“Thình thịch thình thịch...”
Trống ngực Tử Thất Thất lớn đến mức có thể làm cho người ta nghe thấy rõ ràng, thật giống như có người ở trong người cô khua chiêng gõ trống.
Mặc Tử Hàn nghe được tiếng tim đập của cô, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười giống như châm chọc, nói, "Cô rất khẩn trương?"
"Tôi nào có?" Tử Thất Thất mạnh miệng.
Đáng ghét, tại sao lại như vậy chứ? Tim cô đập nhanh vậy sao? Không phải là bị hôn thôi sao?
"A..." Mặc Tử Hàn cười khẽ, từ từ đè thân thể xuống nói, "Tôi muốn bắt đầu...."
"Đợi....một chút!" Tử Thất Thất lại kích động ngăn cản.
"Đổi ý rồi sao?" Anh hỏi.
"Không phải, tôi chỉ muốn hỏi, anh muốn hôn chỗ nào? Éc.... Trán có được không?" Cô trong lòng còn có một tia hi vọng, nhỏ giọng chần chờ hỏi.
"Cô bị ngốc sao? Muốn hôn, đương nhiên là hôn môi rồi!" Mặc Tử Hàn nói xong liền trực tiếp đón nhận môi cô.
Tử Thất Thất ngơ ngác sửng sốt.
Miệng?
Tại sao anh ta đột nhiên muốn hôn ở đây? Rõ ràng bảy năm trước còn có mấy ngày trước anh chưa từng đụng vào môi cô, nhưng mà bây giờ lại chủ động nói muốn hôn môi cô, đúng rồi, đang ở trên máy bay cũng thế.
Anh ta làm sao vậy?
Mặc Tử Hàn không để cho cô có cơ hội nói chuyện lần nữa, môi gắt gao dán lên môi cô, đầu tiên là khẽ mở khẽ đóng nhẹ nhàng nhấm nháp, sau đó ngậm cánh môi mềm mại của cô nhẹ nhàng mút thỏa thích, cuối cùng mới từ từ đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của cô, triền miên lật quấy cái kia của cô.... Từ từ, từ từ bắt đầu từ ôn nhu ngây ngô biến chuyển thành hôn mãnh liệt, Mặc Tử Hàn cũng đột nhiên chuyển biến thành ác lang đói khát, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt cánh môi cô, lưỡi duỗi tới cổ họng cô, sau đó vờn quanh lưỡi cô, dùng sức mút thỏa thích vị ngọt trong miệng cô, kể cả hô hấp của cô, cũng đồng thời nuốt vào trong bụng, hận không thể đem cả người của cô đều ăn hết.
Hôn đến hơn năm phút làm cho Tử Thất Thất đầu óc choáng váng, hô hấp càng ngày càng thưa thớt, ý thức dường như cũng có chút không rõ rệt, ngược lại, Mặc Tử Hàn càng chiến càng dũng, dùng cái lưỡi dài bóng loáng linh hoat lật quấy trong miệng cô, không ngừng đòi lấy nước dịch trong miệng cô, giống như muốn đem cô hút khô.
Đột nhiên.....
Tay Mặc Tử Hàn xoa nhẹ bên hông cô, sau đó chậm rãi đi tới trước ngực của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó biến thành nhẹ nhàng nhào nặn.
"A...." Tử Thất Thất rên rỉ, ý thức trong nháy mắt trở về.
"Anh... Anh đang làm gì? Anh là đại lừa gạt!" Hai tay cô dùng sức đẩy thân thể anh ra, hai môi cũng theo đó tách ra.
"Không phải chỉ hôn thôi sao? Tay anh đang làm cái gì?" Cô tức giận chất vấn.
Mặc Tử Hàn ngồi trên người cô, cúi xuống nhìn, hai mắt rõ ràng có chút mê ly.
"A.... Không cẩn thận làm quá tay!" Anh bình tĩnh nói, nhưng nơi tim cũng khẽ nhảy lên.
Cảm giác rất kỳ quái thế nhưng rất thoải mái.
Cho tới bây giờ anh chưa từng hôn môi, vậy mà lại cảm thấy môi cô gái này thật giống như mật ngọt, nhưng là sau khi thử qua một lần, mới có thể phát hiện, môi của cô nhìn như đường ngọt gây nghiện, là một loại độc dược một khi đụng tới sẽ lập tức nghiện, là độc dược mãnh liệt nhất không cách nào diệt sạch, hơn nữa mỗi lần ăn một lần sẽ nổi lòng tham một lần, một lần so với một lần càng tham, một lần so với một lần khát vọng, một lần so với một lần càng muốn ở trong miệng của cô triền miên không nghỉ..... Nhưng là khi anh phục hồi tinh thần lại, anh muốn không chỉ là hôn thôi, còn có thân thể cô, vị ngọt sâu trong u cốc kia càng đẹp hơn....
"Làm... Làm quá tay?" Tử Thất Thất lửa giận bay thẳng đến chân trời.
Quả nhiên đàn ông đều không phải thứ tốt, nửa hạ thân toàn bộ đều là không kiểm soát như vậy.
"Yên tâm đi, không phải dừng lại rồi ư, tốt lắm, đứng lên đi!" Mặc Tử Hàn vừa nói vừa đứng lên.
Tử Thất Thất cũng bối rối cùng anh đứng lên, không khí thoáng cái càng thêm xấu hổ.
Môi có chút trướng đau, hơn nữa vẫn còn nước miếng dính trên môi cô chưa khô, muốn nôn... Rất muốn đi đánh răng....
"A, đúng rồi!" Mặc Tử Hàn đột nhiên mở miệng.
"Cái gì?" Tử Thất Thất nghi hoặc.
"Vừa rồi tôi giống như nói là, chỉ cần cô để tôi hôn, tối nay tôi sẽ không bắt buộc cô lên giường với tôi, vậy thì mặt khác, trừ tối nay ra, sau này mỗi buổi tối tôi sẽ bắt buộc cô, hơn nữa tối nay ngoại trừ trên giường, tựa hồ cũng có thể tận tình làm một chút vận động khác, tỷ như.... "Anh đột nhiên dừng lại, hai mắt tà ác nhìn cô.
Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn khuôn mặt giảo hoạt kia của anh.
Tên khốn kiếp này, anh ta cố ý đùa bỡn cô sao? Cũng đã chiếm tiện nghi, chính ở chỗ này diễu võ dương oai, anh ta rốt cuộc muốn cô như thế nào?
"Này, tôi nói..." Anh đột nhiên nhích tới gần tai cô, thanh âm kéo dài nói nhỏ, "Cô có nghe nói qua khẩu giao chưa?"
Tử Thất Thất nháy mắt sửng sốt.
Anh ta vừa mới nói cái gì?
Khẩu..... Khẩu.... Khẩu..... Giao?
Anh ta không phải muốn cô cùng anh ta chơi cái trò chơi biến thái này chứ? Anh ta sẽ không phải là nói thật chứ?
"A.... Ha ha ha...." Mặc Tử Hàn cười to, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, tâm tình càng thêm tăng vọt.
"Anh cười cái gì? Anh cái loại biến thái, tôi cho anh biết, tôi sẽ không cùng anh khẩu.... Khẩu.... Khẩu...." Cô không dám nói ra chữ còn lại kia.
"Khẩu cái gì?" Anh nhân cơ hội truy vấn.
Khuôn mặt Tử Thất Thất từ trắng bệch biến thành trái cà chua đỏ rực, cô xem như đã nhìn ra, người đàn ông này lấy cô làm thú vui, cô ở trước mặt anh ta lộ ra cái xấu, làm ra chuyện, toàn bộ đều là tức cười.
"Không có gì, tóm lại anh đừng mong tôi giúp anh làm chuyện kỳ quái gì!"
"Chuyện kỳ quái, vậy là chuyện gì? Cô nói có thể rõ ràng chút được không, bằng không tôi sẽ không hiểu!"
"Anh bị ngốc sao?"
"Nếu tôi nói là cô có thể giải thích lời tôi vừa nói cho tôi nghe không?"
"Anh... Vô lại!"
Tử Thất Thất lửa giận ngút trời.
Hết thuốc chữa! Người đàn ông này thật đúng là hết thuốc chữa, anh ta vậy mà đã vô lại đến trình độ khiến người ta tức lộn ruột.
Đã hoàn toàn không thể cùng anh ta khơi thông rồi, cũng có thể nói trong đầu người đàn ông này trừ bỏ sắc, dường như sẽ không có những thứ khác. Được rồi, cô lựa chọn không cùng anh ta nói chuyện, có thể trầm mặc chứ?
Mặc Tử Hàn thấy cô ngậm miệng không nói, làm bộ dáng trầm mặc bắt đầu có chút khó chịu.
Đột nhiên, anh xoay người đi về hướng toilet.
Anh vừa động, lập tức ảnh hưởng tới tay phải của Tử Thất Thất.
"Này, anh muốn làm gì?" Cô kinh hoảng hỏi.
"Tôi muốn đi vệ sinh!" Anh thuận miệng trả lời.
"Cái gì? Nhà vệ sinh? Đợi, đợi một chút...." Tử Thất Thất lập tức kéo tay anh lại.
Mặc Tử Hàn cảm thụ nhiệt độ ở hai tay cô, tâm tình thoáng chuyển, "Làm sao? Có chuyện gì không?" Anh ra vẻ lạnh như băng hỏi.
"Cái kia... có thể xin anh nhẫn nại một chút được không!"
"Chuyện này mà còn có thể nhẫn nại sao?"
"Vậy.... Có thể xin anh tháo khóa tay ra không, tôi thề tôi tuyệt đối sẽ không bỏ trốn, bằng không anh khóa tôi vào chỗ khác, sau đó một mình anh vào?" Cô ôn tồn nói, mang theo thái độ cầu khẩn nói chuyện với anh, nhưng mà....
"Không được!" Mặc Tử Hàn lập tức cự tuyệt.
Tử Thất Thất nháy mắt á khẩu, cả người cứng đờ.
Tâm tình Mặc Tử Hàn cực kỳ vui mừng, anh chính là thích nhìn cô tức giận, phẫn nộ, không biết làm thế nào, táo bạo, bộ dáng kinh ngạc, cũng không biết là từ khi nào, khi dễ cô trở thành thú vui lớn nhất của anh.
"Đi thôi!" Anh nói xong liền kéo tay cô đi về phía toilet.
"Đợi một chút, đợi một chút, anh đừng kéo tôi, không cần kéo tôi, tự tôi đi, tôi đi còn không được sao?" Tử Thất Thất hét to, bỏ tay anh ra.
Không phải là đi vệ sinh sao? Xấu hổ hẳn là anh ta không phải sao? Ngay cả chuyện như vậy cũng bị người nhìn thấy, anh ta hẳn là mắc cở chết người không phải sao?
Hứ... Không phải là nhìn xem khối thịt nào đó trên thân thể người đàn ông ư, có cái gì kinh ngạc? Tử Thất Thất cô mới không sợ.
Bỗng nhiên lấy hết dũng khí, ngạo mạn nhìn anh.
Khóe miệng Mặc Tử Hàn tà ác gợi lên, phát ngôn dọa người nói, "Cô đã nghe lời vậy, vậy thì tôi liền nghe cô nhẫn nại một chút, bất quá ngược lại, tôi hiện muốn đi tắm, cô không bằng ngoan ngoãn theo tôi, thuận tiện chà lưng giúp tôi đi!"
Toàn bộ dũng khí mới vừa rồi của Tử Thất Thất nháy mắt rớt nửa đoạn.
Người người đàn ông này rõ ràng đùa bỡn cô.
Bỗng nhiên có chút hối hận, vào cái ngày anh ta bị điện giật cho ngất cô không nên cứu anh ta, để cho anh ta tự sinh tự diệt, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện hôm nay.
"Đi thôi!" Mặc Tử Hàn lại nói ra hai chữ này, liền kéo Tử Thất Thất không tình nguyện đi vào phòng tắm.
Trò hay giờ mới bắt đầu, anh nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ cô gái này, sau đó ăn luôn cô...
........
Phòng tắm
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn đưa lưng về phía nhau.
Mặc Tử Hàn khóe môi nhếch lên, nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, Tử Thất Thất thì thấp thỏm bất an cau mày, cảnh giác tên sắc lang phía sau.
Bây giờ nên làm gì?
Cô không thể bị anh ta thao túng, không thể để anh ta khóa chung một chỗ, nhất định phải nghĩ biện pháp phá cái còng tay này.
Không phải nói trời không tuyệt đường người sao? Nhưng mà tại sao..... cô chính là không tìm được một đường ra?
Đang lúc cô rối rắm, Mặc Tử Hàn đột nhiên xoay người, toàn thân xích lỏa từ phía sau ôm lấy eo cô, nhích tới gần bên tai cô nói, "Bảo bối, dù sao cũng đã vào, có muốn cùng tắm không?"