Cha Tôi Là Thanh Tra Megure?

Chương 10: Cuộc Gặp Gỡ




Truyện được đăng tại tại Wattpad với nick TieuBachTho07, nếu bạn đọc ở trang khác chính là bản copy, mà bản copy đôi khi sẽ không đầy đủ. Mong bạn sẽ đọc trang chính chủ để có thể ủng hộ và tăng động lực để Thỏ có thể sáng tác các tác phẩm tốt hơn nhé 


Sau vụ án, hung thủ cũng đã nhận tội cho hành động sai trái của mình, tuy câu chuyện đằng sau chất chứa nhiều bi thương


Amaya nhìn bầu trời dần trở nên xám xịt, bước chân dần vội vã muốn trở về, cô rất ghét mưa vì trời mưa khiến ký ức ngày xưa ùa về, ngày mưa là ngày cô xuyên đến thế giới này, ngày mưa chính là ngày cô nhìn thấy thân thể này bị bắn chết và ném xuống biển


"Này...cô bé không sao chứ ?" 


Giọng nói trầm lạnh làm cô giật mình, thoát khỏi ám ảnh của cơ thể này ban cho


Nương theo âm thanh đã gọi mình, là một người có mái tóc đen dài, gương mặt góc cạnh như người mẫu tạp chí, đôi mắt lạnh lùng như thể chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh thôi cũng đủ người đối diện cảm thấy rét run


"Em không sao... cảm ơn" Cô cười nhẹ lễ phép, mưa to không chịu dứt buộc cô phải tìm chỗ trú mưa, thật may rất nhanh cô liền tìm được một của hàng đã đóng cửa, phía trước có mái che nên cô đã tấp vào, còn người đàn ông bên cạnh bước cạnh cô khi nào thì cô cũng không rõ, có lẽ do quá đắm chìm trong hồi ức, mà không phát hiện ra


Amaya cũng nhận ra , đây là người đã va phải mình hồi lễ hội và là người đã đụng trúng mình khiến cô làm rơi kính áp tròng, dù sao vẻ ngoài anh ta có ấn tượng khá mạnh, muốn quên cũng khó 


Cô cũng chẳng lanh đến mức nhận người quen, cùng anh ta đứng dưới mái hiên trú mưa 


"Xem ra đây là lần thứ 3 chúng ta chạm mặt nhau nhỉ, tuy chỉ là do cô bé hậu đậu đụng phải tôi"Người đàn ông bên cạnh chợt lên tiếng, cô hơi giật mình vì anh chủ động nói chuyện với cô, dù gì bề ngoài của người này khá lạnh lùng và kín tiếng


"Không ngờ anh nhớ đến em đấy, dù gì em và anh gặp nhau chỉ là thoát chốc thôi" Amaya phì cười, cô và anh mỗi lần gặp chỉ là thoáng qua thôi, nếu tính ra chưa chắc được 5s nữa đó " Em có thể biết tên anh không ?" không phải cô mê trai đâu... Cô chỉ muốn biết tên anh ta thôi mà


Anh ta chợt yên lặng một hồi lâu mới trả lời cô : " Subaru Okiya,  tôi tên Subaru Okiya"


Amaya cảm giác được đây không phải là tên thật của anh


Anh có gì đó muốn giấu Amaya song cô cũng không quan tâm, cô đơn thuần muốn hỏi tên để có gì tiện nói chuyện thôi


"Em tên là Amaya Megure, hân hạnh gặp mặt" 


Lại là một khoảng yên lặng, bởi vì hai kẻ đứng dưới mái hiên toàn là những kẻ kiệm lời, vì thế muốn tìm đến chủ đề tán dóc e là khó khăn rồi


Mưa không có dấu hiệu dừng cô đành phải gọi taxi đưa cô về, đáng lẽ là nhờ lão cha mình đưa đón mà chợt nhớ công việc ông chất ca như núi, còn mẹ thì càng không muốn gọi, cô không nỡ mẹ cô đi mưa mà đón cô về 


Taxi đến, cô gửi chào tạm biệt với chàng trai vừa biết tên kia, với lời chào xã giao hẹn gặp lại vào dịp lần sau


Cô chỉ nghĩ đây là câu nói vu vơ, và anh ta cũng trả lời theo phép lịch sự, chỉ không ngờ, 1 tuần sau đó 2 người liền gặp lại 


Mỗi sáng cô có thói quen chạy tập thể dục ở công viên gần nhà trước khi đến trường, và như thường lệ, chạy được 2 vòng quanh công viên, bóng dáng quen thuộc chạy cạnh cô


"Ồ... Amaya san cũng thường tập thể dục quanh đây sao ?" 


Subaru  hôm nay mặt trang phục thể thao dài màu đen, tóc dài của anh đã được buộc lên gọn gàng,  nhìn cỏ vẻ trẻ trung hơn sau mấy lần trước vô tình gặp anh, vừa lạnh lùng, lại vừa già dặn


" Đúng vậy, hằng ngày em điều tập ở đây, anh thường xuyên tập ở đây hay sao mà em không thấy nhỉ ?" Cô vừa chạy song song với Subaru, hỏi


"không... đây là lần đầu tôi chạy ở công viên này, lúc trước là ở chỗ khác, vì muốn đổi không khí nên mới đi ngang qua đây" 


Tuy cả hai chạy đã 4 vòng công viên, hơi thở điều rất bình ổn không có dấu hiệu thở gấp mệt mỏi nên  chứng tỏ cho thấy cường độ tập thể dục và sức khỏe của đôi trai gái này không phải dạng vừa


Thực ra bình thường cô chạy 3 vòng sẽ nghỉ ngơi và lập tức trở về nhà, nhưng hôm nay có sự thay đổi, nói chính xác là do mê trai ấy mà nên mới nán lại xíu


Cuộc đời cô từ kiếp trước đến kiếp này, chưa có người đàn ông nào khiến cô hứng thú hoặc tò mò đến cả, nên khi gặp được người, theo bản năng cô muốn tìm hiểu sâu hơn mặc kệ người chạy song song với mình là người như thế nào


Cơ thể lẫn vóc dáng cho thấy anh ta là người rất giỏi võ thuật, đôi mắt sắc lạnh, hờ hững như đã trải qua nhiều chuyện không hay, cảm giác không phải là người bình thường, ít nhất sẽ là người trong quân đội hay  là võ sư, nhưng quân đội nào có chuyện  cho để tóc dài đến vậy,...Đã thế sao cô cảm giác từ sau lần trú mưa kia, cuộc gặp gỡ lần này như có dự tính trước 


Là do cô đa nghi hay chỉ là vô tình ?


Nhìn đồng hồ trên tay,  đã đến thời gian  cô phải trở về liền chào tạm biệt anh 


"Em đi hướng nào ?" Subaru hỏi, cô liền chỉ về hướng mình thường về,  không phải là cô quá mất cảnh giác khi chỉ đường một người lạ mặt về nhà mình, giác quan có cô biết rằng, người này chỉ mờ ám về thân phận nhưng sẽ không gây hại gì cho cô


" tôi đi với em" 


Mọi yêu cầu của trai đẹp điều được chấp thuận, Amaya vui vẻ đi cạnh người đàn ông mà mình chỉ mới mấy lần gặp mặt


Gần về đến nhà, 1 cánh tay chảy đầy máu đang đung đưa trên ban công của ngôi nhà phía trước, mọi người tập trung ở đó rất đông, cô và Subaru chạy đến hỏi chuyện thì phát hiện nhà này  có vụ thảm sát và đã gọi cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường rồi, hiện tại họ tập trung ở đây vì tâm lí tò mò thôi


Không bao lâu, tiếng còi inh ỏi của cảnh sát đến, người thụ án  không ai khác chính là cha cô và Trung sĩ Takagi


Nhìn thấy cô, Cha cô chỉ nhắc nhở một tiếng nên trở về để kịp giờ lên lớp, sau giờ học thì đi chỗ làm của ông lấy lời khai, còn những những người có mặt ở hiện trường thì ở lại để khai báo hiện trường, và ngay cả Subaru cũng phải ở lại


Cô đành tạm biệt anh với anh nhìn soi mói của một người cha, nhìn ánh mắt ông như thể  'Vế nhà ta sẽ hỏi chuyện con' khiến cô rùng mình


Lên được chức thanh tra dĩ nhiên khả năng hỏi cung không phải tầm thường rồi, mà... ể cô có gì phải sợ,  có phải là quan hệ giấu giếm gì đâu, ầy da viết truyện trinh thám riết đầu óc lú theo luôn a


P/S: Chương này đáng lẽ là đăng hôm qua để chúc mọi người trung thu vui vẻ, sau đó đi chơi vui quá cái quên luôn =))))


Và cảm ơn bạn @Shiro-Yukiko đã design giúp mình bìa bộ truyện nhé