Cha Thượng Tá, Giở Trò Lưu Manh!

Chương 4: Nửa đường gặp chuyện!




An Ngọc Thần cảm thấy ngôn hành cử chỉ của tiểu thư có gì đó không giống với bình thường, ánh mắt sắc bén vô tình hay cố ý đều khóa chặt vào bóng hình xinh đẹpthanh nhã kia.

Mà lúc này, trên lầu hai, sau khi thoát khỏi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người nọ, Dung Nhụy Tâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, theo ánh mắt của con trai tìm được phòng của hai người họ. Đập vào mắt lại là màu hồng nhàn nhạt, lấy màu trắng làm điểm nhấn.

Vật dụng vừa cổ điển lại mang phong cách Châu Âu xa hoa, cũng xem như phong cách mà mình thích nhưng đối với người thiên về màu tím như Dung Nhụy Tâm mà nói, màu hồng nhạt này làm cho người ta ngọt đến phát ngấy, may mắn còn điểm xuyết màu trắng, nên cũng không khó chấp nhận.

“Mẹ, mẹ thay quần áo đi, Tiểu Phong về phòng lấy máy tính với máy chơi game đã!”.

Vừa tụt xuống dưới, Dung Tiểu Phong vừa nói, thân hình nho nhỏ vọt tới cửa phòng tận cùng bên trong, hóa ra đây là hai căn phòng của mẹ con họ thông với nhau.

Bên dưới còn có hai người đang chờ, nên Dung Nhụy Tâm cũng có không có nhiều thời gian để đánh giá căn phòng này. Cô đi đến trước tủ quần áo nhẹ nhàng mở ra, quả nhiên không ngoài dự liệu, bên trong là đủ các loại quần áo kiểu dáng đa dạng, có rất nhiều bộ nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng màu sắc chủ đạo hầu hết vẫn là màu hồng phấn liền không khỏi tặc lưỡi cảm thán. Ngắm đi ngắm lại, chọn đi chọn lại mấy lần, cuối cùng cũng tìm được một bộ hợp ý.

Một bộ váy liền cổ chữ V màu tím nhạt cao nhã thanh tú, thắt lưng thon dài, tay áo làm bằng sa mỏng bồng bềnh, vô cùng hài hòa. Dung Nhụy Tâm lập tức lấy ra đi vào nhà vệ sinh thay.

Thu thập xong mọi thứ, Dung Tiểu Phong nhu thuận giúp mẹ lấy điện thoại di động, khăn tay, chìa khóa cùng vài đồ linh tinh khác. Mỗi lần về nàh ông bà ngoại mẹ đều dẫn cậu theo, một em bé ngoan đương nhiên phải giúp mẹ vài việc lặt vặt, tuy còn nhỏ nhưng cậu vẫn nhớ rõ lời cậu út đã nói, nam tử hán đại trượng phu cần phải biết quan tâm chiếu cố gia đình của mình mới có tiền đồ.

Saukhi thay váy xong đi ra, Dung Nhụy Tâm liền thấy con trai đang lục lọi trên bàn trang điểm liền hỏi: “Tiểu Phong, con đang tìm gì vậy?”.

“Mẹ, con tìm chìa khóa và di động cho mẹ, sợ mẹ không nhớ rõ!”. Vừa trả lời, Dung Tiểu Phong vừa kiểm tra lại mọi thứ, lúc cậu bé quay đầu lại liền kinh ngạc há hốc mồm nói: “Oa, mẹ, mẹ mặc bộ váy này đẹp quá, bà ngoại thực tinh mắt, nói mẹ rất hợp với màu tím, cuối cùng thì mẹ cũng mặc nó, bà ngoại mà nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.”

Chả trách, hóa ra đây là bộ vày mà mẹ Dung mua cho con gái bảo bối, trước ánh mắt đầy tán thưởng của con trai Dung Nhụy Tâm ngượng ngùng đứng lên, sửa sang lại mái tóc dài của mình.

Nghĩ mẹ không tin lời mình nói, Dung Tiểu Phong không nói hai lời, liền kéo tay cô ra đứng trước gương, lúc này ngay cả Dung Nhụy Tâm cũng kinh ngạc nói không ra lời.

Cô gái trước mắt quyến rũ xinh đẹp, ngũ quan lịch sự tao nhã, dáng người thon dài, có lồi có lõm, ánh mắt tinh khiết mê người, mái tóc đen bóng phiêu dật, khí chất văn nhã nhẹ nhàng, thanh thuần thoát tục, nhìn không ra đây là gái một con.

Bộ váy tím trên người càng tôn lên vóc dáng đoan trang tao nhã tú lệ của cô, khiến Dung Nhụy Tâm âm thầm tán thưởng không thôi, chẳng trách lại sinh ra một cậu nhóc đẹp như tiên đồng.

Trong gương là hai gương mặt tương đối giống nhau, lúc này cả hai đều nở nụ cười nhàn nhạt, trong phút chốc, trái tim như được lấp đầy, ngay lúc này Dung Nhụy Tâm đã biết thế nào gọi là huyết mạch, không cần nói gì chỉtrao đổi bằng mắt đã thấy cảm động không thôi.

“Mẹ, Tiểu Phong không nói sai chứ, đi thôi mẹ, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi!”

“Được, chúng ta xuất phát nào!”

Nhìn vào gương cười cười, Dung Nhụy Tâm tùy ý vơ một chiếc túi hồng nhạt lên, vừa liếc mắt liền biết chiếc túi này được làm thủ công từ Pháp, cho mấy thứ con trai vừa tìm bỏ vào trong đó, lại cầm thêm mấy thứ của Dung Tiểu Phong lên, xong xuôi đâu đấy liền nắm tay nhau xuống lầu.

Thấy mẹ con họ đi xuống, hai người bên dưới không nói năng gì, chỉ lẳng lặng tiếp nhận mọi thứ từ tay Dung Nhụy Tâm, cứ thế mà đi ra ngoài.

Ngồi trên chiếc Bentley xa hoa, tim Dung Nhụy Tâm vẫn đập binh binh không ngừng, mắt chớp chớp không ngừng, đây chính là chiếc xe đẳng cấp thế giới đầy, trước kia cô chỉ được sờ mà không có cơ hội ngồi lên, không ngờ lúc này lại được hưởng đãi ngộ bậc này.

An Ngọc Thần mới vừa ra cửa liền nhận được điện thoại của cậu út nhà họ Dung gọi đến đón mình, khiến cho lão Vương không ngừng tăng tốc, xe lao vun vút trên đường, cây xanh cùng các tòa nhà cao tầng không ngừng lùi về phía sau, tốc độ xe mặc dù nhanh nhưng lại vô cùng ổn định, chẳng khác nào như đang ngồi trên sô pha nhà mình.

Dung Nhụy Tâm sau khi bình tĩnh lại, mới phát hiện con trai bên cạnh đang im lặng bắt tay vào lắp súng đồ chơi, ngồi trên xe mà tập trung quá sẽkhông tốt, đặc biệt là trẻ con đang trong quá trình trưởng thành.

Vừa định lên tiếng, cả người Dung Nhụy Tâm liền nhào lên phía trước, theo phản xạ vội vươn tay ôm con trai mình vào lòng, còn chưa kịp hỏi, thì một âm thanh chói tai chợt vang lên: “Két...”.

Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên như cháy xém cả mặt đường, cũng may mọi người bình an không có việc gì, Dung Nhụy Tâm lập tức nhìn ra đằng trước hỏi: “Lão Vương, phát sinh chuyện gì ?”

“Tiểu thư, phía trước có đèn đỏ, vừa rồi có một xe vượt qua xe chúng ta xe, rất có khả năng...”

“Ai lái xe thế, có biết chạy hay không thế, chẳng lẽ không nhìn thấy đèn đỏ hay sao, còn dám vượt lên, muốn đâm chết à, đi ra, xuống xe mau lên!”.

Lão Vương còn chưa kịp trả lời thì chủ nhân của chiếc xe màu đỏ phía trước đã xuống xe chửi ầm lên, Dung Nhụy Tâm nhìn qua cửa kính liền nhìn thấy người kia là phụ nữ mặc váy dài màu trắng bó sát người.

Tóc dài uốn xoăn nhuộm màu đỏ rượu, móng tay cũng ton sur ton đỏ chót chon chọt, đang chỉ vào lái xe mà kêu gào, thấy thế lão Vương nhíu mày, bất đắc dĩ mở cửa xuống xe

“Tiểu thư, cô mới chính là người vượt lên trước, mà tôi cũng không hề đâm vào đuôi xe của cô!”

“Ông già này, bị mù chắc, bổn tiểu thư đây chạy đằng trước thì có, xe của mấy người chạy như ăn cướp mới tông vào đuôi xe của tôi, muốn đâm cho người ta thương tích đầy mình hay sao chứ!”.