9.
Mục đích của An Cảnh Nghiêm lộ rõ như ban ngày, nhưng tôi vẫn quyết định vờ như không hiểu, đợi mười ngày nữa là tôi đã có thể rời khỏi đây.
Thật ra, trong mấy ngày nằm ở trung tâm phục hồi, An Cảnh Nghiêm là người tôi gặp nhiều nhất, có khi anh còn đến vào ban đêm để đắp chăn cho tôi và Lạc Lạc.
Ánh mắt anh nhìn Lạc Lạc cũng ấm áp đến lạ kỳ.
Thậm chí đôi khi tôi còn mê mang nghĩ, Lạc Lạc có được một người ba như thế cũng khá tốt.
Chẳng qua sau khi tỉnh táo lại, tôi đã tự phủ nhận suy nghĩ này.
Chỉ cần tôi rời khỏi chỗ này, chỉ cần chúng tôi không gặp lại nhau, tôi sẽ có thể coi tất cả những điều này như một giấc mộng Nam Kha(*).
(*) Giấc mộng Nam Kha (南柯一梦): hay còn gọi là giấc mộng hòe, thường dùng để chỉ mơ hộng hão huyền, không thực tế.
Hôm nay lúc nửa đêm, tôi bị tiếng kêu nghẹn ngào của Lạc Lạc đánh thức, trán thằng bé nóng hầm hập, sắc mặt ửng đỏ bất thường, cậu phát sốt, cũng chẳng có dấu hiệu hạ sốt, khi nhấn chuông tay tôi đều phải run rẩy.
Hộ lý vẫn chưa tới, từ trước tới nay tôi chưa từng biết thời gian trôi qua lâu đến thế.
Tôi xoay người xuống giường, vì hấp tấp mà ngã nhào sang một bên, chợt một cánh tay hữu lực đỡ lấy tôi.
“Tình Tình, em đừng gấp, anh ở đây, có anh ở đây.”
Là An Cảnh Nghiêm! Anh đã đến kịp lúc!
Tôi nắm lấy góc áo An Cảnh Nghiêm như bắt được cọng rơm cứu mạng: “An Cảnh Nghiêm, anh cứu Lạc Lạc với.” Anh vỗ nhẹ vai tôi, sau đó bắt đầu làm kiểm tra cho Lạc Lạc một cách bình tĩnh và có phương pháp. Suốt mấy phút này, trong đầu tôi hiện lên vô vàng suy nghĩ, tôi bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình đã quá ích kỷ rồi không. Anh đứng thẳng dậy: “Có thể là nhiễm trùng đâu đó, anh đưa thằng bé đến phòng điều trị giám sát, em nghỉ ngơi trước đi………………”
Nói xong, An Cảnh Nghiêm quay đầu, tôi biết anh đã thấy được vẻ mặt của tôi, anh thở dài: “Em đi cùng anh vậy, nhưng chỉ có thể đứng bên ngoài.”
Tôi gật đầu lia lịa rồi đi theo sau lưng anh, mãi cho đến khi anh chuẩn bị bước vào phòng, anh lại nghiêng đầu nhìn về phía tôi.
Tôi theo ánh mắt anh nhìn xuống, chợt phát hiện mình đã nắm chặt góc áo anh không buông.
Chuyện này cũng quá xấu hổ rồi, tôi bèn vội thả tay ra.
Cánh cửa đóng lại, xuyên qua lớp kính trong suốt, tôi thấy An Cảnh Nghiêm đang nhẹ nhàng mang dụng cụ lên cho Lạc Lạc, sau đó giúp chăm sóc cậu.
Anh luôn là người cẩn thận như thế, cứ như Lạc Lạc là một trân bảo nào đó, tôi thậm chí có thể nhìn thấy khóe mắt hơi cong lên của anh.
Trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ, có thể tôi không cần chồng, nhưng dường như Lạc Lạc có thể được có một người ba. Từ khi suy nghĩ này bắt đầu xuất hiện, nó cứ luôn lởn vởn trong đầu tôi.
Tôi đang suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu thì có tiếng bước chân ngoài cửa, tôi nghĩ chắc là An Cảnh Nghiêm đã trở lại nên dần thở chậm lại, vờ như đã ngủ.
Tiếng bước chân dừng ngay bên cạnh tôi, dường như anh đang quan sát tôi, tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
Giây tiếp theo, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống trán tôi.
Tôi nghe thấy An Cảnh Nghiêm nỉ non: “Anh thật không biết từ lúc nào đã không thể giả vờ nổi nữa………… Anh đã sớm biết là em, Mộc Tình Tình.”
Lời này nghe như sét đánh ngang tai, đánh cho lòng tôi choáng váng.
Rốt cuộc An Cảnh Nghiêm có ý gì?
Không thể giả vờ được nữa là sao? Đã biết là tôi là thế nào?
10.
Sau khi An Cảnh Nghiêm rời khỏi, tôi trợn mắt nhìn trần nhà, hoàn toàn không buồn ngủ xíu nào.
Kết hợp thêm hành động khó hiểu của anh trong thời gian gần đây, tôi mạnh dạn đoán là anh đã nhận ra tôi, còn biết Lạc Lạc là con trai anh.
Anh là bác sĩ của tôi, có thể dùng hàng ngàn cách để xác nhận, tôi cảm thấy ngay cả bàn tay luôn luôn nắm chặt trong giấc mơ ở phòng sinh kia, còn có cả việc truyền máu cho Lạc Lạc cũng là thật.
Mấy ngày tiếp theo, bạn thân và Lý Mục Nghiêu cũng ghé qua vài lần, tôi trộm quan sát An Cảnh Nghiêm, mặc dù trên mặt có chút không vui, nhưng mà không còn tức giận nữa.
Ngày mai tôi phải rời khỏi đây, vì vậy nên tôi có hỏi qua hộ lý, sau khi trang điểm chỉnh trang cẩn thận, len lén đi tới phòng làm việc của An Cảnh Nghiêm.
Đây là lần đầu tiên tôi tới phòng làm việc của An Cảnh Nghiêm, nhìn thấy trên bàn có một tờ khai, là cái mà An Cảnh Nghiêu cho Lý Mục Nghiêu điền thông tin hôm trước, cột nhóm máu điền là nhóm máu A.
Tôi cầm tờ khai, không biết có nên cười hay không, nhóm máu của tôi là B, còn Lạc Lạc lại có nhóm máu hiếm.
Chẳng trách, người này đã sớm biết.
Nhóm máu của An Cảnh Nghiêm chắc chắn là nhóm máu hiếm.
Tôi cũng không rời đi, mà ngồi ở trên ghế sô pha chờ An Cảnh Nghiêm, tôi có lời muốn nói với anh. Tôi rất thích trà sữa và đùi gà anh làm, cũng thích anh cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cho Lạc Lạc. Nghe được ở cửa có tiếng bước chân đến gần, tôi sửa sang lại quần áo, trong lòng thấp thỏm. Tay nắm cửa vừa bị vặn, thì bên ngoài có người gọi anh. Nụ cười trên mặt tôi cứng lại.
“Bác sĩ An, bạn gái anh tới tìm.”
Cách cánh cửa, tôi có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Là một giọng nữ rất dịu dàng thùy mị: “Dì bảo em tới hỏi anh, cuối tuần anh về nhà với em được không? Bà ấy lâu rồi không được gặp anh.”
Yên lặng một lúc, An Cảnh Nghiêm cười: “Được, cuối tuần này chúng ta cùng về nhà.”
Giọng nữ kia trở nên vô cùng vui vẻ: “Vậy em chờ anh tới đón em nha.”
Tôi dường như có thể nhìn thấy cô ấy kéo cánh tay anh, nũng nịu với anh.
Sau khi hết khiếp sợ, trong lòng tôi chỉ còn toàn đau khổ, hóa ra An Cảnh Nghiêm đã có bạn gái.
Mấy câu nói này giống như một cái chùy, hung hăng đập mạnh vào lòng tôi, đem tất cả hi vọng của tôi biến thành bọt nước.
Chuyện mà tôi muốn nói với anh, đã không còn thích hợp nữa.
Rõ ràng là tôi phải đem hết dũng khí của mình ra mới dám đến đây, nhưng mà bây giờ trông tôi giống như một quả bóng bị xì hơi vậy, chuyện muốn nói vẫn chẳng thể nói.
Trong lòng lôi cầu khẩn hai người họ nhanh chóng đi khỏi đây, để cho tôi có thể lặng lẽ đi ra ngoài.
Nhưng bên ngoài lại truyền đến giọng nói hộ lý của tôi: “Bác sĩ An, anh có thấy Tình Tình không? Ban nãy cô ấy nói là đến phòng làm việc chờ anh.....”
Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền vào, cửa đột nhiên bị mở ra, tôi nhìn thấy An Cảnh Nghiêm.
Sắc mặt anh tái nhợt, trong ánh mắt thậm chí còn có cả một chút hoảng loạn: “Em..........”
Không chờ anh nói hết câu, một cô gái mặc váy hồng đi đến khoác lấy cánh tay anh, sau đó nhìn tôi: “Cô ấy là bệnh nhân của anh?”
Hai bên phân biệt rõ ràng, lời nói của cô ấy, phong thái của cô ấy, giống như là đang lăng trì tôi.
Trang điểm tỉ mỉ, cẩn thận sửa soạn của tôi giờ phút này chẳng khác nào một trò hề.
Vốn dĩ tôi muốn bắt đầu mở ra một cuộc sống mới, lấy hết dũng khí, vượt qua sợ hãi trong lòng, muốn nhận được câu trả lời trong lòng anh, nhưng bây giờ chẳng cần gì nữa cả.
Ngực giống như bị lọt gió, gió lạnh vù vù lùa vào tim. Trong chớp mắt tôi có cảm giác bản thân phải bị đông cứng ở đây.
Còn tốt, tất cả đều kịp.
Tôi hơi lùi về phía sau, hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười hoàn hảo không có sơ hở: “Đúng vậy, hôm nay tôi xuất viện, muốn tới để chào tạm biệt bác sĩ An."