Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa

Chương 51




  Sau khi Thiện Minh xoay người sang chỗ khác thì không nghe được động tĩnh gì, phía sau phi thường im lặng, hắn vừa đoán đã biết chắc chắn là đứa nhỏ nghẹn không dám lên tiếng, hắn cảm thấy rất buồn cười.

Một lát sau, hắn nghe thấy âm thanh của dụng cụ va chạm thì mới xoay người, thấy họ đã xong việc.

Khuôn mặt đứa nhỏ nóng đến đỏ bừng, gắt gao nhắm mắt lại.

Thiện Minh hỏi: "Các người đã lăn qua lăn lại mấy giờ rồi, còn chưa xong sao?"

"Hôm nay chấm dứt đi, tối nay hai người ngủ trong phòng này là được rồi, những người khác tôi sẽ sắp xếp." Nói xong, bọn họ bắt đầu dọn dẹp thiết bị, lại mất tới hơn một giờ.

Chờ toàn bộ bọn họ đi hết, Thẩm Trường Trạch cũng khôi phục hình thái con người, hơn nữa đã nặng nề ngủ.

Thiện Minh nhìn vẻ mặt trẻ con của đứa nhỏ, trong lòng nảy lên một sự bất an khó nói. Hắn biết giữ đứa nhỏ này bên người không hẳn là chuyện tốt, hắn sắp sửa phải đối mặt với những kẻ địch không thể biết trước, gánh vác những hậu quả không thể đoán trước. Rốt cuộc về sau có hối hận hay không, hắn không biết, hắn cũng không muốn nghĩ, Thiện Minh hắn chỉ cầu hôm nay được sống thống khoái, chỉ cầu hôm nay được làm theo ý mình, hắn mặc kệ ngày mai, ít nhất là hôm nay hắn sẽ không giao con của mình cho bọn khoa học thần kinh kia.

Hắn nghĩ, lựa chọn mà cha mẹ chân chính của đứa nhỏ này đưa ra đã cho họ đáp án rồi.

Số liệu mà Đường Đinh Chi tính toán thật sự chuẩn xác, quả nhiên sáng hôm sau Thẩm Trường Trạch đã tỉnh lại, hơn nữa thân thể không có gì không ổn, chỉ là vì không để Pearl phát hiện vết thương trên lưng nó đã nhanh chóng khép lại, nó vẫn trốn tránh những người khác.

Buổi chiều, Đường Đinh Chi lại đến tìm bọn họ, chẳng qua lần này là đến một mình, y nói y muốn chỉ đạo Thẩm Trường Trạch cách tự điều khiển bản thân.

Thiện Minh vẫn như trước ở bên cạnh giám thị .

Thẩm Trường Trạch ngồi xếp bằng trên giường, Đường Đinh Chi chỉ bảo nó làm một chuyện đơn giản, đó là tưởng tượng.

Tưởng tượng dòng máu của mình là một dòng sông, mạch máu trong thân thể là các nhánh sông, con sông này lưu động theo ý thức của nó, đi đến nơi mà nó muốn dòng sông đi. Suốt cả buổi trưa Đường Đinh Chi đều chỉ hướng dẫn Thẩm Trường Trạch, tưởng tượng phải khống chế dòng máu của mình như thế nào.

Quá trình này nhìn qua cực kì vất vả, ngay từ đầu đứa nhỏ làm thế nào cũng không được, dù sao vô căn cứ mà tưởng tượng dòng máu của mình là một chuyện quá mức mơ hồ.

Lúc đó Đường Đinh Chi đã thể hiện tính nhẫn nại phi phàm, giống như bị thôi miên mà không hề chán ghét việc dẫn dắt nó.

Đến buổi tối vẫn như trước không có gì khởi sắc, Đường Đinh Chi yêu cầu về sau nên cường điệu luyện tập, mỗi ngày đều cần tưởng tượng như vậy, cho đến khi nó có thể cảm giác được dòng máu của mình lưu động, hơn nữa còn cảm giác được máu có thể dựa theo ý muốn của mình mà tập trung tới nơi cần đến.

Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch đều nghĩ rằng cái gọi là huấn luyện chắc chắn không khỏi có liên quan tới việc cường hóa thể lực, không ngờ huấn luyện bước đầu tiên việc tự động điều khiển lại là một điều duy tâm như vậy. Tuy nhiên chắc chắn Đường Đinh Chi sẽ không nói bừa, như vậy chắc chắn việc tưởng tượng là có ích .

Sau khi ăn cơm chiều, một đám đàn ông tinh lực dư thừa bắt đầu tìm kiếm việc để làm sau khi ăn. Mấy ngày qua, hai bên vẫn nhất trí duy trì một loại thái độ kì diệu, tuy rằng bọn họ đều cảm thấy đám bộ đội đặc chủng Trung Quốc này không có ý tốt, nhưng quả thật bọn họ cũng đã giúp đỡ chữa trị những thành viên bị thương, qua vài ngày ở chung thì không khí đã hơi chút hòa hợp.

Một bên là bộ đội đặc chủng vĩ đại được lựa chọn từ trong tinh anh, một bên là quân đoàn lính đánh thuê quốc tế nổi tiếng, hai phương đều có chút hiếu kì với thực lực của đối phương, vì thế trong ngôn từ luôn dẫn theo chút khiêu khích. Sau khi hơi hiểu biết một chút, Cosky với tính cách hiếu chiến liền dẫn đầu, bắt đầu đọ sức với bộ đội đặc chủng Trung Quốc.

Bọn họ chọn một cách thức đọ sức không dễ dàng kích thích đối phương, chính là kéo co.

Hai người tham gia, tính toán số lượng thắng thua, đến cuối cùng thì thống kê lại.

Thiện Minh ăn cơm chiều hơi nhiều quá, không muốn tham gia, liền đứng bên cạnh xem náo nhiệt, xem hai gã đàn ông đỏ mặt tía tai kéo một cái dây thừng là trò tiêu khiển không tồi sau khi ăn.

Qua bảy, tám vòng, thắng thua cơ bản là bên nọ bên kia, mọi người đều lắc cánh tay cởi bỏ áo, đều muốn đi lên thử một lần, tiêu diệt uy phong của đối thủ.

Đường Đinh Chi vẫn là mặt không chút thay đổi xem cuộc chiến, đột nhiên mở miệng nói: "Chú nhóc cũng xuống đấu một vòng đi."

Mọi người ngẩn người, Dino kêu lên: "Sao lại thế, chơi xấu thật đấy, bên chúng tôi là trẻ con, bên các người có phải định gọi ông già lên không vậy?"


"Không, anh ta đến." Đường Đinh Chi bảo người bên cạnh vừa mới thắng một vòng lùi lại để lộ ra một bộ đội đặc chủng, "Vừa rồi anh ta cũng tiêu hao rất nhiều thể lực, như vậy coi như công bằng đi, các ngươi thua cũng không được tranh cãi."

Dino còn muốn nói thêm, Thiện Minh đã đẩy đứa nhỏ lên phía trước, "Đi, bộc lộ tài năng."

Hai người đứng trên mặt đất vẽ ra một vòng tròn đơn giản, mỗi người nắm một đầu dây thừng, vòng trên cánh tay mình, ngưng thần nhìn đối phương.

Bộ đội đặc chủng kia biết thân phận của nó, cho dù là đứa nhỏ hắn cũng không dám khinh thường. Thẩm Trường Trạch nhìn cơ bắp to đùng đang bừng bừng phấn chấn của đối phương, trong lòng cũng không nắm chắc lắm.

Cosky bắt đầu đếm ngược, "3, 2, 1!"

Hai người bắt đầu dốc hết toàn lực lùi ra phía sau, cơ cánh tay của bộ đội đặc chủng kia gồng lên mãnh liệt, nhìn giống như sắp làm quần áo màu xanh rách ra vậy. Cổ và thái dương của Thẩm Trường Trạch đều lồi lên gân xanh, dùng sức toàn thân nắm chặt lấy dây thừng.

Nhưng vận động như vậy đối với đứa nhỏ trọng lượng chỉ có ba mươi hai kg mà nói thì rất chịu thiệt. Trọng lượng của đối phương gần gấp ba nó, trên phương diện sức mạnh có ưu thế tuyệt đối, kiên trì chẳng qua được vài giây, dây thừng bắt đầu lệch về bên bộ đội đặc chủng.

Bên Du Chuẩn bắt đầu lớn tiếng cổ vũ đứa nhỏ, tuy rằng không ai trong số họ cho rằng đứa nhỏ có thể thắng.

Giọng nói băng lãnh của Đường Đinh Chi đột nhiên vang lên trong tiếng cổ vũ huyên náo, lập tức xuyên vào tai đứa nhỏ, y nói, "Tập trung xuống đùi."

Rất nhiều người nghĩ rằng kéo co là dựa vào lực cánh tay, kỳ thật không đúng, chỉ có trụ dưới ổn định mới có thể không bị đối thủ kéo qua ranh giới. Khi Đường Đinh Chi nói ra những lời này, đứa nhỏ lập tức hiểu được, ý của y là bảo mình tập trung máu xuống dưới chân!

Đứa nhỏ nhắm mắt lại, cắn răng giữ chặt dây thừng, bắt đầu dựa theo chỉ đạo lúc trước của Đường Đinh Chi mà tưởng tượng sự lưu động của máu trong thân thể, sau đó khống chế chúng tập trung xuống chân.

Nó không biết có phải dưới tình thế cấp bách mà cuối cùng phương pháp đã có công hiệu không, nó thật sự cảm giác được dưới chân giống như mọc rễ, rõ ràng so với vừa rồi vững hơn không ít. Trụ dưới vừa vững, nửa người trên dùng lực hiệu quả hơn nhiều, phát huy sức mạnh lớn hơn, dây thừng vừa rồi liên tiếp lệch về phía đối phương đột nhiên lại cầm cự được, thậm chí có dấu hiệu di động về phía đứa nhỏ.

Các lính đánh thuê đều kích động lên, lớn tiếng la lên, Thiện Minh cũng đứng lên, lớn tiếng kêu: "Con trai, dùng sức !" (nghe như đang trong phòng sinh ấy nhỉ =]]]]]]])

Đứa nhỏ mở choàng mắt, quyết tâm kéo sợi dây thừng về phía mình, cánh tay đều bị dây thừng siết ra vết máu.

Bộ đội đặc chủng kia cũng không cam lòng yếu thế, hai mắt đỏ bừng kéo dây về bên mình.

Hai người đều dốc hết sức lực toàn thân ra, thề đánh bại đối thủ!

Đứa nhỏ đột nhiên cảm giác được thân thể bắt đầu nóng lên, nó lập tức khẩn trương. Nó biết cái nóng bất thường này là điềm báo long huyết bị thức tỉnh, nó không thể biến thân ở trước mắt bao người như vậy được!

Nó mau chóng thả lỏng thân thể, bộ đội đặc chủng đối diện nắm lấy cơ hội, lập tức kéo nó lại, đứa nhỏ gần như là bị đập vào người hắn.

Tuy rằng kéo co thua nhưng những lính đánh thuê nhìn nó lớn lên vẫn không giấu được kiêu ngạo. Bọn họ cũng không chú ý đến đứa nhỏ nhiều lắm, lập tức tham gia vào vòng đấu tiếp theo.

Thiện Minh kéo đứa nhỏ từ trong đám người đi ra, trốn tới một góc, hắn nhận ra vừa rồi sao lại như vậy.

Quả nhiên, Đường Đinh Chi cũng đã đi tới, hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Có trong nháy mắt, hình như quả thật cảm giác được ."

"Ngộ tính của cậu rất cao. Vừa rồi cậu đã cảm giác được, đó chính là một biểu hiện rất nhỏ của việc khống chế long huyết của mình. Khi năng lực tự động điều khiển của cậu càng cao, cậu lại càng có thể biểu hiện thực lực siêu cường ở hình thái con người, cũng càng có thể giữ trạng thái thanh tỉnh và phát huy cao độ thể năng khi ở hình thái long huyết nhân. House chính là một long huyết nhân thành thục như vậy, có thể điều động máu trong thân thể đột nhiên tập trung đến một bộ phận để gia tăng lực lượng, tốc độ hoặc lực phòng ngự, việc huấn luyện này vô cùng quan trọng. Nếu cậu thành công, cậu có thể đi dạo trên bất kì chiến trường nào, cho nên nhất định cậu phải kiên trì hàng ngày."

Thẩm Trường Trạch gật đầu, nó thử nắm chặt bàn tay, tay vẫn còn hơi mỏi, cảm giác vừa rồi dòng máu đã mặc cho mình chỉ huy thật sự quá tuyệt vời, giống như nó đang ra lệnh cho mỗi bộ phận trên thân thể mình điều chỉnh để phù hợp nhất với điều kiện trước mắt, chuyện này thật quá siêu phàm.

Đường Đinh Chi nói: "Sau khi trở về, tôi sẽ gửi càng nhiều nội dung liên quan đến huấn luyện cho cậu qua bưu kiện, nếu cậu gặp phải bất cứ vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể báo với tôi."

Vài ngày sau, Đường Đinh Chi thật sự làm giống như lời y nói, đưa mọi người của Du Chuẩn đến chỗ trực thăng hạ cánh lúc trước. Trước khi đi, y cho Thẩm Trường Trạch rất nhiều dược phẩm tùy thuộc tất cả các loại tình huống, tuy nhiên y cũng cảnh cáo nó nên tận lực dùng càng ít càng tốt.

Thiện Minh không hề nghĩ rằng lần này có thể đơn giản thoát thân như thế, nếu không phải Đường Đinh Chi kiêng kị năng lực của Thẩm Trường Trạch, chỉ sợ sẽ không khinh địch như vậy mà thả họ đi. Nhưng mặc kệ như thế nào, có thể thuận lợi thoát khỏi bọn người đó, Thiện Minh cảm thấy như một loại giải thoát.

Lúc này đây toàn bộ nhiệm vụ tại Algerie đã chấm dứt, máy bay chở bọn họ bay lên trời quang, quay về Colombia.