Cha Tôi Là Thanh Tra Megure?

Chương 101-2: Ngoại truyện




NGOẠI TRUYỆN

Vào một ngày bình thường như bao ngày khác, Amaya đang ngủ trưa ở trong phòng của mình thì âm thanh huyên náo ở nhà trước làm cô tỉnh giấc. Amaya lơ mơ bước ra ngoài với tình trạngchưa tỉnh táo thì đã thấy đám nhóc thám tử nhí đang ở trong nhà cô và cả em trai cô nữa

"Chuyện gì mà ầm ĩ vậy?" Amaya ngáp một cái rõ to, đôi mắt còn lim dim muốn ngủ tiếp

"Chị Amaya... Có anh muốn gặp chị này" Ayumi lên tiếng, chỉ về hướng cửa nhà

Cô nhìn hai đứa nhóc đang đứng cửa ra vào mà không dám vào nhà, trời ạ... hình như còn chưa tỉnh táo hay sao mà lại nhìn có cảm giác giống thằng em mình lúc bé với cái người ở cùng nhà với mình vậy nhỉ

"Hai đứa... là ai, tìm chị có việc gì không?" Amaya dụi mắt, cố gắng làm mình phải tỉnh táo hơn

Một trong 2 đứa nhóc nhìn nhau rồi đưa cho cô bức thư, Amaya nhận lấy mở ra đọc

Hết nhìn lá thư rồi lại nhìn hai đứa nhóc, càng nhìn cô càng hoang mang, nhưng phải cố giữ bình tĩnh mà cho hai đứa sinh đôi đi vào trong nhà trước đã

"Chị... Hai anh.. này là ai thế?" Conan cũng vô cùng tò mò với hai vị khách mới đến này, tại sao lại có nét giống vậy chứ

"Là con của người bạn chị thôi, hôm nay họ bận công chuyện nên nhờ trông giữ khoảng 1 tuần" Amaya lén cất lá thư đi, dẫn hai cậu bé đi vào bếp

"Mấy nhóc lại qua hỏi cà ri à... Anh Subaru co chừa lại một ít trong bếp này" Amaya rót nước cho hai nhóc kia rồi mới đem cà ri ra cho nhóm thám tử, sẵn tiện lấy một ít đồ ăn vặt cho mấy nhóc kia

Huyên náo một lúc lâu, tất cả điều đã về trả lại không gian yên tĩnh như ban đầu, cả Conan dù rất tò mò nhưng cô cũng đã đuổi đi chơi luôn rồi, Amaya vẫn còn rất sốc, cần yên tĩnh để tiếp thu tình hình cái đã

"Hai đứa muốn ăn gì không... Nhà chị chỉ có Táo, Dâu với bánh flan thôi"

"Táo ạ" Cả hai đồng thanh

Amaya bày ra đĩa một đĩa táo với dâu tây ngon lành, càng nhìn hai đứa này ngoan ngoãn ngồi ăn trái cây, càng không thể tin được sự việc này xảy ra trong tương lai

"Chị tới giờ chưa biêt tên hai đứa...hai đưa tên gì? Mấy tuổi rồi?"

"12 tuổi ạ" Khi nói chuyện, cả hai điều nhìn Amaya với anh mắt vô cùng lấp lánh "Con là anh tên Cà ri, đây là em tên Táo"

Amaya phì cười, xem ra không được nói tên mà chỉ có thể khai tên ở nhà, người anh thì có nét giống thằng em nhà cô, còn người em thì giống anh, đáng tiết chuyện này chỉ có mình cô được biết còn Akai, lại không thể nói, chỉ có để anh tự đoán trong lòng thôi

"Hiện tại ở đây cứ xưng chị - em, đừng nên xưng như vậy, sẽ có hiểu lầm không đáng có đây, mẹ các em trước khi đưa hai em đến đây chắc đã nhắc nhở trươc rồi nhỉ?"

Cả lại lại lần nữa gật đầu cùng lúc, trông đáng yêu thật

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, là Ran, Sonoko và Sera tới chơi, như vậy không sao chứ

Amaya nhìn sang đám nhóc hỏi ý, Cà Ri và Táo điều gật đầu ý bảo không sao cả

Mở cửa đón khách, hai đứa đã nhanh chóng cầm lấy đĩa trái cây rồi chạy trốn lên phòng cô, dù cho chạy nhanh thế nào thì bóng dáng ấy 3 cô nàng vẫn kịp thấy được, Amaya nhanh chóng đánh lạc hướng 3 người cùng nhau vào thư phòng tán dóc tuy vậy cũng không thể khiến cho 1 người bị lung lay ý tưởng muốn biết hai bón dang ban nãy là ai

"Amaya... Hai đứa nhóc ban nãy là ai vậy?" Sera kéo Amaya qua một bên nói nhỏ

"À là con của người bạn tớ... Cô ấy vì bận công việc nên gửi tớ trông giúp" Amaya nói dối không chớp mắt, còn không quên dặn rằng hai đứa sợ người lạ nên đừng làm phiền chúng

Sera có vẻ không tin lắm, vì dáng lưng cả hai khá là quen... Nhưng hai đứa không cho gặp thì biết sao bây giờ

Hai đứa nhóc kia đang ở tron phòng của Amaya, với bản tính tò mò của đứa trẻ, hai nhóc đã vô cùng tích cực đi tham quan căn phòng này, không quên bàn tán và so sánh

"Nhìn này... sao 13 năm rồi mà mẹ vẫn y hệt này" Hai nhóc nhìn tấm ảnh để bàn của Amaya, không kiềm được mà thốt lên

"Sao không có hình của lão cha mình nhỉ" Hai đưa tích cực lục lội, nhưng một hồi lâu đúng là không có hình hồi trẻ của lão cha già nhà mình, cả hai đang còn mất hứng vì không thể thấy hình mắt lim dim buồn ngủ, dù sao cũng không thể ra khỏi phòng được nên cả hai đành leo lên giường Amaya mà ngủ

Akai trở về nhà, thấy có giày dép nữ liền đoán được bạn bè Amaya đến chơi, nhưng tại sao lại có giày trẻ con ở đây, trong thử phòng là âm thanh nói chuyện rôm rả của hội bạn gái nên anh cũng không tiện ghé vào đành phải lên phòng cất đồ

Nhưng ai có thể giải thích cho anh hiểu... Rằng hai đứa nhóc nằm trên giường mình là ai không?

Anh cẩn thận tiến lại gần... Có phần không thể tin được... 2 đứa nhóc này sao lại giống đến mức này...

So với vẻ hoang mang của Amaya, thì Akai còn muốn hoang mang hơn gấp mấy lần, cái gì đây... Bọn nào đây... Amaya mà thấy liệu co hiểu lầm mình có con rơi ở ngoài không

Mà sao lại ở trong phòng mình, có khi nào vì để giữ chứng cứ nên mới để đám này ở trong phòng, đợi mình về để tiến hành tra khảo

Nhưng anh đâu phải là người quan hệ bừa bãi... chắc chắn sẽ không có

Vậy hai đứa nhóc là ai?

Càng nhìn càng rối bời, thực sự chỉ là trùng hợp sao?

"Ưm... Mùi của mẹ thơm quá" Bé Táo dụi mặt vào gối, mơ màng ngủ tiếp, Cà Ri nghe vậy cũng chỉ gật gù đồng ý, cứ thế mà ngủ

Akai lại có dịp cứng đơ lần hai, "Mẹ?" Cái gì vậy... Giường Amaya dĩ nhiên là có mùi cô rồi nhưng tại sao lại xưng hô như vậy

Chưa bao giờ Akai lại rơi vào trường hợp không thể giải thích thế này, nếu nói là con cô thì thà bảo đây là con anh còn đúng hơn nhưng anh vẫn khẳng định một lần nữa, xưa kia anh không hề có mỗi quan hệ bừa bãi dẫn đến có đứa con lớn tướng thế này

Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi trong phòng, Akai suy diễn bao nhiêu giả thuyết nhưng toàn là điều phi thực tế, đây là hiện thực, thế giới khoa học không phải phim.. làm gì có chuyện xuyên không, tương lai chứ, anh nhúng vai tỏ vẻ chắc mình nghĩ nhiều quá thành điên rồi

Dù sao cũng phải xuống chào hỏi bạn bè của cô, Akai rời khỏi phòng, ở lại càng khiến đầu óc của anh xoắn thêm mà thôi

Có vẻ cuộc nói chuyện giữa nhóm bạn gái khá dai dẳng, ở nhà rất chán nên cả nhóm lôi kéo nhau đi quán cafe ngồi tán doc tiếp, trước khi đi, Amaya lên phòng kiểm tra 2 đứa nhóc, thấy còn đang ngủ cô cẩn thận đóng cửa lại rồi dặn dò Akai rằng "hai đứa nhóc là con của người bạn, có thể sẽ ở đây 1 tuần, anh chăm sóc giúp em một lát nhé, chiều em về"

Anh đâu có rành ba cái chuyện chăm sóc trẻ con đâu... Sao cô nỡ làm vậy chứ

Nhưng trước khi đi... Ánh mắt Amaya có gì đó rất đáng nghi

"Chú... Là ai vậy?" Sao trong nhà mẹ lại có một chú lạ hoắc vậy

Hai đứa nhìn Akai với anh mắt vô cùng đề phòng

"Câu này người hỏi nên là chú mới đúng đấy" Akai đang nấu cớm tối, 2 đứa này ngủ chổng mông lên trời tận tối mà dám đến trước mặt anh tra khảo anh nữa

"Không nói" Cà Ri mặt bánh bao phụng phịu, anh trai Táo nghiêm túc hơn nói "Không trả lời"

"Vậy chú cũng không trả lời đâu" Đã không biết hai đứa này là ai, mà còn phải nấu ăn cho nữa, coi có tức không

"Sao chú lại nấu Cà ri... Mẹ có thích cà ri đâu" Táo giật mình, hình như phát hiện mình nói hớ rồi, lật đật ngâm miệng lại, kéo theo đứa em mình tránh đi chỗ khác

Akai giả vờ như chưa nghe được gì, hai đứa nhóc thấy vẻ mặt bình thường của Akai cũng chậm chạp ngồi lại quầy bar, nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm bếp của người đàn ông lạ mặt kia

"Chú gì ơi... Chị Amaya đâu rồi" Táo mở lời trước, ngủ dậy cậu cùng em mình đi cả một vòng rồi mà vẫn không thấy Amaya đâu, chỉ còn cách hỏi người trong nhà này thôi

"Chị ấy đi chơi với bạn bè rồi?" Anh nêm nồi cà ri xem đã vừa miệng chưa, thấy đã ổn liền tắt bếp, nấu món khác

"Có phải đi với chị Ran, Sonoko với chị Sera không?" nhóc Cà ri lên tiếng, ban nãy cậu biết nhà có bạn đến chơi nhưng chưa kịp nhìn mặt đã vội vàng chạy trốn rồi

"Ồ... Các cháu biết các chị ấy sao?" Akai ngạc nhiên, vòng xã hội Amaya vô cùng ít, nếu có quen hai nhóc này hoặc một người phụ nữ có con nào đi nữa thì nhất định anh sẽ biết, đằng này thù lù xuất hiện hai cậu nhóc này, đã thế có vẻ quen thuộc với Amaya

"Biết chứ... dù sao cả ba..." Nói đến đây, nhóc Táo kịp bịt miệng đứa em mình lại, cười cười bịa chuyện cho qua, cậu sợ nói nhiều lại lộ thân phận mất

Akai càng nhìn hai đứa này, càng cảm thấy có vấn đề, nhưng chả thể bắt bẻ vấn đề ở đâu

Táo và Cà ri sau khi ngồi tán chuyện cho tỉnh ngủ, thì cũng xoắn tay áo vào phụ việc với Akai, đến anh còn phải bất ngờ với độ hiểu chuyện và hợp ý của cả 3 người, cứ như đã sống chung rất lâu vậy

Không những thế, hai đứa nhóc này rất rõ khẩu vị của Amaya, chỉ trong vòng vài tiếng, mà khung bậc cảm xúc của anh cứ lên xuống liên tục

Làm cơm tối xong, thường lệ anh sẽ vào phòng sách làm việc, hai đứa nhóc thấy vậy cũng lẽo đẽo theo sau, chúng quen thuộc lựa một quyển sách ngồi bệch xuống sàn đọc, ánh mắt thì lâu lâu nhìn anh, thì thầm gì đó

Cảm giác như mình bị nói xấu vậy...

Dù sao cũng là trẻ con, anh cũng không thể vì chuyện nhỏ xíu mà để bụng, chúng có chút kỳ lạ song cũng không quá quậy phá nên dần cũng quên lãng hai hình người to lớn trong phòng

Akai đang vô cùng tập trung, bỗng cảm giác ớn lạnh sau lưng, anh cảnh giác kịp thời ngăn cái bàn tay nhỏ xíu ở phía sau đang có ý định kéo cổ áo anh xuống

"Bạn nhỏ... cháu đừng nghịch được không, chú đang bận làm việc" Anh phải rất kiềm chế để không phải làm mạnh tay với hai đứa nhóc này đấy

"Quả nhiên... Đây là hình dạng hóa trang của chú sao?" Cà ri nhìn Akai với ánh mắt long lanh to tròn, gương mắt thơ ngây phát sáng hỏi anh

Chỉ là một đứa nhóc mà có thể nhìn ra được... Rốt cuộc đám này là ai vậy?

Anh chưa kịp để lại đáp án hay lời cảnh báo thì Amaya trở về, nghe giọng của cô, hai thằng nhóc trầm tính ban nãy biến mất, thay vào đó là hình dáng vui vẻ tựa như mẹ đi chợ về, cả đám cùng nhau trông ngóng mong chờ

Càng nhìn khung cảnh 3 người, anh lại càng thấy hài hòa...

Anh còn phải bị cho ra rìa bởi hai thằng nhóc này, không biết do vô tình hay cố ý, cứ mỗi lần anh và cô ngồi gần nhau, hai tên này lại đúng lúc xuất hiện chen ngang

Tối ngủ, hai đứa này lại giành chỗ ngủ, yêu cầu anh ngủ riêng, còn không quên làm mặt xấu chọc quê anh, tức một cái là mình không thể làm được gì

Đến giữa khuya, một bóng dáng nhỏ nhắn mò vào phòng mình, cô cẩn thận leo lên giường nằm cạnh anh

"Rốt cuộc hai đứa nhóc đó là ai thế?" Akai kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, vật vã hơn nửa ngày, giờ mới có cơ hội gần gũi với cô

"Đã bảo là con của người họ hàng xa rồi mà, bộ chúng làm gì khiến anh không vui sao?" Đừng tưởng cô không nhìn thấy gương mặt đen như đáy nồi của anh mỗi lần bị đám này phá đâu

"Không có... Chỉ là cảm giác như bọn này không để anh gần em" Đúng vậy, cứ mỗi lần ngồi gần cô, là chúng lại chen giữa phá đám, đã thế còn nhìn anh như kẻ địch, nhìn chằm chằm phòng thủ

Amaya nhịn cười, rúc trong lồng ngực anh, ẩn ý bảo "Mai anh cho chúng nhìn mặt anh lúc chưa hóa trang, biết đâu cả hai liền buông phòng bị"

Nói rồi cô nhắm mắt ngủ, không để tên nào đó có ý muốn dò hỏi tới cùng, dù sao mai cô phải đến câu lạc bộ luyện tập, vắng mặt ở nhà tới chiều, cả 3 khi đó xem chừng lại có cơ hội tìm hiểu về nhau đấy

Như Amaya nói, anh cố tình làm lộ gương mặt thật trước khi hóa trang của mình, vờ như bị chúng phát hiện gương mặt hôm qua chính là thân phận giả, thái độ thai đổi hẳn 180 độ ngay lập tức, tuy không còn vẻ thù địch, thay vào đó là e dè, cẩn thận hơn, lễ phép hơn...?

Mấy đứa nhóc ngoài công cuộc đọc sách, tham quan nhà thì không hề bước chân đi đâu cả, vì để cả 3 có thể hiểu nhau hơn, Amaya đã chuẩn bị sẵn bánh cookie và trà, có gì mọi người nếu muốn nói chuyện thì có thể vừa nhâm nhi, vừa tìm hiểu lẫn nhau

"Ba mẹ hai cháu đâu rồi.... Sao lại để chị Amaya trông nom vậy?"

"Mẹ cháu vừa sanh em bé xong... Vì quá bận rộn nên mới gửi cháu đến đây" Nhóc Cà ri thành thật khai báo

"Ồ... Nhà cháu có mấy anh em" Anh cảm thấy bọn nhóc này sẽ không đề phòng mình như hôm qua, nên mới yên tâm mà hỏi chuyện như vậy

Táo chỉ về phía mình "Cháu là anh cả, Cà ri là thứ 2 và bé Dâu là út, bé mới được tuần tuổi thôi"

Anh hơi chút bất ngờ vì hai đứa nhóc này là sinh đôi vì cả hai hầu như là không giống nhau, chỉ có màu mắt thì đặc biệt giống người mẹ như lời nhóc Cà ri nói, cả đứa em gái cũng vậy, đôi mắt y hệt mẹ và cả tuổi tác anh em trong nhà cách khá xa nhau, tận 12 tuổi lận, xem ra người mẹ sanh bé út lúc tuổi cao nhỉ

"Không đâu... mẹ cháu năm nay mới 33 tuổi thôi"

Anh gần như biết các thông tin cần thiết về hai đứa trẻ, nhưng khi nói đến họ tên cha mẹ chúng, chúng lại chọn giải pháp im lặng, cũng phải. ngay cả tên thật hai đứa điều giấu đi, chỉ nói tên ở nhà chứng tỏ cha mẹ chúng đã giấu hết rồi

33 tuổi đã có 3 đứa trẻ, đã thế hai đứa song sinh này đã 12 tuổi rồi, như vậy người mẹ có thai rất sớm

Anh vẫn tò mò, rốt cuộc cha mẹ hai tên nhóc này là ai mà lại có thể nặn ra một người thì có nét giống anh, một người thì lại giống hệt cậu nhóc thám tử Conan kia đến vậy nhỉ

"Cha mẹ cháu làm công việc gì nhỉ?" Tuy biết hỏi công việc riêng tư có chút bất tiện, nhưng để giải tỏa tính tò mò của mình, Akai buộc miệng hỏi "Nếu không tiện, hai cháu có thể không nói

"Cha cháu từng là một đặc vụ, hiện tại đã về hưu, bây giờ ở nhà viết sách tận hưởng cuộc sống về già mà thôi, còn mẹ là nghề kinh doanh dịch vụ ạ" Cà ri rất thành thật khai báo, Táo muốn ngăn thì cũng đã không dừng kịp rồi

Nghe có vẻ tuổi tác hai vợ chồng khá chênh lệch nhỉ, Akai xoa cằm suy đoán, có điều không có hỏi đến người đàn ông kia bao nhiêu tuổi, cái cần biết mình cũng biết rõ rồi, còn chi tiết hơn thì bọn nhóc này có cạy miệng cũng không khai ra

Thiệt kín miệng rõ ràng rất giống ai đó

Anh sợ hai đứa ở nhà sẽ quá buồn chán, tỏ ý muốn đi đâu chơi không thì cả hai đứa điều lắc đầu, trước khi đến được đây, cả 2 đã được dặn không được đi đâu lung tung, càng ít người biết đến sự hiện diện của cả hau đứa thì càng tốt

Tuy không khí cả hai bên đã dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn không thể chấp nhận được việc mình bị hai thằng nhóc cướp mất giường và người vào mỗi tối,

Nhiều lúc muốn gọi ra nói chuyện riêng thì Amaya kéo ra khuyên ngăn, dù sao đám nhóc cũng ở có mấy ngày, chịu khó xíu, Amaya ngày đầu còn canh chúng ngủ rồi mò sáng phòng anh hoặc anh đợi khuya mới đưa người rời phòng, sau 2 lần không thấy người, bọn nhóc đã đề cao cảnh giác đành phải người ở đâu thì yên ở đó

Tức một cái lại không thể làm gì được, đây có phải anh gặp được khắc tinh của mình

ngày qua ngày, cuối cùng hai nhóc kia cũng rời đi, có điều khi đó anh không có nhà, nên không thể cũng Amaya tiễn bọn nhóc,

Có hai đứa thì nhà ồn cả lên, mà thiếu chúng tự nhiên lại có chút vắng vẻ, tuy vậy anh vẫn tò mò vì sao khi biết thân phận Subaru là giả, và nhìn được mặt anh chúng lại có thái độ hoàng toàn khác hẳn, như... Như là một người chúng rất kính trọng, như anh đối với cha mình vậy

Trở về phòng cô, Amaya bận rộn dọn lại đồ đạc, dưới sàn anh thấy được vài sợi tóc ngắn không phải của Amaya, đứa nhóc Cà ri có tóc ánh nâu, còn Táo lại thuần đen, nhân lúc Amaya không chú ý, anh giấu hai mẫu tóc vào túi quần

"Tối nay em muốn ăn gì?" Akai tiến tới, giúp Amaya thay vỏ nẹm mới vừa giặc hồi sáng

"Tự nhiên em thèm Ramen, hôm nay không ăn cơm nhé"nhớ lại cũng lâu rồi cô không ghé quán, coi như nhân tiện cùng anh dạo phố luôn, 1 công 2 chuyện

Nhân lúc Amaya không có ở nhà, Akai lấy sấp văn kiện mình vừa nhận được từ bệnh viện, nhìn kết quả anh vừa không thể tin được lại như thể đây là kết quả anh mong muốn

Thân phận thực sự của Amaya anh đã khám phá ra, nếu đúng như trên giấy tờ thì quả là chuyện không quá khó tin

Có khi nào Amaya cũng biết rõ nên mới dễ dàng cho hai đứa vào nhà, đã thế còn bảo anh lộ thân phận mình mà không đắn đo

Vậy mà anh cũng liều mình, lộ mình cho chúng thấy, khi ấy không phải là quyết định bồng bột, một phần do cảm giác của mình với chúng, một phần anh muốn kiểm tra phản ứng của hai đứa trẻ đó, thực sự là ngoài mong đợi

Tiêu hủy toàn bộ tài liệu mình nhận được

Vừa đúng lúc Amaya trở về, Không hiểu người ở trong nhà nay có gì lại vui vẻ đến vậy, còn vừa hát vừa nấu ăn, cái gì vậy nhỉ, bộ mới trúng số à

Giọng hát ma che quỷ hơn nghe mà rùng mình, cô lại không nỡ làm lòng ai tan nát, tiến gần Akai dò hỏi xem hôm nay có gì mà nay yêu đời như vậy, còn hát hò huýt sáo nữa chứ

"Yêu đời à...? Ừ hôm nay anh thử vận may, tuy trúng không lớn nhưng là có trúng này" Akai khoe hai tờ giấy số mình mới mua bừa, chỉ là không ngờ mình lại trúng giải đấy, có điều giải thưởng an ủi thôi

"Ôi trời... Có vậy thôi mà vui đến vậy" Nói vậy thôi, nghe vậy cô cũng vui vẻ theo, dù sao trước giờ vận may của cô luôn không tốt, gần như không chơi mấy trò ăn may như thế này, cũng hơi chút bất ngờ vì Akai lại nhàm chán chơi chúng đấy