Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa

Chương 89




  "Căn cứ loại nhỏ này trước mắt là để ẩn nấp, trong khoảng thời gian ngắn không có nguy cơ bị Đường Tịnh Chi phát hiện. Đêm nay mọi người nghỉ ngơi đã, ngày mai tôi sẽ đến hướng dẫn và giải thích cho các vị về cấu tạo thân thể và nhược điểm của long huyết nhân. Sau đó tôi sẽ giới thiệu cho mọi người vũ khí chúng tôi nghiên cứu, chuyên dùng để đối phó long huyết nhân." Đường Đinh Chi nói xong, lại lần lượt chỉ vào những người y mang đến, "Thẩm Trường Trạch thì không cần giới thiệu, cậu ta là 'Hoàng Anh', chuyên trách trinh sát và nổ phá", y chỉ vào tên nhóc tướng mạo hàm hậu vừa mới mở cửa cho họ, sau đó chỉ tới một người trọc đầu khoảng bốn mươi tuổi, nhìn qua có vẻ không tốt, "Đây là 'Ngốc Ưng', tay súng bắn tỉa", cuối cùng là một người đàn ông dáng người thô ngắn cường tráng, cười chào hỏi họ, "'Ô Nha', tay hỏa lực, ba người họ đều là những chiến sĩ tinh anh được chọn lựa kĩ càng. Bởi quan hệ Trung Nhật căng thẳng, đây đã là lực lượng tốt nhất tôi có thể điều động được, cho nên chúng tôi cần các vị giúp, có thể bắt được Đường Tịnh Chi là tốt nhất, nếu không được, vậy......" Đường Đinh Chi thở dài, "Xử quyết".

Ngốc Ưng: chim ưng trọc; Ô Nha: Quạ đen; Hoàng Anh: Chim oanh

Toàn là tên chim, may mà bé Trạch không bị đặt tên thành phượng hoàng chu tước gì gì đó, nếu không thì thật là Σ( ° △ °|||)

Hoàng Anh sờ mái tóc ngắn ngủn như gốc rạ, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Tôi sẽ sắp xếp chỗ nghỉ cho các vị, hãy đi theo tôi." Tiếng Anh của hắn rất lưu loát, nhưng khẩu âm kỳ lạ, chọc cười Pearl và Bailey.

Hoàng Anh nhìn hai người đẹp mơn mởn trước cong sau vểnh này, mặt lập tức đỏ.

Ngốc Ưng vỗ đầu Hoàng Anh, "Chưa thấy đàn bà bao giờ sao nhóc, đừng dọa người." Hắn mở bản vẽ mặt bằng khu biệt thự trong máy tính ra, phóng lên máy chiếu, cho mười sáu người Du Chuẩn hiểu rõ công năng các vị trí của ba tầng biệt thự, nhất là những cửa có thể nhanh chóng rút lui.

Năm phút sau giảng giải xong, Ngốc Ưng rất có khí thế vỗ bàn, "Ngủ." Nói xong ngậm điếu thuốc, ôm súng, tự giác đi tới trước cửa gác đêm.

Du Chuẩn cũng cử ra ba người, cùng Hoàng Anh gác đêm thứ nhất, những người khác đều tự tìm phòng nghỉ ngơi.

Thiện Minh kéo theo cái chân đã sưng lên một vòng, liền lười động đậy, đơn giản định mặc nguyên quần áo ngủ ở phòng khách.

Thẩm Trường Trạch kéo hắn lên, "Trở về phòng, đừng ngủ ở đây."

Thiện Minh đề phòng nhìn y, "Mi muốn làm gì?"

Thẩm Trường Trạch híp mắt, nói rõ từng tiếng, "Đem ông đi ngủ."

Thiện Minh đẩy y ra, "Ta ngủ trong này là được."

Thẩm Trường Trạch nhìn vài người đang gác đêm ở cách đó không xa, thấp giọng nói: "Ba, tôi cho ông mặt mũi, bây giờ theo tôi trở về phòng, đừng ép tôi ra tay."

Thiện Minh không sợ nhất là uy hiếp, hắn lập tức trừng mắt, "Mi lặp lại lần nữa xem."

Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: "Vào phòng, tôi dùng băng xoa chân cho ông."

Lời này nghe còn giống tiếng người, Thiện Minh bĩu môi, nghĩ đánh nhau ở đây quả thật không tốt lắm, đành để Thẩm Trường Trạch đỡ hắn vào trong một căn phòng.

Thẩm Trường Trạch đặt hắn trên giường xong liền đi ra ngoài, một lát sau cầm một gói băng to trở về. Y dùng vẻ mặt bình tĩnh cởi quần Thiện Minh, đem khối băng được bọc bằng túi giữ tươi bọc quanh đùi Thiện Minh, hy vọng có thể mau chóng tiêu sưng.

Khối băng rất lạnh, Thiện Minh lạnh đến run lên, đang mùa hè, điều hòa cũng không mở.

Hắn lại không muốn mở miệng kêu lạnh, liền nhắm mắt lại ngồi ở đầu giường, môi cũng sắp tái đi.

Thẩm Trường Trạch nhảy lên giường, kéo hắn vào lòng.

Thiện Minh mở to mắt, muốn đẩy y ra.

Thẩm Trường Trạch siết chặt cánh tay, tựa như trước đây ôm dính Thiện Minh như vậy, than thở, "Đừng nhúc nhích".

Trong lúc hoảng hốt, Thiện Minh cảm thấy thời gian giống như đảo ngược, Thẩm Trường Trạch từ nhỏ đã yêu chui vào lòng hắn, trưởng thành không chui được nữa, liền đổi thành vây quanh hắn, đến bây giờ hoàn toàn trưởng thành, thậm chí còn cao hơn hắn, thói quen này vẫn như cũ không bỏ.

Bị Thẩm Trường Trạch ôm vào trong ngực, quả thật cảm giác không lạnh như vậy, đau đớn ở chân dường như cũng dịu đi một chút.

Ngây người như vậy vài giây, Thiện Minh nhanh chóng thanh tỉnh lại, hắn mạnh mẽ đẩy Thẩm Trường Trạch một cái. Bị con trai mình ôm như vậy thì ra thể thống gì nữa.

Thẩm Trường Trạch dường như sớm có phòng bị, không nhúc nhích, trầm giọng nói: "Ông còn động đậy, tôi lại tháo khớp hai vai ông tiếp."

Thiện Minh đấm một quả vào cằm y, "Con mẹ mi, thử tháo xem!"

Thẩm Trường Trạch cầm lấy hai cánh tay hắn, áp đảo hắn trên giường, trong mắt bốc lên ngọn lửa, "Ông đã hơn ba mươi tuổi, tính tình lại vẫn giống như hồi tôi năm tuổi, rốt cuộc ông có tiến bộ hay không vậy?"


"Thúi lắm! Ta không tiến bộ thì có thể nuôi mi lớn như vậy sao!"

Thẩm Trường Trạch cười giận dữ: "Ông nuôi tôi lớn như vậy? Mười năm kia đến tột cùng là ai nuôi ai? Ông từng tự tay giặt một đôi tất sao? Đã làm một bữa cơm sao? Cuối cùng đến tóc cũng là tôi sấy cho ông. Tôi rất hiếu kì bốn năm nay ông sống như thế nào, không có bảo mẫu toàn năng như tôi, ông sống có khỏe không?"

Thiện Minh nghĩ một lúc, sau khi Thẩm Trường Trạch đi, chất lượng sinh hoạt của hắn quả thật giảm xuống đến trạng thái người nguyên thủy. Vừa mới bắt đầu quả thật rất khó quen, cũng may hắn không kén chọn, có thể ăn liền cho vào miệng, có thể che cơ thể liền mặc lên người, chỉ là từ đó về sau rốt cuộc không còn cơ hội ăn đồ ăn Trung Quốc Thẩm Trường Trạch chuyên tâm nghiên cứu ra nữa.

Thẩm Trường Trạch nhìn vào mắt hắn, nhìn thật sâu, sau đó nghiêm túc hỏi: "Ba, bốn năm nay, ông có nghĩ tới tôi không?"

Ba, ông có nghĩ tới tôi không?

Khi Thiện Minh nghe thấy vấn đề này thì thật sự muốn cười. Đâu chỉ nghĩ tới, có thể nói không có ngày nào quên, nhưng mà Thẩm Trường Trạch trước mắt đã không giống trong trí nhớ của hắn nữa, lại càng không phải là dáng vẻ hắn chờ mong. Con hắn hẳn là vừa đáng yêu lại nghe lời, có thể ra chiến trường giết địch bốn phương, cũng có thể ôm eo hắn nhõng nhẽo cả ngày. Tóm lại sẽ không phải là thiếu niên âm lãnh có dục vọng khống chế rất mạnh, khí thế bức người trước mắt này.

Đứa con trai ngày nào hắn cũng nhớ không phải như thế này.

Cho nên hắn muốn cười, suy nghĩ lâu như vậy, câu trả lời lại làm hắn thất vọng.

Thẩm Trường Trạch siết chặt cổ tay, cắn răng nói: "Nói đi."

Thiện Minh nhìn thẳng vào y, "Nghĩ đến, ngày nào cũng nhớ rõ ta có đứa con trai, nhưng nó không giống như mi."

Thẩm Trường Trạch cười lạnh: "Vậy nó là như thế nào, giống như chó đối với ông nói gì nghe nấy? Cho dù ông đã đá nó đi?"

"Cho dù như thế nào cũng sẽ không giống cái thằng muốn đè ta."

"Vậy ông triệt để sai lầm rồi." Con ngươi đen của Thẩm Trường Trạch sâu không thấy đáy, "Tôi trước đây, tôi hiện tại, tôi về sau, chỉ có một điều sẽ không thay đổi, đó chính là tôi muốn ông. Trước đây tôi không dám nói không có nghĩa là tôi không muốn. Thực tế là khi đó ngày nào tôi cũng muốn làm tình với ông, muốn đến phát cuồng, hiện tại cũng vậy." Y liếm đôi môi bị lạnh đến tái nhợt của Thiện Minh, phảng phất đó là mỹ vị, "Ba, ba vĩnh viễn không nghĩ được, con yêu ba nhiều đến thế nào."

Thiện Minh mặc cho y liếm, không phản kháng, ngược lại tâm tình phức tạp nhìn Thẩm Trường Trạch. Qua năm lần bảy lượt hắn đã không có sức lực nổi trận lôi đình vì Thẩm Trường Trạch đại nghịch bất đạo nữa. Dưới sự thẳng thắn không e dè của Thẩm Trường Trạch, Thiện Minh không thể không thừa nhận sự thật là con hắn muốn ngủ với hắn.

Từ năm Thiện Minh sáu tuổi thoát khỏi cái gia đình làm hắn chịu đủ ngược đãi, bảy tuổi được Lâm Cường thu dưỡng, quan niệm đạo đức và luân lý của hắn không thể thành hình trong một xã hội có trật tự và một gia đình bình thường, cuối cùng cũng đã bị nhân sinh quan tanh máu khốc liệt của lính đánh thuê thay thế. Cho nên tình cảm của hắn thiếu sót, trời sinh lạnh bạc, chỉ dựa vào yêu ghét của mình mà làm việc và sinh hoạt. Với hắn mà nói, bất kể là đồng tính luyến ái hay loạn luân, đều là chuyện "Chỉ cần người ta vui vẻ không e ngại, hắn quản cái rắm", cực kì bình thường. Mà khi chuyện này thật sự phát sinh trên người hắn, hắn cảm thấy không biết làm gì. Cùng lúc, hắn không nghĩ giáo dục Thẩm Trường Trạch như vậy là không đúng, bởi vì hắn cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì đúng sai rõ ràng, nhưng về phương diện khác, hắn muốn vặn cổ Thẩm Trường Trạch, tuổi hai người kém nhau tới mười ba, sao y có thể có suy nghĩ không an phận với hắn, quả thực muốn chết mẹ nó rồi.

Cho nên hắn mâu thuẫn, hắn bất đắc dĩ, hắn phẫn nộ, mà một câu "Con yêu ba" kia của Thẩm Trường Trạch lại càng làm hắn biết đến tư vị lo âu là như thế nào.

"Yêu" không thể ăn không thể uống không thể giúp hắn tránh đạn, nhưng mỗi khi Thẩm Trường Trạch nói "yêu" hắn, hắn đều cảm thấy cao hứng và ấm áp.

Hắn thật hy vọng cả đời Thẩm Trường Trạch đều lấy tâm tình đứa con để yêu hắn, mà không phải lấy thân phận một người đàn ông.

Đáng tiếc Thẩm Trường Trạch không thể khiến hắn như nguyện.

Y đè trán Thiện Minh lại, nhìn như dùng sức không lớn nhưng lại làm gáy Thiện Minh dính chặt vào giường không thể động đậy, hai đôi môi dán lại chặt chẽ với nhau, cảm xúc mềm mại ướt át làm tim người ta run rẩy. Thẩm Trường Trạch luồn đầu lưỡi linh hoạt vào miệng Thiện Minh, trao đổi nước bọt lẫn nhau, tập trung nhấm nháp hương vị của ba.

Thiện Minh vừa nghĩ đến việc hiện giờ người đang hôn hắn không chỉ là một người đàn ông, còn là đứa con mình một tay nuôi lớn, trong lòng cũng mất tự nhiên đến sắp phát điên.

Trong lúc đang hôn nhiệt liệt, Thẩm Trường Trạch thò tay vào trong quần Thiện Minh, cầm lấy thằng nhỏ của hắn, tùy ý xoa nắn.

Thiện Minh kêu rên ra tiếng, "Mi đừng được đằng chân lấn đằng đầu...... Ưm......"

Thẩm Trường Trạch không có nhiều kỹ xảo hầu hạ người, nhưng phỏng chừng tự mình làm cũng nhiều, tuy rằng động tác có chút thô bạo nhưng lại trêu chọc Thiện Minh châm lửa cả người, thứ trong tay Thẩm Trường Trạch càng lúc càng lớn thêm.

Y cúi đầu, bịt chặt tiếng mắng của Thiện Minh trong miệng, y dùng lực hôn môi Thiện Minh, phảng phất muốn hút khô toàn bộ dưỡng khí trong phổi hắn, nụ hôn kín không kẽ hở cùng với phản ứng nguyên thuỷ của cơ thể làm Thiện Minh có chút đầu váng mắt hoa.

Cuối cùng, hắn không kìm lại được, thân thể run lên, tiết ngay trong lòng bàn tay con trai mình.

Sau đó đầu óc hắn trống rỗng, bộ óc cao cấp của lính đánh thuê có thể thản nhiên đối mặt bất cứ tình huống đòi mạng đột phát nào, lúc này lại bởi vì sự xấu hổ không thể nói rõ mà không biết phản ứng thế nào.

Mặt Thẩm Trường Trạch cũng đỏ bừng, hạ thân y trướng đến phát đau, lại cắn răng nhẫn xuống, tuy rằng y bị Thiện Minh làm cho tức giận không nhẹ nhưng vẫn không đánh mất lý trí. Y vẫn hy vọng, chẳng sợ chỉ là hy vọng xa vời, có một ngày ba có thể chân chính chấp nhận y, vì mục đích này, bây giờ y còn có thể nhẫn.

Thiện Minh đưa tay lên che mắt, nói bằng giọng khàn khàn: "Ta x, Thẩm Trường Trạch, thằng vô liêm sỉ...... Ông đây không giết chết mi không được...... Mẹ, mi......"

Thẩm Trường Trạch nhìn cái cổ đỏ bừng của Thiện Minh, tâm tình nhất thời nhu hòa. Y cầm khăn mặt lau sạch sẽ đùi và nước do băng tan cho Thiện Minh, thay quần sạch cho hắn, sau đó mặc kệ Thiện Minh mắng vài câu, nhẫn nại không nói những lời làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, đắp chăn cẩn thận cho Thiện Minh rồi tự giác chạy tới gác đêm .

Nhờ ánh trăng, y sững sờ nhìn tay mình, khuỷu tay thậm chí vẫn có cảm giác đang gắt gao ôm chặt ba. Năm đó y phải kiễng chân mới ôm được cổ ba, sau đó hắn đứng lên mới ôm y lên bằng một tay, nay y lại có thể lật ngược thế cờ, ôm Thiện Minh vào trong ngực, cảm giác này kỳ diệu mà khó tin, lần đầu tiên y cảm thấy hưng phấn không thôi vì mình đã trưởng thành.

Thẩm Trường Trạch nắm tay đặt trên ngực, lặng lẽ che trái tim đang nhảy lên cấp tốc, trái tim kia càng không ngừng kêu gào, ba ơi.