Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 281: Kinh hiểm đi qua, Tử Thất Thất mang thai lần thứ hai !




Bách Hiên dùng hết sức lực bắt được tay của cô, nhưng ngón tay của cô không ngừng từ trong tay của hắn trượt ra, hơn nữa điều làm cho hắn sợ hơn chính là không biết người ở tòa nhà đối diện không biết khi nào sẽ nổ súng, từ khoảng cách này mà bắn tới thì Tử Thất Thất nhất định sẽ phải chết!

Không được!

Hắn phải bảo vệ cô, hắn muốn bảo vệ cô, nhất định phải bảo vệ cô!

Nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp, nhất định phải nghĩ biện pháp!

Đột nhiên!

Đột nhiên trong não của hắn thoáng qua một ý nghĩ ngu xuẩn, khóe miệng vẽ ra nụ cười mừng rỡ.

"Tử Thất Thất..... Em sợ chết sao?" Hắn đột nhiên hỏi.

Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt dịu dàng tươi cười của hắn, cười trả lời "Không sợ!"

"Vậy...... Chúng ta cùng đánh cuộc một lần đi!"

Đánh cuộc?

Cô không hiểu ý tứ của hắn, nhưng tại một giây kế tiếp, cô không còn thời gian để nghi ngờ nữa, hơn nữa không còn kịp để hỏi nữa, bởi vì tay của cô đã thoát khỏi tay của Bách Hiên, thân thể cô bắt đầu rơi xuống, mà lúc này Bách Hiên đột nhiên từ trong cửa sổ đem lấy toàn bộ thân thể của chính mình lao ra, đồng thời trong nháy mắt tiếp cận lấy cơ hội, đưa ra hai tay của mình ra ôm lấy thân thể của cô, lúc này thân thể của hai người cũng đã ở bên ngoài cửa sổ rơi giữa không trung...... Hai người cùng nhau từ cửa sổ lầu bảy rơi xuống......

"Hiên nhi " Bách Vân Sơn khiếp sợ rống to, hai mắt trợn to, trơ mắt nhìn bọn họ ôm nhau rơi xuống lầu.

"Phanh " Thanh âm phá cửa vang lên, Vũ Chi Húc vội vã xông vào bên trong phòng, lại vừa lúc thấy Tử Thất Thất và Bách Hiên cùng nhau từ cửa sổ lầu bảy rơi xuống.

Đáng chết!

Đã tới chậm sao?

Hắn trong lòng oán giận!

......

Bách Hiên ôm lấy thân thể của Tử Thất Thất thật chặt, trên mặt tiếp tục nâng lên nụ cười dịu dàng, có thể nói vào giờ phút này nụ cười này của hắn là cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc, bởi vì hắn không nghĩ tới đời này hắn còn có thể dán chặt lấy thân thể của cô như vậy, còn có thể ôm lấy thân thể của cô, còn có thể thân mật cảm thụ nhiệt độ của cô, nghe được nhịp tim của cô.

Quá hạnh phúc!

Coi như lập tức chết hắn cũng nguyện ý!

Mà ở thời khắc này trong đầu của hắn là đang nghĩ tới một đoạn phim võ hiệp, rất buồn cười đi, thời điểm này hắn lại nghĩ đến đoạn chuyện viễn vông này, thậm chí còn đem nó ra hy vọng, hắn nhớ ở trong phim Ỷ Thiên Đồ Long ký, Diệt Tuyệt sư thái ôm lấy Chu Chỉ Nhược nhảy xuống tháp, dùng thân thể của bà để cứu cô một mạng, mà bây giờ hắn chính là muốn dùng tính mạng của mình để che chở và cứu mạng của Tử Thất Thất biến kỳ tích trên thành sự thật, tóm lại...... Hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn cô rơi xuống lầu một mình,không thể để cô chết một cách tàn nhẫn như vậy, nếu như chỉ còn duy nhất cách này, nếu như kỳ tích này thật có thể cứu cô một mạng, thì hắn cũng cam tâm tình nguyện hy sinh tính mạng của mình, nhưng nếu như không thể cứu cô được, thì xem như hắn ích kỷ đi, hai người bọn họ cùng chết chung cũng tốt lắm, hãy để cho hắn cùng cô xuống Địa ngục cho có đôi đi......

Ông trời ơi.... Trong lòng hắn đang thầm gọi.

Hy vọng ông không keo kiệt như vậy chứ, tôi đã hy sinh tính mạng của mình rồi, như vậy...... Cầu xin ông hãy cho cô ấy một con đường sống đi!

Chỉ cần cô có thể sống sót,thì tôi nguyện ý vì cô ấy mà chết!

Tôi dùng tính mạng của mình đi đổi lấy một cái kỳ tích.... Cầu xin ông..... Hãy đáp ứng tôi đi!

"Tử Thất Thất....." Trong quá trình hắn đang rơi xuống, hắn ở bên tai của cô nhẹ giọng kêu tên cô, cũng nhẹ giọng nói "Anh yêu em......"

Bên tai của Tử Thất Thất nghe được tiếng gió cùng thanh âm của hắn, trong nháy mắt trợn to hai mắt của mình, nước mắt trong nháy mắt xông ra!

※※※

Cửa chính tập đoàn King

Một chiếc xe Bentley màu đen chạy với vận tốc nhanh đột nhiên dừng lại, Mặc Tử Hàn vội vã xuống xe, gấp đến nỗi cửa xe cũng không kịp đóng lại, liền nhanh chóng hướng cửa chính chạy vào, đột nhiên......

"Phanh" một tiếng súng vang lên.

Hai chân Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại, cũng xoay người nhìn về phía phát ra tiếng súng.

Mặc dù thanh âm cũng không đặc biệt lớn, cũng không đặc biệt khiến cho người khác chú ý, nhưng hắn cũng không nghe lầm, đây chính là tiếng súng, hơn nữa vừa nghe thanh âm cũng biết là súng bắn tỉa loại nào rồi, cũng có thể tìm được chính xác vị trí đánh lén, chính là ở trên lầu tòa nhà đối diện.

Rốt cuộc là ai đã nổ súng? Bắn lén ai? Chẳng lẽ......

Hắn đứng tại chỗ ngẫm nghĩ mấy giây, sợ hãi vừa định muốn xoay người chạy vào cửa chính ở sau lưng, mà đúng lúc này từ phía trên rơi xuống hai người, trong nháy mắt thoáng qua hai mắt, chính xác rơi trên chiếc xe hắn mới vừa dừng lại.

"Phanh " nóc xe trong nháy mắt lõm xuống.

Đây không phải là thật!

Mặc Tử Hàn khiếp sợ trợn to hai mắt của mình nhìn hai người nằm trên xe của hắn, một người là Bách Hiên, một người nữa là Tử Thất Thất, mà hai tay Bách Hiên ôm thật chặt Tử Thất Thất lấy hai cánh tay chống đỡ lấy thân thể của cô, Tử Thất Thất nằm ở trong ngực của hắn, hai người sống chết thế nào cũng không rõ.

Tại sao lại như vậy?

Không......

Không thể nào!

"Tử Thất Thất" hắn rống to chạy tới, trái tim sợ hãi vào giờ khắc này tựa như ngưng đập một dạng.

※※※

Sau một ngày một đêm

Bệnh viện tư nhân Bạch Vân

Phòng bệnh VIP

Tất cả mọi người đến đông đủ, Mặc Tử Hàn, Mặc Thâm Dạ, Mặc Thiên Tân, Phương Lam, bác sĩ Bạch, Tuyết Lê, sáu người cùng đứng ở quanh giường bệnh, trầm mặc nhìn Tử Thất Thất nằm ở trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh.

Mà Tử Thất Thất vẫn bình tĩnh nằm ở trên giường, giống như đang ngủ vậy.

Ở trong mộng, khắp nơi đều là tuyết, kết băng, tuyết trắng một mảnh, không có gió, nhưng lại vô cùng lạnh, lạnh làm cho người ta không ngừng run rẩy, tay chân đều lạnh giống như ướp trong tủ lạnh, trái tim đều lạnh giống như sắp ngưng đập, mà khi cô mở to miệng, thời diểm cô muốn lớn tiếng gọi xem có người hay không, lại phát hiện căn bản là mình không có phát ra được thanh âm nào, thời điểm muốn chạy đi tìm kiếm người, lại phát hiện căn bản là mình không thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn trời đầy bão tuyết, có người từ từ đến gần, cuối cùng dừng ở trước mặt cô, hướng về phía cô mỉm cười. Mà người kia chính là Bách Hiên!

"Tử Thất Thất......" Hắn nhẹ giọng gọi cô, mỉm cười nói "Anh yêu em....."

Tử Thất Thất đứng tại chỗ trợn to hai mắt, mở to miệng nhưng sau đó miệng lại từ từ khép lại, cũng không phải bởi vì không thể nói chuyện, mà là cô không có cách nào trả lời hắn.

"Tử Thất Thất..... Anh yêu em..... Anh yêu em..... Thực sự anh rất yêu em......"

"Đừng nói mà!"

"Tử Thất Thất..... Anh yêu em...... Anh yêu em......"

"Đừng nói nữa!"

"Tử Thất Thất..... Thật sự anh rất yêu em......"

"Không nên nói nữa, van cầu anh đừng nói nữa, đừng nói "

Tử Thất Thất rống to, mặt đầy thống khổ, cúi đầu không dám nhìn mặt của hắn. Nhưng Bách Hiên đứng ở trước mặt cô vẫn mỉm cười, vẫn mỉm cười với cô, nụ cười dịu dàng, vui vẻ và hạnh phúc.....

"Tử Thất Thất..... Anh biết rõ, anh yêu em, nhưng người em yêu không phải là anh, không sao, thật sự không sao, chỉ cần em vui vẻ là được rồi, chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi, mà anh...... Sẽ biến mất không còn xuất hiện bên cạnh của em nữa...... Sẽ vĩnh viễn biến mất......"

Biến mất?

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy thân thể Bách Hiên từ từ thay đổi biến thành trong suốt, sau đó hóa thành những phiến bông tuyết xinh đẹp, bay trên không trung, trên không trung không ngừng rơi xuống những bông tuyết, bọn họ dung hợp thành nhất thể, Bách Hiên biến mất ở trước mặt cô.

Không!

Không muốn

Không muốn không muốn không muốn......

Tử Thất Thất trong mộng hô to, mà trên thực tế cô dùng sức chau chặt chân mày, hai mắt gắt gao đóng chặt, đầu không ngừng chừng lay động, trong miệng nỉ non "Không muốn.... Không muốn..... Đừng biến mất...... Đừng......"

Chung quanh giường bệnh năm người nghe được thanh âm của cô, cũng khẩn trương nhìn cô, đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy tay trái cùng tay phải của cô, chỉ có một mình Tuyết Lê vẫn như cũ ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt cũng không nhìn cô, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình nào, chỉ là trống rỗng không có giao điểm phía trước.

"Tử Thất Thất!" Phương Lam gọi cô, trước hết cũng dùng sức lắc lắc cánh tay của cô, muốn đem cô đánh thức.

"Mẹ!" Mặc Thiên Tân gọi, hốt hoảng chỉ có thể cau mày nhìn mặt của cô.

"Tử Thất Thất!" Mặc Thâm Dạ nhẹ nhàng gọi cô, sau đó liền đem tay của mình nắm lấy tay cô.

Bạch Trú không nói gì, hai mắt quan sát nét mặt của cô, suy đoán cô có hồi tỉnh hay không.

Mà Mặc Tử Hàn chỉ nhìn chằm chằm mặt của cô, muốn mở miệng gọi tên cô, nhưng cổ họng cũng là khô khốc, mà tay hắn đụng vào tay của cô cũng đột nhiên nóng lên, lập tức thu trở lại.

Hắn là đang tự trách mình!

Tại sao hắn lại vô dụng như vậy?

Tại sao không thể bảo vệ cho cô? Tại sao không thể tìm được cô sớm hơn? Tại sao phải để cô bị thương? Thậm chí là gặp nguy hiểm đến tính mạng?

Vô dụng...... Thật vô dụng...... Quá vô dụng......

Căn bản hắn không xứng là người đàn ông của cô!

"Đừng.... Bách Hiên" Tử Thất Thất gọi to tên của Bách Hiên, đột nhiên mở ra hai mắt của mình.

Lòng của Mặc Tử Hàn đau đớn!

"Tử Thất Thất.... Cậu đã tỉnh? Thật tốt quá, cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi chỉ mới rời đi mấy ngày thôi, tại sao cậu lại xảy ra chuyện? Trái tim cũng sắp bị cậu hù dọa mà rơi ra ngoài rồi!" Phương Lam oán trách nói, cả người rốt cuộc thở dài một hơi.

"Mẹ, con cũng vậy sắp bị mẹ hù cho sợ rồi, ô..ô...." Nước mắt của Mặc Thiên Tân xông ra khỏi hốc mắt, cũng không phải là đang giả bộ, mà là lo lắng thật sự.

Tử Thất Thất sững sờ nhìn mặt của bọn họ, kinh ngạc hồi lâu cũng không có lấy lại tinh thần.

Cô còn sống?

Nhưng cô là từ lầu bảy rơi xuống, tại sao lại có thể còn sống được?

Chuyện này...... Không thể nào là thật!

Đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đưa đôi tay của mình ra nhìn thân thể bình yên vô sự, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mặt của Bạch Trú mặt nói "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em không có sao? Rõ ràng em rơi từ lầu bảy xuống, không thể nào không có chuyện gì cả!"

"Là như vậy!" Bạch Trú nhẹ giọng mở miệng, giải thích nói "Thời điểm em rơi từ lầu bảy xuống, Bách Hiên bắt được hai cánh tay của em, lấy thân hắn ra chống đỡ cho em, mà lúc hai người lại vừa vặn rơi trên chiếc xe của Mặc Tử Hàn, hơn nữa diện tích vai và lưng của Bách Hiên rộng lớn rơi trên nóc xe, chiếc xe bị trọng lực của hai người ép xuống trong nháy mắt lõm xuống, đồng thời giúp giảm xóc cho hai người, mà hai tay của Bách Hiên vì chống đỡ cho thân thể của em, có thể nói đây là giảm xóc lần thứ hai, cho nên bây giờ em mới có thể bình an vô sự...... Đây thật là kỳ tích, là do đủ loại trùng hợp mà biến thành kỳ tích! Nếu như khi đó Mặc Tử Hàn không có đem xe đậu ở chỗ đó, nếu như diện tích lưng của Bách Hiên không có đủ rộng lớn rơi vào chiếc xe trên, nếu như cánh tay của hắn không có vững vàng giữ chặt và bảo vệ cho em, chỉ sợ hai người đều sẽ......" Hắn muốn nói lại thôi, đem lời nói hoảng sợ nuốt hết.

Tử Thất Thất nghe hắn nói, hiểu ra tại sao mình vẫn còn sống, nhưng......

"Vậy Bách Hiên đâu? Hắn sao rồi? Hắn không có sao chứ?" Cô khẩn trương hỏi, vừa nghĩ tới hắn đã dùng thân thể của mình đệm ở phía dưới người của cô, tim của cô sợ hãi bắt đầu nhảy loạn.

Trong nháy mắt, bên trong phòng bệnh mọi người ngưng nói chuyện, lẳng lặng trầm mặc, thái độ cũng hết sức nặng nề.

Hai mắt Tử Thất Thất tỏ vẻ sợ hãi, cô hốt hoảng hỏi "Tại sao mọi người đều không nói chuyện? Bách Hiên rốt cuộc thế nào rồi? Tiểu Lam cậu mau nói cho tôi biết, Bách Hiên hắn như thế nào rồi? Thiên Tân, con mau nói cho mẹ biết...... Mặc Tử Hàn anh nói cho em biết đi...... Mọi người mau nói cho tôi biết, rốt cuộc hắn thế nào rồi? Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ hắn đã...... Chết...... Chết?" Cô run rẩy nói ra chữ này, cả người giống như bị khủng hoảng bao vây một dạng.

"Hắn chưa có chết!" Bạch Trú trả lời.

Hai mắt của Tử Thất Thất nhìn chằm chằm hắn nói "Hắn chưa có chết? Thật không có chết?"

"Thật, hắn chưa chết, em hãy yên tâm đi, hắn vẫn còn sống!" Bạch Trú lần nữa trả lời, mọi người xung quanh đều cau mày thật sâu.

Tử Thất Thất cảm nhận được sự khác thường bao quanh bọn họ, cho nên lần nữa hốt hoảng hỏi "Vậy hiện tại hắn thế nào? Có bị thương không? Có nghiêm trọng không? Đã tỉnh lại chưa? Em có thể đi thăm hắn một chút được không?"

"......" Bạch Trú trầm mặc, không có trả lời.

"Nói cho em biết đi!" Tử Thất Thất gầm nhẹ ra lệnh.

"......" Bạch Trú trầm mặc như cũ.

"Được, anh đã không nói, vậy thì em tự đi xem hắn, em muốn dùng chính hai mắt của em để xem hiện tại hắn như thế nào!" Tử Thất Thất nói xong, liền động hai chân của mình, muốn xuống giường, thế nhưng khi hai chân của mình vừa chạm mặt đất, thời điểm vừa định muốn đứng dậy, bụng lại đột nhiên đau đớn.

"A!" Cô nhẹ giọng kêu gào đau đớn che bụng của mình.

"Tử Thất Thất!"

"Tử Thất Thất!"

"Tử Thất Thất!"

"Mẹ!"

Bốn người đồng thanh lên tiếng, cũng khẩn trương đỡ lấy thân thể của cô.

Bạch Trú nhìn cô, đột nhiên đẩy Phương Lam cùng Mặc Thâm Dạ ra, đi tới trước mặt cô, vừa bắt lấy cô vừa cười mà nói "Tử Thất Thất đừng kích động, thật ra thì còn có một chuyện anh chưa có nói với em và mọi người!"

Bốn người cùng Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn hắn.

"Chuyện gì?" Tử Thất Thất trực tiếp hỏi.

"Là chuyện tốt! Chỉ là lúc nãy thấy tất cả mọi người đều lo lắng cho em, cho nên anh vẫn chưa có cơ hội nói ra!"

"Chuyện tốt?" Tử Thất Thất nghi ngờ.

"Không sai, thật ra thì em đã có thai hai tháng, chuyện em rơi từ trên cao xuống chút nữa đã khiến cho thai nhi trong bụng em xảy mất, thật may là Mặc Tử Hàn kịp thời đưa em đến đây, cũng may là không có đụng vào bụng của em, cho nên mới bảo vệ được sinh mệnh nhỏ bé này, bởi vì em đã bị động Thai Khí, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng, cho nên bắt đầu từ bây giờ em nhất định phải nghỉ dưỡng thai thật tốt, nhất định phải vô cùng chú ý, ngàn vạn lần không thể lại để xảy ra chuyện gì không may, ngay cả tâm tình cũng phải khống chế, không thể quá kích động, cũng không được quá lo lắng, cho nên bây giờ em phải bình tĩnh ổn định tâm thần của mình lại, coi như là vì con của em đi, hơn nữa anh đã nói Bách Hiên không sao, em còn lo lắng cái gì nữa? Anh là bác sĩ, chẳng lẽ em không tin tưởng anh sao?" Bạch Trú nhẹ giọng nói xong, gương mặt kiên định hướng về phía cô mỉm cười.

Tử Thất Thất nghe cái tin tức kinh người đó, không tự chủ đem tay đang ôm bụng buông lỏng sức lực.

Cô mang thai?

Cô một lần nữa lại có con với Mặc Tử Hàn!

Rất vui mừng, hai mắt nhìn về phía mặt của Mặc Tử Hàn, mà Mặc Tử Hàn cũng đã sớm vui mừng nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng rất kích động mà mỉm cười.

"Tử Thất Thất!" Mặc Tử Hàn vội vàng bắt lấy bàn tay lạnh như băng của cô nói "Tốt quá, chúng ta lại có thêm một đứa con!"

"A...... Ha ha ha......" Tử Thất Thất vui vẻ cười, cũng nắm lấy bàn tay ấm áp của Mặc Tử Hàn, sau đó cúi đầu nhìn bụng của mình, trong lòng vui mừng nói không ra lời, nhưng đồng thời cũng khổ sở không nói ra được.

Mặc dù Bạch Trú nói Bách Hiên không sao, nhưng căn bản là cô không có cách nào tin được, từ lầu bảy rơi xuống, vì cứu cô mà làm tấm đệm thịt, hắn có thể không xảy ra chuyện gì sao? Nếu như không có chuyện gì, thì vẻ mặt của mọi người cũng sẽ không như thế này, phải là vui vẻ mới đúng.

Bách Hiên......

Hắn rốt cuộc như thế nào?

"Chúc mừng cậu Tử Thất Thất, lại phải làm mẹ!" Phương Lam lập tức vừa cười vừa chúc mừng, nhưng nụ cười trên mặt cũng chỉ có một nửa vui mừng, một nửa kia vẫn là không đè nén được nặng nề.

"Chúc mừng em!" Mặc Thâm Dạ ở một bên trầm trầm phụ họa.

"Mẹ thật tốt quá, con được làm anh trai rồi!" Mặc Thiên Tân vui vẻ nói, nụ cười mặc dù vô cùng rực rỡ, nhưng hiện tại kỹ thật diễn xuất của hắn vẫn không cách nào tránh được pháp nhãn của Tử Thất Thất.

"Được rồi, mọi người cũng không cần phải vây quanh cô ấy nữa, hãy để cho cô yên tĩnh nghỉ ngơi đi, chúng ta hãy ra ngoài đi!" Bạch Trú nói xong, liền kéo bọn họ ra, sau đó mỉm cười đối mặt với Tử Thất Thất nói "Em không được lộn xộn, ít nhất hôm nay em không thể xuống giường đi lại, chờ thai nhi trong bụng của em ổn định, anh sẽ dẫn em đi thăm Bách Hiên có được hay không?"

"Hắn..... Thật không có chuyện gì sao? Thật còn sống?" Tử Thất Thất một lần nữa hỏi.

"Hắn còn sống, chỉ là bị thương nghiêm trọng hơn em thôi, cho nên vẫn còn hôn mê, chờ hắn tỉnh lại, anh lập tức sẽ thông báo cho em!"

"Ừh!" Tử Thất Thất nhẹ nhàng trả lời, trong lòng vẫn không cách nào không lo lắng.

Tất cả mọi người đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ để lại Mặc Tử Hàn ở bên giường của cô, mà Mặc Thâm Dạ là người đi ra sau cùng, đột nhiên tức giận mặt sưng lên, giận đùng đùng sải bước hướng hành lang đi.

"Anh muốn đi đâu?" Phương Lam bắt lấy cánh tay hắn, chất vấn.

"Anh muốn đi tìm Chung Khuê!"