Trịnh Minh Bảo sợ tới mức run run, giương miệng không biết làm sao.
Vài năm lại đây được Trác Thư Nhiên dốc lòng chăm sóc, khuynh hướng tự kỷ của nó đã cải thiện rất nhiều. Chứng cứ rõ ràng nhất là thân cận với Trịnh Liệt. Nhưng dù sao Trác Thư Nhiên cũng là người ở cùng với nó cả ngày lẫn đêm, Trịnh Minh Bảo đối với y thập phần ỷ lại và không muốn xa rời.
Nó tuy rằng tâm trí không trưởng thành, nhưng đối với cảm xúc của kẻ khác vô cùng mẫn cảm.
Lời nói của Trác Thư Nhiên khiến nó cảm thấy được một tia bất hảo, nó sợ hãi.
Anh trai trở nên đáng sợ, ba ba Trịnh Liệt này có vẻ an toàn đáng tin hơn, vì thế Trịnh Minh Bảo theo bản năng càng chui sâu vào lòng Trịnh Liệt.
Kính đen của Trác Thư Nhiên hạ xuống sống mũi, y cũng biết ngữ khí của mình có chút không tốt, khụ khụ vài tiếng, ôn nhu nói “Minh Bảo Bảo, đầu gối em bị thương, không xoa thuốc thì lát nữa chỗ đó sẽ bầm đen, rất xấu, ba liền không thích em…”
Trịnh Minh Bảo lập tức hoảng sợ nhìn Trịnh Liệt, mặt mếu ra như sắp khóc “Ba đừng không thích con…”
Trịnh Liệt không nói gì liếc mắt nhìn Trác Thư Nhiên. Lúc này Trác Thư Nhiên rốt cuộc nhìn hắn, đẩy đẩy gọng kính ý bảo hắn phối hợp.
Trịnh Liệt đành phải nói “Bảo Bảo ngoan ngoãn xoa thuốc, ba liền thích Bảo Bảo.”
“Thật sự?”
“Thật.”
Trịnh Minh Bảo thật cẩn thận liếc nhìn Trác Thư Nhiên, đến gần tai Trịnh Liệt, nhỏ giọng nói “Ba, móc nghéo cam đoan…”
Bé con thơm thơm mềm mềm, hơi thở còn mang theo mùi sữa nhàn nhạt, lỗ tai Trịnh Liệt bị thổi có chút ngứa. Hắn không khỏi nở nụ cười, bắt chước nhỏ giọng nói “Ừa, nghéo tay.”
Vì thế ngón tay út nhỏ nhỏ cùng với ngón tay khớp xương rõ ràng móc nghéo, hai cha con nhìn nhau, Trịnh Liệt mỉm cười, Trịnh Minh Bảo che miệng cười ha hả.
Minh Bảo Bảo nói giữ lời, ngoan ngoãn để Trịnh Liệt bế nó tới ghế sô pha.
Trác Thư Nhiên đổ thuốc ra lòng bàn tay, đặt tại đầu gối sắp sưng của nó, ban đầu là nhẹ nhàng xoa, sau đó dần dần dùng lực.
Trịnh Minh Bảo đau đến thét lớn một tiếng, theo bản năng muốn lùi lại “Đau…ba xoa…”
“Bảo Bảo ngoan, ba xoa cũng đau. Phải đem máu bầm xoa tan mới hết đau…” Trác Thư Nhiên còn chưa nói gì, Trịnh Liệt đi trước một bước giữ yên Trịnh Minh Bảo, dỗ dành nói.
Trịnh Minh Bảo dũng cảm gật đầu, bắt lấy một đầu ngón tay Trịnh Liệt nắm lấy không buông.
Trác Thư Nhiên liếc nhìn bọn họ, hạ mắt tiếp tục xoa, mãi đến khi lòng bàn tay nóng lên.
Lúc y buông tay ra, Trịnh Minh Bảo nhẹ nhàng thở ra một hơi, giật giật đầu gối bị thương, phát hiện quả nhiên đỡ đau, không khỏi chìa tay kéo ống tay áo Trác Thư Nhiên “Cám ơn anh…”
Sắc mặt có chút cứng ngắc của Trác Thư Nhiên chậm rãi dịu đi “Anh còn tưởng em có ba liền không cần anh.”
Trịnh Minh Bảo lắc lắc tay áo y “Cần cần!” nghẹn một chút, lại nhỏ giọng nói “Đều cần…”
Trịnh Liệt có chút buồn cười “Thì ra là Thư Nhiên đang ghen.”
Trác Thư Nhiên không để ý đến hắn, quay đầu thu dọn hộp thuốc, sau đó đi rửa tay.
Trịnh Liệt đụng phải cái đinh mềm, không hiểu gì lắm nhăn lại mi. Thừa lúc Trác Thư Nhiên đi phòng vệ sinh, hắn lặng lẽ hỏi Trịnh Minh Bảo “Anh giận ba sao?”
Trịnh Minh Bảo ngã vào sô pha chơi với đầu ngón tay, tránh xa mùi thuốc, không thích!
Nghe được câu hỏi của Trịnh Liệt, nó đem lực chú ý đẩy tới trên người ba ba này, cố gắng nghĩ nghĩ “Anh không có giận.”
“Anh không có để ý đến ba.” Trịnh Liệt ra vẻ đáng thương.
Trịnh Minh Bảo lại cố gắng nghĩ nghĩ “Anh không để Minh Bảo Bảo gọi điện cho ba, anh nói, tránh xa ba một chút… Là con lén gọi cho ba…”
Trịnh Liệt nhướn mày “Anh không thích Minh Bảo Bảo chơi với ba? Chuyện từ khi nào?”
Trịnh Minh Bảo mạnh gật đầu “Anh nói ba đang đau, không thể tới. Ba, ba còn đau sao?”
Trịnh Liệt biết y là chỉ vụ tai nạn giao thông.
“Không đau. Bảo Bảo còn nhớ rõ chuyện lần đó cùng ba ngồi xe không?”
Trịnh Minh Bảo ôm đầu nghĩ nghĩ, thành thật lắc đầu.
Trịnh Liệt ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Vừa lơ đãng nhấc đầu liền thấy Trác Thư Nhiên không biết từ lúc nào đứng sau bọn họ, lẳng lặng nhìn hắn, biểu tình có chút lạnh nhạt.
Trịnh Liệt trong lòng có chút giật mình.
Trác Thư Nhiên nói “Bảo Bảo, cùng anh vô phòng làm việc chơi trò chơi được không?”
Trịnh Minh Bảo hai mắt tỏa sáng, nó rất thích chơi trò chơi.
“Bảo Bảo chơi với ba.” Nó bắt lấy tay Trịnh Liệt không buông. Thích tất cả cùng chơi! Minh Bảo Bảo là Bảo Bảo tham lam nhất!
Bất quá đối với Trịnh Liệt trong khoảng thời gian này chịu đủ giày vò mà nói, loại đòi hỏi hồn nhiên ngây thơ như vầy ngược lại khiến hắn vui vẻ.
Cuối cùng cũng có một đứa nuôi không uổng công! Trịnh Liệt than thở trong lòng. Tuy rằng đối với Minh Bảo Bảo, hắn chỉ có thể tính là có một nửa công nuôi dưỡng.
Trác Thư Nhiên nói “Bảo Bảo cùng anh đi nấu cơm! Không chơi trò chơi!”
Trịnh Minh Bảo ngoan ngoãn nga một tiếng, khó nén thất vọng.
“Cơm không phải có người giúp việc nấu sao?” Trịnh Liệt hỏi.
Trác Thư Nhiên lại không để ý tới hắn, trực tiếp đi vào nhà bếp.
Trịnh Minh Bảo giải thích “Dì ở nhà có việc, xin phép nghỉ một tháng.”
“Anh cùng Bảo Bảo nấu ăn?”
Trịnh Minh Bảo ưỡn ngực “Anh rất lợi hại, nấu rất ngon!”
“…Cần ba giúp không?”
Trác Thư Nhiên từ nhà bếp đi ra, kéo Trịnh Minh Bảo đang dính cứng với Trịnh Liệt, sẵng giọng nói “Không dám làm phiền Trịnh thiếu!” Sau đó kéo Trịnh Minh Bảo vào bếp, đóng sầm cửa thủy tinh của nhà bếp trước mặt Trịnh Liệt.
Trình độ nấu ăn của Trác Thư Nhiên thật làm Trịnh Liệt bất ngờ! So với tức phụ nhà Tiêu Sân không biết ai hơn ai!
Trịnh Liệt vẫn biết Trác Thư Nhiên là một trạch nam, nhưng không biết y còn giấu ngón nghề này. Lúc trước y chưa từng nấu đồ ăn cho Trịnh Liệt.
Bữa cơm này Trịnh Liệt ăn vô cùng cao hứng.
Tuy rằng Trác Thư Nhiên múc cơm đều nhăn mặt, chỉ gắp đồ ăn cho Trịnh Minh Bảo, chỉ nói chuyện với Trịnh Minh Bảo, nhưng không gây trở ngại tới màn ‘phụ tử tình thâm’ của Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo, thậm chí hắn còn làm tiết mục ngươi uy ta một ngụm ta uy ngươi một ngụm vô cùng buồn nôn.
Vì ngại bảo mẫu vướng bận, Trịnh Liệt vung tay cho cô nghỉ một đêm. Biệt thự giờ chỉ còn Trịnh Liệt, Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo.
Trác Thư Nhiên không muốn để Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo ở cùng một chỗ, đến cả việc rửa chén cũng kéo Trịnh Minh Bảo vào nhà bếp lau bát. Trịnh Minh Bảo hiển nhiên là đã làm nhiều lần, động tác vô cùng quen tay.
Trịnh Liệt bị hắt hủi bên ngoài cũng không tức giận, cầm chén trà ngồi ở cửa phòng bếp nhìn bọn họ bận rộn, lâu lâu cùng Trịnh Minh Bảo trao đổi một nụ cười nhẹ, cư nhiên không hề thấy nhàm chán.
Tám giờ tối là giờ Trịnh Minh Bảo đi ngủ. Bởi vì không có bảo mẫu, Trác Thư Nhiên thay thế đi trông chừng Trịnh Minh Bảo tắm rửa. Tuy rằng Trịnh Minh Bảo ở cô nhi viện đã được dạy dỗ có thể tự tắm rửa, nhưng Trịnh Minh Bảo rất dễ xao lãng, từng có lần ngủ quên ở phòng tắm, thiếu chút nữa chìm vô bồn tắm. Cho nên khi Trịnh Minh Bảo tắm nhất định phải có người trông chừng, nhắc nhở nó một tiếng, để nó nhớ rõ là mình đang tắm. Trịnh Liệt xung phong muốn bồi Trịnh Minh Bảo tắm rửa, Trịnh Minh Bảo còn chưa kịp hoan hô Trác Thư Nhiên đã trừng mắt đuổi Trịnh Liệt ra ngoài.
Trịnh Minh Bảo tắm xong, cả người thơm ngào ngạt trèo lên giường, còn vung móng vuốt nhỏ muốn kéo Trịnh Liệt cùng nó ngủ. Hai người ngủ cùng giường cũng không phải lần đầu, Trịnh Liệt đang muốn vui vẻ đáp ứng, Trác Thư Nhiên đi tới, kéo Trịnh Liệt “Bảo Bảo đã lớn, phải ngủ một mình, không thì sẽ bị bạn bè chê cười, biết không?”
Trịnh Minh Bảo ủy khuất kéo cao chăn, chỉ để lại đôi mắt to tròn lưu luyến không rời nhìn Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt không khỏi nói “Thư Nhiên, ngẫu nhiên một lần…”
“Cha nuôi, đêm nay tôi cùng anh ngủ.” Trác Thư Nhiên đột nhiên đến gần bên tai hắn nói, tay tại nơi là Trịnh Minh Bảo không nhìn thấy, ái muội sờ soạng đũng quần hắn.
Trịnh Liệt thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, cổ quái nhìn y, thấy y sắc mặt bình tĩnh nhưng vành tai nháy mắt lại đỏ ửng, trong lòng không khỏi rung động.
Hắn lập tức sửa miệng “Bảo Bảo, ngoan ngoãn ngủ.”
Trịnh Minh Bảo chán nản nhìn hắn, vô lực gật đầu “Dạ… ba ngủ ngon, anh ngủ ngon.”
Trịnh Liệt cúi đầu hôn lên trán nó một cái “Bảo Bảo ngủ ngon.”
Trịnh Minh Bảo nhất thời liền chuyển giận thành vui, chờ mong nhìn Trác Thư Nhiên.
“Bảo Bảo ngủ ngon.” Trác Thư Nhiên cũng cúi xuống hôn nhẹ trán nó, thay nó dịch lại góc chăn.
Ra khỏi phòng Trịnh Minh Bảo, Trác Thư Nhiên liền lập tức buông tay Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt kéo vai y đem y đè lên tường “Sắc mặt khó coi cả đêm còn chưa đủ?”
Trác Thư Nhiên biểu tình lạnh lùng “Trịnh thiếu không biết nguyên nhân?”
Trịnh Liệt ngạc nhiên, hắn không biết Trác Thư Nhiên ôn hòa nhu thuận cũng sẽ có một bộ mặt như vậy.
“…. Cậu không nói tôi làm sao biết?”
Trác Thư Nhiên mặt càng lạnh hơn “Vụ tai nạn kia…. Anh đến cùng muốn mang Minh Bảo Bảo đi làm cái gì?”
Trịnh Liệt mặc dù có dự cảm là y đã biết, nhưng chân chính bị Trác Thư Nhiên chất vấn, hắn không tự chủ được cảm thấy chột dạ, hầu kết bất an di chuyển lên xuống. Sự thật chứng minh, người hiền lành một khi nổi giận rất đáng sợ, nhất là khi hắn đang bắt thóp ngươi!
“Anh.cư.nhiên.đem.Minh.Bảo.Bảo.đi.khai.phòng!” Trác Thư Nhiên nghiến răng nghiến lợi, vặn vẹo từng chữ “Anh làm cha như vậy không làm nó thất vọng à?”
Trịnh Liệt thấy ngực như bị xé ra. Có trời biết khi đó hắn bị cái gì ma xui quỷ ám! Tuy rằng thu dưỡng Trịnh Minh Bảo, dựa theo tuổi mà đặt nó làm Ngũ thiếu, nhưng lúc trước Trịnh Liệt căn bản không có ý muốn đụng Trịnh Minh Bảo. Hắn thật sự xem Trịnh Minh Bảo như con trai mình mà nuôi dưỡng, cũng không như người ngoài đồn đãi vì thấy nó sạch sẽ xinh đẹp mới đem về nuôi rồi làm mấy trò thất loạn bát tao. Hắn đường đường là Trịnh thiếu, muốn tìm người sạch sẽ xinh đẹp để chơi còn không có khó khăn gì đi, cần gì phải phí sức như vậy?
Nhưng có trời biết, trời biết khi đó hắn nghĩ cái đinh gì trong đầu!
Hoàn hảo là không có làm nên chuyện!
“Cha nuôi, Trịnh thiếu! Tôi ở với anh, là tôi cam tâm tình nguyện, tôi cũng không để ý anh coi tôi là gì, có bao nhiêu tình nhân hay bạn giường khác. Nhưng mà Minh Bảo Bảo, nó cái gì cũng không hiểu, mong anh đùng chạm tới nó!” Trác Thư Nhiên nghiêm túc nói, ánh mắt ẩn sau mắt kính đen không có ôn hòa, tất cả đều chỉ là nghiêm túc và không tán đồng.
Trịnh Liệt giơ lên hai tay “Tôi thề, tuyệt đối không có lần sau.”
Trác Thư Nhiên yên lặng nhìn hắn, như thể đang cẩn thận cân nhắc hắn nói thật hay giả. Trịnh Liệt thản nhiên nhìn lại.
“Nếu có lần sau, dù thế nào, tôi cũng sẽ dẫn Minh Bảo Bảo rời đi.” Trác Thư Nhiên chậm rãi nói.