"Oa..." Không có dự liệu mông hướng về mặt đất "Thân mật tiếp xúc".
Hàn Khuynh Thược chỉ cảm thấy bản thân mình như là rơi vào giữa tầng mây, giống một dạng thoải mái như bông.
Ninh Doãn Tích nhìn ngực mình bị Hàn Khuynh Thước khóa chặt, mày nhíu lại
nhẹ nhàng không thể nhận ra, một khuôn mặt rất quen thuộc!
Khi
vừa mới nghe thấy tiếng nổ vàng, anh ta liền để mắt tới bóng dáng nho
nhỏ này trước tiên. Cảm giác rất kỳ quái, không biết nói như thế nào?
Chỉ là đứa bé sáu bảy tuổi, tuổi của một cô gái bé nhỏ như vậy bình thường
khi nghe được tiếng nổ lớn như thế, cần phải xảy ra hai tình huống.
Thứ nhất, bị dọa đến khóc oa oa thật lớn, thạm chí có thể choáng váng đến
ngất đi; thứ hai, không rên một tiếng nào, rõ ràng bị dọa đến u mê!
Nhưng mà, anh ta cảm thấy rất thú vị khi nhìn thấy cách đó không xa Hàn
Khuynh Thược chỉ khẽ cau mày, sau đó cực kỳ bình tĩnh thờ ơ nhìn bốn
phía đang hỗn loạn toàn bộ!
Thú vị, thú vị...
Cách ăn mặc đơn giản trưởng thành, nhưng mà không có chút nào quái dị! Bình tĩnh ung dung...
"Uy.." Hàn Khuynh Thược lạnh lùng lên tiếng, "Ông muốn ôm ấp tới khi nào?"
Ninh Doãn Tích nhẹ nhàng nhíu mày lại. Nha đầu này được lắm, thậm chí còn có gan dùng mấy loại từ ngữ này nói chuyện với bản thiếu.
Ninh Doãn Tích cúi người, chậm rãi buông Hàn Khuynh Thược xuống. Sau đó bản thân
mình nhàn nhã đem hai tay bỏ vào túi, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn
Hàn Khuynh Thược.
"Hừ..." Chân Hàn Khuynh Thược liền nhảy ra cách xa Ninh Doãn Tích thật xa, giống như không muốn tiếp cận anh ta, vẽ mặt cao ngạo trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích, dò từ trên xuống, đảo qua từng
cái.
"Khuôn mặt, bảy phân! Dáng người, bảy phân!" Hàn Khuynh
Thược khinh thường mở miệng. Thực ra, cũng không phải là một soái ca
tuấn tú...
Ninh Doãn Tích vừa nghe qua, vốn là sững sờ ba giây,
tiếp theo là phẫn nộ điên cuồng. Một đứa nhóc vậy mà làm bộ dáng kiêu
ngạo đánh giá khuôn mặt cùng dáng người của anh.
Bảy phân? Làm
sao có thể chỉ bảy phân? Nghĩ Ninh thiếu anh ta ít nhiều gì cũng là tình nhân trong mộng của các cô gái ở thành phố A , nó ... Nó làm sao có thể như vậy...
Ninh Doãn Tích hung hăn hít sâu, nhìn Hàn Khuynh
Thược, liều mạng nói với bản thân mình, không cần vì một đứa nhóc mà tức giận...Không nên tức giận!
**! Nếu đổi lại là người khác, anh
Ninh Doãn Tích không quản người đó là ai, đã sớm cho ăn một cái tát....
Nhưng mà, trước mắt đối mặt với một tiểu quỷ này, bản thân mình không
thể ra tay đưuọc, cảm giác có chút kỳ quái!
Trời oi!
Ninh
Doãn Tích không khỏi có chút đau đầu, anh đường đường là tổng giám đốc
tập đoàn Ninh thị, anh ta có một loại dự cảm đặc biệt, anh ta dường như
muốn thua trên tay cái xú nha đầu này rồi!
Hôm nay anh ta ra sân
bay là có chuyện quan trọng muốn làm. Nhưng mà, nhìn thấy Hàn Khuynh
Thược đầu tiên, anh ta liền cảm thấy hứng thú đặc biệt. Một cô gái bé
nhỏ thú vị!
Thôi, không so đo, không so đo!
Một đại nam nhân như anh ta sao có thể để một đứa bé nhỏ gây khó khăn được, hơn nữa lại còn là đứa nhóc rất thú vị...
Ninh Doãn Tích lộ ra một nụ cười tà mị, một đôi mắt hồ ly nhìn về phía Hàn
Khuynh Thược, "Tiểu nha đầu, con có phải lạc đường rồi hay không?"