S&S? Cái công ty giải trí mà nhiều người tranh đấu nhau đến trầy da tróc vảy cũng chưa chắc vào được? Kỳ thật từ khi biết người y cần bồi là An thiếu, Tần Trăn đã loáng thoáng đoán được thân phận của “An thiếu” này. Tại Nam Phong thị này ai mà không biết S&S An Thế Duy? Trong nhà thổ, những cậu bé khác đều nằm mộng mơ tưởng được trở thành ngôi sao. Đối với bọn họ những kẻ bán thân mà nói, vào được S&S cũng giống như được biến thành phượng hoàng.
“Tôi… Tôi còn chưa có nghĩ qua…” Tần Trăn có chút không xác định niết chặt chén cháo. Y bất quá chỉ là một kẻ nghèo hèn, đọc sách cũng còn bập bẹ không rõ ràng, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp ra thì chả có gì cả. S&S đối với y mà nói tựa như một giấc mộng xa vời.
“Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu.” Trịnh Liệt nói, ngữ khí bình thường như thể đang nói “Hôm nay thời tiết rất tốt”.
Tần Trăn kinh ngạc nhìn hắn, cảm giác không dám tin “Vì cái gì?” Vì cái gì lại là y? Y không tin một kẻ có tiền như Trịnh Liệt sẽ đối với đối tượng tình một đêm mà hào phóng như vậy. Hơn nữa, S&S là của An Thế Duy, Trịnh Liệt bất quá chỉ là bằng hữu của hắn, như thế nào có thể tùy ý cho người vào?
Trịnh Liệt tự nhiên không có nói cho y biết khi An Thế Duy sáng lập ra S&S đã cho hắn 10% cổ phần. Vốn An Thế Duy còn tính toán cho hắn một nửa, bởi vì tiền vốn hết sáu phần là do Trịnh Liệt bỏ ra. Chỉ là Trịnh Liệt không có hứng thú với ngành giải trí, trợ giúp An Thế Duy cũng chỉ là đơn thuần giúp đỡ bằng hữu, hoàn toàn không có ý cần hồi báo, thế nên từ chối. Sau này vẫn là An Thế Duy giận, ép hắn nhận 10% cổ phần này. Nếu xét theo lý, Trịnh Liệt chính là ông chủ lớn nhất của S&S. Hắn là lần đầu tiên đưa người cho An Thế Duy, khiến An Thế Duy bận rộn, An Thế Duy cũng tuyệt đối không có ý kiến. Mà cho dù có ý kiến, Trịnh Liệt cũng trấn áp được.
Trịnh Liệt tay mò tìm gói thuốc, nhưng áo quần này không phải của hắn, sờ sờ cũng kiếm không ra, lại nghĩ tới nơi này là bệnh viện, đành phải thôi.
Ngón tay hắn gõ gõ lên ngăn tủ dùng để đựng tạp vật bên giường bệnh, kéo lên khóe mắt, hỏi Tần Trăn “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, muốn hay không muốn?”
Tần Trăn nhất thời tim đập mạnh. Câu này của Trịnh Liệt như phảng phất một cỗ ma lực khó thể ngăn cản. Tần Trăn biết cơ hội mà Trịnh Liệt cho y là ngàn năm có một. Y không cần miệt mài tìm hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ cần lựa chọn, cần hay không cần.
“Tôi muốn!” Tần Trăn nhẹ giọng mà kiên định nói. Đôi mắt xếch nhướn lên lộ rõ dã tâm cùng quyết tâm không hề che dấu. Loại người giống như y, như thế nào lại từ bỏ cơ hội tốt thế này. Y nghĩ muốn dùng hết toàn lực tạo ra sự nghiệp của chính mình!
Trịnh Liệt nở nụ cười. Hắn chính là thích ánh mắt của Tần Trăn. Nếu nói vừa rồi hắn là có trăm phần trăm dụng tâm riêng mới cổ vũ y gia nhập giới giải trí thì hiện tại hắn thật sự có hai mươi phần trăm muốn trợ giúp y một tay.
“Giới giải trí là một nơi khắc nghiệt. Có người nâng đỡ cậu liền là sao trên trời, còn nhược bằng không có cậu liền là hạt bụi dưới đất.” Trịnh Liệt nói “Tôi cho cậu hai lựa chọn. Một, tôi cho cậu cơ hội vào S&S, sau đó cậu thành như thế nào thì thành, tôi không quan tâm. Hai, tôi Trịnh thiếu, sẽ làm người nâng đỡ cho cậu. Tôi cam đoan S&S sẽ hảo hảo bồi dưỡng cậu. Chỉ cần cậu có chút năng lực, trở thành ngôi sao chỉ là vấn đề thời gian.”
Tần Trăn gần như nín thở, cố tỏ vẻ trấn định hỏi “Tôi cần phải trả giá gì? Nếu tôi lựa chọn cái thứ hai, tôi cần phải trả ngài cái gì?” Y biết rõ đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Tần Trăn nhìn thẳng gương mặt tuấn dật của Trịnh Liệt, trái tim co rút mãnh liệt.
“Làm tình nhân của tôi.” Trịnh Liệt thực vừa lòng thái độ của y, đánh một vang chỉ.
Trịnh Liệt muốn bao dưỡng y!
Tần Trăn chỉ cảm thấy lỗ tai mình ông một tiếng. Kế tiếp y cũng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể bám riết không tha hỏi một câu “Chỉ làm tình nhân của ngài? Ngài sẽ không đem tôi giao cho người khác?” Hành động đem y giao cho Trịnh Liệt của An Thế Duy đối với y mãi mãi vẫn là một bóng ma khó xóa bỏ.
Trịnh Liệt kỳ quái nhìn y một cái. Trừ bỏ Ân Triệu Lan, hắn chưa hề có một tình nhân cố định nào. Những người lúc trước cùng hắn có quan hệ có khi còn mong thông qua hắn mà tìm được mấy đại gia khác. Có một lúc hắn cùng An Thế Duy điên lên chơi ba người, bất quá chỉ có một lần. Hắn không quá thích. Sau này bị ảnh hưởng tính khiết phích của Ân Triệu Lan, hắn đối với mấy loại sự tình này càng bài xích hơn. Hiện tại nếu hắn muốn ngoạn, đều sẽ kiếm mấy người sạch sẽ chút, tốt nhất là còn trinh.
Về phần đem tình nhân đi tặng cho người khác, nếu đối phương không cam tâm tình nguyện, hắn cũng chả có lý do gì để làm như vậy? Nếu Tần Trăn có ý nghĩ như thế, hắn liền thỏa mãn y.
“Có thể.” Trịnh Liệt gật đầu “Bất quá, nếu tôi chơi chán liền hảo tụ hảo tán. Tôi có thể đem cậu phủng lên trời, càng có thể đạp cậu ngã xuống đất.”
Tần Trăn vì sự lạnh lùng trong lời nói của hắn mà rùng mình.
“Có thể cho tôi thời gian suy nghĩ không?” trầm mặc trong chốc lát, Tần Trăn ấp úng nói.
“Được. Dù có thế nào thì cậu cũng đều có thể vào S&S. Một khi cậu có quyết định, bảo Trương Cẩm Tường đến tìm tôi.” Trịnh Liệt đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tần Trăn thấy hắn muốn đi, vội vàng buông bát cháo, theo bản năng kéo hắn một phen.
“A? Quyết định nhanh vậy?” Trịnh Liệt trêu ghẹo.
Tần Trăn mặt đỏ lên, như bị điện giật mà buông tay, khẽ lắc đầu, không biết nên nói gì.
Trịnh Liệt xoa xoa mặt y, tại trán hắn hạ một nụ hôn “Tôi rất thích cậu, đừng để tôi chờ lâu.”
Trịnh Liệt ra khỏi phòng bệnh không có lập tức rời khỏi bệnh viện mà nhanh chóng chuyển tới phòng nghỉ tương liên với phòng bệnh.
Phòng nghỉ này là thiết kế cho mấy y tá điều dưỡng, có thể nghe rõ động tĩnh ở bên phòng bệnh. Y tá nghỉ ngơi ở phòng này, vừa không quấy rầy đến bệnh nhân, vừa có thể kịp thời xuất hiện lúc bệnh nhân cần.
Cửa phòng nghỉ mở ra, người ở bên trong im lặng đứng lên.
“Ân Triệu Lan” Mới tách ra ngắn ngủi mười mấy tiếng, Trịnh Liệt lại có cảm giác giống như trải qua một khoảng thời gian rất dài. Nhưng việc phát sinh hôm qua vẫn còn rõ rành rành trước mắt.
“Trịnh tổng, ngài cần gì?” Ân Triệu Lan buông xuống mi mắt, là Phùng Đức gọi y tới đây đưa cho Trịnh Liệt ví tiền kèm chìa khóa.
Một tiếng “Trịnh tổng” như tạt một gáo nước lạnh vào Trịnh Liệt đang tràn ngập cảm tình phức tạp.
Y như thế nào có thể bình tĩnh như vậy? Như thể không hề để ý đến việc đã xảy ra.
Trịnh Liệt đem tay giấu ở sau lưng, gắt gao nắm lại thành quyền, cứng ngắc nói “Mấy lời tại phòng bệnh vừa rồi cậu hẳn là nghe rõ ràng rồi đi? Tôi muốn đem Tần Trăn an bài tại danh uyển biệt thự, ý cậu thế nào?” Danh uyển biệt thự chính là tòa biệt thự mà Trịnh Liệt đưa cho Ân Triệu Lan, trên danh nghĩa đã là sở hữu của Ân Triệu Lan.
Trịnh Liệt làm như vậy, ý muốn sỉ nhục Ân Triệu Lan.
Ân Triệu Lan nói “Được thôi, Trịnh tổng, tôi sẽ nhanh chóng thu xếp đồ đạc.” Bình thản vô lan, tất cung tất kính. Y đối với tài vật mà Trịnh Liệt cấp không hề có một tia lưu luyến.
Sắc mặt Trịnh Liệt nhất thời xanh mét. Hắn phí tâm tư trước mặt Ân Triệu Lan diễn trò cũng Tần Trăn, quả thực giống như một tên hề.
Hắn thấy như có thứ gì nghẹn ngay cổ, cảm giác mặt lạnh mà tâm cũng lạnh.
“Cậu đem đồ đạc gì đó của mình dọn đi nhanh đi.” Trịnh Liệt không muốn nhìn đến mặt y, một phen đoạt ví tiền cùng chìa khóa xe trong tay y, xoay người liền rời đi.
“Trịnh tổng đợi đã…” Ân Triệu Lan đột nhiên gọi hắn lại.
Trịnh Liệt sửng sốt, không chút suy nghĩ quay người, gắt gao nhìn chằm chằm Ân Triệu Lan.
Ân Triệu Lan bị hắn nhìn chằm chằm như vậy không tự chủ được lui về sau một bước, y quay mặt sang một bên, thấp giọng nói “Trác Thư Nhiên… Trác Thư nhiên còn ở tại biệt thự, Trịnh tổng muốn y cũng rời đi luôn hay sao?”
Trịnh Liệt suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra Trác Thư Nhiên là ai, nháy mặt nộ không thể át.
Hắn giận dữ cười “Y là do cậu hao hết tâm tư mà tìm được, bỏ đi không phải uổng phí cố gắng của cậu sao? Tôi không lưu cậu ta lại, cậu lại phải lo lắng tôi quấn quýt quấy rầy cậu đi!”
Ân Triệu Lan sắc mặt tái nhợt, quật cường cắn cắn môi dưới, chính là vẫn không nhìn tới Trịnh Liệt.
“Ân Triệu Lan, cậu giỏi lắm!” Trịnh Liệt lạnh lùng nói “Yên tâm, tôi sẽ như cậu mong muốn.”