trách nhiệm, đây là lỗi của anh!

Một người phụ nữ một mình mang theo một đứa bé sinh sống nơi đất khách quê người. Cô nhất định chịu rất nhiều đau khổ mới nuôi lớn đứa bé!

“Thật xin lỗi.......”

Một tiếng xin lỗi giống như tảng đá nặng ngàn cân bỗng chốc nặng nề đập vào lòng Hàn Mộ.

Hàn Mộ hơi ngạc nhiên nhìn vào mặt anh.

Kiêu ngạo tự tại như anh, có một ngày Ninh thiếu Ninh Doãn Ngân cũng sẽ mở miệng nói xin lỗi như vậy!

Dường như Ninh Doãn Ngân không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Hàn Mộ, tiếp tục nói “Đây là lần đầu tiên Ninh Doãn Ngân anh đặt tình cảm lên một người phụ nữ. Anh đã từng khờ dại cho rằng, chỉ cần Ninh Doãn Ngân anh muốn, trên đời này không có gì là không chiếm được. Kể cả phụ nữ. Nhưng......”

Ninh Doãn Ngân nhìn vào mắt Hàn Mộ “Nhưng, mãi cho đến khi anh gặp em, lần đầu tiên trong đời anh mới biết cái gì gọi là thất bại!”

Ninh Doãn Ngân anh nhiều tiền, đẹp trai. Tại thành phố A này không biết có bao nhiêu phụ nữ tự nguyện quỳ gối dưới chân anh. Nhưng cô lại không giống!

“Bất tri bất giác, mơ mơ hồ hồ, lần đầu tiên Ninh Doãn Ngân anh đã yêu một người. Tiểu Mộ, em biết không?” Giọng nói ôn nhu dịu dàng rơi vào tai Hàn Mộ.

Tiểu Mộ?

Chân mày Hàn Mộ hơi nhíu lại, khóe môi không thể nói ra một câu. Trong lòng hơi lóe lên suy nghĩ tà ác, lời tỏ tình của Ninh thiếu thật không phải bình thường!

Trên mặt Hàn Mộ hiện lên vẻ phong khinh vân đạm, dường như không để những lời nói của Ninh Doãn Ngân vào tai.

Ninh Doãn Ngân thấy Hàn Mộ bình tĩnh như thế, trong lòng đau đớn.

Cô không có cảm giác sao? Cô thật sự vì trả ơn một phát súng nên mới ở lại?

Anh cúi đầu xuống, che dấu mất mát trong lòng. Ninh Doãn Ngân bị một trận dở khóc dở cười, dường như cách này vô dụng. Là anh không thành thật rồi, hay là người phụ nữ này không có một chút tình cảm nào với anh?

Hàn Mộ hơi mỉm cười, nụ cười đến bên môi bị áp chế lại, giọng nói bình thường “Tôi biết rồi!”

Ninh Doãn Ngân lắc đầu, giọng nói bất đắc dĩ “Người phụ nữ, rốt cuộc là em vô tâm hay vô tình? Hiện tại, em biết phải làm thế nào rồi chứ?”

Không cách nào phục hồi tình cảm của anh, cho dù biết rõ sự thật, vậy có thể thế nào? Anh nói còn không bằng chưa nói!

Vô tâm hay vô tình?

Hàn Mộ hơi buồn bực, cái gì gọi là cô vô tâm hay vô tình?

Lòng của cô đã nhét vào người nào đó từ lâu rồi, mang theo tình cảm của bản thân, Như vậy coi như là vô tâm hay vô tình sao?

“Ha ha ha.......” Ninh Doãn Ngân đột nhiên buông tay Hàn Mộ ra, cười đến đau khổ “Em biết không? Ninh Doãn Ngân anh đã yêu người phụ nữ tên Hàn Mộ, yêu đến thê thảm!

Tuy đã biết tình cảm của Ninh Doãn Ngân đối với mình, nhưng Hàn Mộ chưa từng nghĩ tới, anh sẽ nói với cô ba chữ kia.

“Anh yêu em!”

Hàn Mộ cảm thấy đôi mắt của cô bị thứ gì đó làm cho mơ hồ. Sáu năm, lần đầu tiên xúc động đến rơi nước mắt, cũng bởi vì ba chữ đơn giản kia!

Có bao nhiêu người đàn ông nguyện ý nói ra miệng ba chữ kia, cho dù đối với người phụ nữ mình yêu chứ?

Hàn Mộ mỉm cười nói tiếp, cô chỉ biết, đời này Hàn Mô cô đã thua người đàn ông này rồi!

“Em biết rõ.” Hàn Mộ nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Ninh Doãn Ngân “Có phải anh không biết, từ khoảnh khắc anh đỡ một viên đạn kia, trái tim này đã đập vì anh?”