“Được rồi quy tôn tử, tao là vương bát đản…”
An Thế Duy nghe được ba chữ “quy tôn tử” đang muốn phát tác, lại lập tức nghe được Trịnh Liệt tự nhận mình là “vương bát đản”, sửng sốt một lúc liền nhịn không được vui vẻ, sắc mặt biến hóa không kịp khiến biểu tình của hắn vặn vẹo, vừa buồn cười vừa quái dị.
Trịnh Liệt cố nén trụ đau đớn trên người, ra vẻ tiêu sái đứng thẳng, rộng lượng vươn tay về phía An Thế Duy.
An Thế Duy cắn răng nhếch miệng nửa ngày, vốn định không để ý cánh tay đưa ra của Trịnh Liệt, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Sân đang theo dõi hắn, hắn không cam nguyện cầm tay Trịnh Liệt đứng lên.
“Cảm tạ, vương bát đản.”
“…. Không cần khách khí, quy tôn tử.”
Hai người vừa mở miệng, mùi thuốc súng vô tình lại bốc lên.
Lý Hướng Nam nhìn sắc mặt bọn họ — hai tên này đều là đánh người chuyên vẽ mặt, bất quá may mắn bọn họ lúc đánh nhau đều che chở cái mặt mình, nên trên mặt bị thương rất nhẹ. Thấy không khí lại bắt đầu cung giương nỏ trương, y ho nhẹ một tiếng hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, hàm súc ý bảo bọn họ nhìn mặt xanh mét của Tiêu Sân.
Trịnh Liệt cùng An Thế Duy theo bản năng cùng nhìn về phía Tiêu Sân, bị hắc khí trên người hắn hù dọa,
— đắc! Mặt mũi ai không nể chứ mặt mũi Tiêu Sân nhất định phải nể, trừ khi bọn họ không còn muốn ra khỏi cửa!
Trịnh Liệt và An Thế Duy cùng liếc mắt nhìn đối phương, thực ăn ý tạm thời thu quân ngừng chiến.
Lý Hướng Nam nói “Các cậu hảo hảo nói chuyện…” Y muốn để bọn họ ở tại phòng khách nói chuyện, nhưng ánh mắt liếc qua phòng khách đã trở thành một bãi chiến trường, liền cắt bỏ suy nghĩ đó, đổi lại nói “….Chúng ta ăn cơm trước đi.” Hoàn hảo là phòng bếp với nhà ăn còn chưa kịp bị dính chưởng, y và Tiêu Sân đã lên đây.
Lý Hướng Nam nhìn đến Trịnh Liệt trên người chỗ xanh tím chỗ trầy da, có chút không đành lòng – hắn vốn vẫn còn thương trong người, vì thế lại bỏ thêm một câu “A Sân, anh với Trịnh Liệt trước mặc quần áo vào… muốn gọi bác sĩ không?” Y nhìn về phía Tiêu Sân hỏi.
Này vừa nhìn ngược lại đem chính mình đỏ mặt. Bởi vì Tiêu Sân đồng dạng cũng chỉ mặc một cái quần đùi tứ giác, vân da màu đồng nhìn vô cùng thích mắt, mang theo vài vết cào không hài hòa, rất là gây chú ý. Mà hắn hoàn toàn không có che dấu. Lý Hướng Nam không khỏi nhớ tới bọn họ vừa rồi có chút mất đi khống chế ở sân huấn luyện, tuy rằng không có làm tới cùng nhưng vẫn là kịch liệt mà hứng lên…. Y ngại ngùng cúi đầu, không biết đối mặt Trịnh Liệt với An Thế Duy như thế nào.
Tiêu Sân ôm chặt eo Lý Hướng Nam, lạnh lùng nói với Trịnh Liệt và An Thế Duy “Không cần, bọn nó da thô thịt lậu. Trịnh Liệt mày đi mặc quần áo, An Thế Duy mày vào phòng bếp phụ Nam ca. Cơm nước xong hai đứa tụi bây dọn dẹp lại phòng khách!”
Nghe thấy Tiêu Sân dùng loại ngữ khí này nói chuyện, Trịnh Liệt với An Thế Duy chết cũng không dám cãi, thuận theo phân phó mà làm.
Cuối cùng ăn được bữa cơm cũng coi như an ổn. Lý Hướng Nam dù sao cũng là giáo sư, rất biết cách tương tác. Gặp Trịnh Liệt với An Thế Duy đối đãi y cũng thập phần tự nhiên, y cũng chậm rãi thả lòng, nói cười vui vẻ, rất nhanh khiến không khí trở nên thoải mái.
Trịnh Liệt và An Thế Duy là con nhà gia giáo được dạy dỗ đường hoàng, nhưng cả hai đều là kẻ phóng túng, đi ra ngoài đều không có chú ý nhiều như vậy. Bọn họ cũng thực khôn khéo, khi có thể không khách khí liền cực kỳ không khách khí, khi đã khách khí liền có khả năng làm người ta thấy thoải mái nhiệt tình.
Tiêu Sân cũng nể mặt người yêu, bình thường luôn lời ít ý nhiều giờ lâu lâu cũng xen vô vài câu. Bọn họ hai người nhìn Tiêu Sân cấp Lý Hướng Nam mặt mũi, liền rất thức thời mà nói từ bài này sang bài khác, tự nhiên khách chủ đều vui.
Ăn cơm xong, Lý Hướng Nam đầy phong độ của người trí thức mà pha trà cho ba người, An Thế Duy la hét muốn giúp bị y cười đẩy ra ngoài.
An Thế Duy đùa giỡn xong liếc mắt nhìn Lý Hướng Nam, giơ một ngón tay cái với Tiêu Sân.
Tiêu Sân uống trà, cho hắn ánh mắt ngạo nghễ lại đương nhiên như muốn nói “còn cần mày nói”.
An Thế Duy ngẩng đầu mắt trợn trắng, không dám.
“Hai đứa tụi bây, xuống sân huấn luyện đi.” Tiêu Sân cầm ấm trà, một chút không có ý cho bọn hắn uống. Hắn để cho hai tên này ăn cơm của Lý Hướng Nam làm đã là cực hạn rồi, bọn nó còn hủy phòng khách của hắn!
Trịnh Liệt và An Thế Duy cũng biết cọc này tránh không được, nhưng cũng cho bọn hắn uống ngụm trà nghỉ ngơi chút đi? Cơm Lý Hướng Nam làm thực mang mùi vị gia đình, hương vị lại ngon, ngay cả bọn hắn quen ăn sơn hào hải vị cũng thích. Đối với trà Lý Hướng Nam tự mình pha, bọn hắn thực có vài phần chờ mong.
Đáng tiếc Tiêu Sân không nói hai lời, tay vung lên thực khí phách đuổi người.
Trịnh Liệt An Thế Duy hai người vừa bất mãn vừa không vui một trước một sau đi xuống sân huấn luyện.
Trịnh Liệt đi ở phía trước, An Thế Duy đi sau. Vừa đến khoảng cách xác định Tiêu Sân nhìn không tới nghe không thấy, An Thế Duy tà tâm không chết nâng chân muốn đạp Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt sớm có chuẩn bị, một tay cầm chân một tay đẩy vai, dứt khoát lưu loát đem An thiếu ném xuống đất, ngã tới choáng váng đầu óc, cơ hồ muốn đem một bụng đồ ăn vừa rồi phun ra!
“Trịnh Liệt….” Tên này muốn hắn gãy xương, nhục mạ hắn phỏng? An Thế Duy sờ dạ dày khó chịu oán hận nghĩ.
Trịnh Liệt trợn trắng mắt “An Thế Duy, mày không thể hảo hảo nói chuyện, không động thủ động cước sao?”
“Chúng ta còn gì để nói?” An Thế Duy sẵng giọng.
Trịnh Liệt kiên nhẫn “Giao tình bao năm, thật sự mày muốn nó cứ như vậy sụp đổ sao?”
An Thế Duy cả giận “Là mày muốn nó sụp đổ!”
“Vậy mày vì cái gì biết rõ Tần Trăn là tình nhân của tao lại sắp đặt bẫy để y lên giường cùng kẻ khác? Kế không thành liền dùng mọi thủ đoạn hành y, không để y được yên thân?” Trịnh Liệt đơn giản nói thẳng. Ở trong mộng, bọn hắn cả hai đều không nguyện nhắc đến chuyện này, vì sĩ diện mà cương với nhau.
Ngày từ đầu Trịnh Liệt thật sự không nên vì Tần Trăn mà quyết liệt với An Thế Duy. Nhưng chuyện này thực sự liên quan đến mặt mũi hắn. Bằng hữu tốt nhất của hắn cư nhiên đối với tình nhân của hắn bỏ thuốc, buộc tình nhân hắn cắm sừng cho hắn? Này là cái chuyện gì? Truyền ra rồi Trịnh thiếu hắn biết giấu mặt vào đâu?
Trịnh Liệt biết An Thế Duy phi thường ghét loại thủ đoạn bỏ thuốc này. Bởi vì hắn từng vì thủ đoạn này mà mém chút ăn đau khổ. Cho nên Trịnh Liệt càng nghĩ càng không thông, rốt cuộc thì Tần Trăn chọc tới cái vảy ngược nào của An Thế Duy, khiến hắn đến cả chiêu số chán ghét nhất cũng dùng đến.
Cố tình An Thế Duy cái gì cũng không nói, chỉ là càng thêm hận Tần Trăn, muốn đem y chỉnh đến chết.
Hỏi Tần Trăn, Tần Trăn cũng không nói lên nguyên cớ. Bất quá người đại diện của Tần Trăn là Trần Hàm sau này ngầm tìm tới Trịnh Liệt, căm giận bất bình nói cho hắn biết kỳ thực từ lúc Tần Trăn nhận Trịnh Liệt làm cha nuôi, An Thế Duy đã không chỉ một lần cho người gây khó dễ với Tần Trăn, chỉ là ngại Trịnh Liệt nên không làm quá mức. Mà Tần Trăn chưa từng kể Trịnh Liệt nghe những việc này. Có mấy lần Trịnh Liệt thấy Tần Trăn bởi vì quay phim mà bị đánh sưng mặt, hoặc là dầm mưa tới phát sốt, còn tưởng rằng Tần Trăn làm việc chuyên nghiệp, dù sao y cũng không có oán giận nửa câu. Trịnh Liệt tuy rằng biết An Thế Duy không có hảo cảm với Tần Trăn, nhưng không nghĩ tới hắn là ông chủ S&S, lại cho người giáo huấn Tần Trăn.
Làm tình nhân vài năm, Trịnh Liệt đối với Tần Trăn có chút thích cùng vừa lòng. Theo thời gian tuổi lớn dần, vô luận là trước truyền thông hay phía sau cánh gà, thiếu niên này đã hoàn toàn lột xác, quang hoa của riêng y dần dần hiển lộ. Đôi mắt xếch gợi cảm thâm thúy trở thành thương hiệu của y, diễn xuất của y khiến người ta cảm động, tuổi còn trẻ đã có tiếng tăm trên trường quốc tế, có rất nhiều người hâm mộ, phim điện ảnh có y góp mặt đều có doanh thu phòng vé tốt, thành công cả trong lẫn ngoài nước. Y trở thành ngôi sao đang lên trong giới giải trí, là cây hái ra tiền của S&S.
Không hề thiếu công ty giải trí nguyện bỏ ra một số tiền lớn với rất nhiều hậu đãi để y gia nhập, trong hay ngoài nước đều có. Nhưng Tần Trăn thủy chung như một kiên trì ở lại S&S, ở lại bên người Trịnh Liệt, cho dù An Thế Duy không muốn gia hạn hợp đồng với y.
Trịnh Liệt như thế nào không thấy động lòng? Tần Trăn là một tay hắn phủng hồng, là đại minh tinh chuyên thuộc về hắn. Mà vị đại minh tinh này vẫn như cũ nguyện làm tình nhân của hắn.
Không hề nghi ngờ, Trịnh Liệt chính là thích Tần Trăn. Nhưng thích thì thích, dù có như thế nào Trịnh Liệt cũng không bao giờ đem tình cảm và dục vọng chỉ đặt trên một người. Một Ân Triệu Lan đã khiến hắn xóa bỏ triệt để ý nghĩ này. Từ nay về sau, hắn chỉ hy vọng, bất luận là tình nhân nào bên người hắn muốn ly khai, hắn đều có thể tiêu sái buông tay.
Đương nhiên, này chỉ là hướng cố gắng của Trịnh thiếu. Dù sao trước mắt mà nói, lấy tính cách bá đạo và chiếm dục rất mạnh của hắn, đến một Ân Triệu Lan rõ ràng đã chia tay hắn vẫn còn không có buông tay.
Tần Trăn bởi vì bẫy của An Thế Duy mà nói muốn cùng Trịnh Liệt chia tay, nguyên nhân là vì không muốn phá hư giao tình giữa hắn và An Thế Duy.
Trịnh Liệt giận y quấy rối. Cùng Tần Trăn chia tay, không phải An Thế Duy sẽ chỉnh tử y hay sao? Hắn đường đường là Trịnh thiếu chả lẽ không thể bảo hộ được tình nhân của mình!
Vì thế Trịnh Liệt bất tri bất giác chống lại An Thế Duy. Nhất thời vạ miệng lại làm cho mối quan hệ giữa bọn hắn càng thêm ác liệt, cả hai đều không thèm cúi đầu, cuối cùng biến thành cả đời không qua lại với nhau.
Sống lại lần nữa, Trịnh Liệt không muốn tình cảm anh em cứ thế mơ mơ hồ hồ tan vỡ như vậy.
An Thế Duy thiếu hắn một cái công đạo!
Hôm nay Trịnh Liệt hạ quyết tâm muốn moi từ trong miệng hắn ra chân tướng sự thật! An Thế Duy nói được thì nói, không muốn nói cũng phải nói!
Nhìn biểu tình Trịnh Liệt không đạt tới mục đích không bỏ qua, An Thế Duy trong lòng rầu rĩ. Kỳ thật hắn cũng không phải không có nhận thấy ý muốn giải hòa của Trịnh Liệt. Sự tình phát triển tới mức này không phải lỗi của mình Trịnh Liệt. Hơn nữa, An Thế Duy tự nhận, lỗi lớn nhất là thuộc về hắn.
Ban đầu An Thế Duy không chịu nói rõ ràng là vì Trịnh Liệt, sau này sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, hắn không chịu nói là vì sợ thật sự truy cứu, Trịnh Liệt sẽ không tha thứ cho hắn.
Nhưng hiện tại thành như vậy, nói với không nói khác gì nhau?
“… Trịnh Liệt, mày thích Tần Trăn sao?” An Thế Duy đột nhiên hỏi một câu.
“Thích.” Trịnh Liệt không chút do dự trả lời.
“Thích bao nhiêu?” An Thế Duy tiếp tục hỏi.
Trịnh Liệt không thể tưởng được An Thế Duy có hứng thú với chuyện này, không khỏi sửng sốt. Vấn đề này hắn nhất thời thật không thể trả lời.
Có bao nhiêu thích Tần Trăn? Tại trong mộng, hắn thích Tần Trăn thích đến mức, nếu y nguyện ý ở bên hắn một đời, hắn liền nuôi y một đời, vĩnh vĩnh làm người nâng đỡ cho y. Nhưng hiện tại, hắn quên không được một phát bắn lén kia, quên không được một câu kia “Trịnh thiếu, năm vị thiếu gia gửi lời chào tới ngài.” Hắn sâu sắc hoài nghi, mọi thứ có thật sự như những gì hắn vẫn tin tưởng bấy lâu nay.
An Thế Duy không có chờ hắn trả lời, lại hỏi một câu “Mày tin tao không?”
Trịnh Liệt không chút do dự đáp “Mày nói, tao liền tin.”
An Thế Duy chấn động mạnh! Trầm mặc thật lâu sau, hắn sâu kín nhìn Trịnh Liệt, phun ra một câu “Được! Tao nói cho mày biết.”
Trịnh Liệt chờ.
An Thế Duy nói “Trừ bỏ mày, Tần Trăn còn có tình nhân khác.”