Al vuốt ve gương mặt trơn nhẵn tinh tế của y, nụ cười trên mặt vô cùng nhu hòa, "Không phải em thích tôi sao?"
Đường Đinh Chi ngẩn người, "Hả? Thế nào gọi là thích?"
Al lung lay sổ ghi chép trong tay, "Như em thế này nghĩa là thích tôi."
Đường Đinh Chi giật mình nói, "Phải không?"
Al biết muốn y hiểu được đạo lý này quá khó khăn, còn không bằng trực tiếp buộc y thừa nhận, cho nên hắn nói như chém đinh chặt sắt, "Phải."
"Này......" Đường Đinh Chi chỉ vào máy tính, "Để tôi đi tra định nghĩa trong từ điển một chút được không?"
"Không được, không cần tra, em chính là thích tôi."
Đường Đinh Chi chần chờ nói: "Nhưng mà luận cứ của một mình anh không đủ để làm bằng chứng......"
"Đương nhiên có thể, thích là chuyện của hai người chúng ta, lời tôi nói có thể chứng minh 50%." Sau khi Al nói xong chỉ kém chút là cắn phải đầu lưỡi mình, sao càng ngày hắn nói lại càng giống đồ thần kinh Đường Đinh Chi này vậy.
Đường Đinh Chi nhất thời bị hắn doạ, cho dù là nói về bất cứ một lĩnh vực tri thức chuyên nghiệp nào thì y đều có thể nói có lý lẽ rõ ràng, nhưng duy nhất trên phương diện tình cảm, y gần như là một trang giấy trắng, toàn bị Al gạt.
Đầu y xoay chuyển nửa ngày, rốt cuộc bắt được một vấn đề trọng điểm, "Vậy anh, vậy anh thích tôi sao?"
Al không chút do dự nói, "Thích."
Đường Đinh Chi nhìn gương mặt thẳng thắn của Al, nhất thời ngây người, sau đó lại không tự giác mỉm cười.
Al nắm lấy mặt y, "Em cười cái gì?"
Đường Đinh Chi hỏi: "Tôi cười sao?"
"Cười."
"Cười có nghĩa là vui sướng......"
"Đúng, tôi nói thích em, em liền vui sướng, thế này còn không thể chứng minh em thích tôi sao?"
Đường Đinh Chi gật đầu, "Anh nói đúng......" Y vuốt mặt mình, thực nóng. Y ở bên cạnh Al cảm thấy rất thoải mái. Tóc Al màu vàng giống như tơ lụa, bay bay đong đưa trước mắt y, làm y luôn không nhịn được muốn vươn tay đi sờ. Al hôn môi ôn nhu mà nhiệt tình, tuy rằng y học không tốt, nhưng y nguyện ý tiếp tục cùng Al "trao đổi". Nếu đây là thích, vậy y cũng có thể hiểu được một chút, có lẽ thích chính là loại tâm tình khiến y cảm thấy vui sướng này. Cái này không giống như cảm giác thành tựu khi hoàn thành một hạng mục thí nghiệm quan trọng, loại vui sướng này lâu dài hơn, sẽ không bởi vì thắng lợi đến mà lập tức cảm thấy thất lạc, sự vui sướng này lúc nào cũng có thể hồi tưởng lại một chút, đều có thể làm y cảm thấy dồi dào sức mạnh.
Thì ra là y thích Al? Thật giống như phát hiện một bí mật trọng đại, tâm tình Đường Đinh Chi vừa khẩn trương vừa kích động, y có chút mê hoặc nhìn Al, "Như vậy, tôi nên làm cái gì?"
Muốn làm gì với cái sự thích này bây giờ? Có thể nghiên cứu không? Có thể giải phẫu không? Có thể lấy làm ví dụ phân tích không? Thích một người, rốt cuộc là nên làm cái gì?
Al kéo y lên từ sô pha, híp mắt mổ nhẹ xuống bờ môi của y, "Cứ cùng tôi nói chuyện yêu đương là được."
"Nói như thế nào?"
"Đầu tiên, em không thể gặp những cô gái em được giới thiệu."
"Tôi cũng không có ý định gặp, tôi không biết trao đổi với nữ giới như thế nào."
"Ừ, tiếp theo nha, nghe tôi chỉ huy đi."
"Tôi hi vọng có thể tự mình nắm giữ những tri thức cần thiết."
Al cười nói, "Tôi sẽ dạy em, tôi sẽ chậm rãi nói cho em phải nói chuyện yêu đương như thế nào." Nói xong hắn lật lật sổ ghi chép, định xem thêm vài trang.
Đường Đinh Chi vươn tay muốn chém giết, nhỏ giọng nói, "Anh trả lại cho tôi đi." Y không biết tâm tình của mình giờ phút này tên là quẫn bách và thẹn thùng, y chỉ biết là y thật sự vô cùng không muốn cho Al xem.
Al nhìn vẻ mặt của y, đặc biệt muốn cười. Có đôi khi, hắn cảm thấy chỉ sợ Đường Đinh Chi là người không thú vị, khô khan cứng nhắc nhất thế giới này, ở cùng với y có thể buồn đến chết luôn, nhưng có lúc, hắn lại cảm thấy Đường Đinh Chi thú vị cực kì, chọc một cái là sẽ có thứ gì đó thú vị rơi xuống. Trên thế giới sao lại có người mâu thuẫn như vậy, làm hắn muốn không bị hấp dẫn cũng khó.
Tuy rằng hắn rất muốn tiếp tục bắt nạt Đường Đinh Chi, nhìn biểu cảm sốt ruột kia của y cực kì có ý tứ, nhưng nếu lập tức bắt nạt quá độc ác thì sẽ tước đoạt lạc thú về sau mất, vì thế hắn trả lại sổ ghi chép cho Đường Đinh Chi, "Không xem thì không xem, em khẩn trương cái gì."
Đường Đinh Chi đoạt lại sổ ghi chép rồi liền lập tức chạy trốn, bỏ vào trong túi áo khoác. Y quay đầu nhìn Al, cảm thấy cất như vậy vẫn không an toàn, nhưng cũng không có biện pháp giấu cái gì trước mặt Al cả.
Xem ra có lẽ y phải lập một hồ sơ mã hóa điện tử, Đường Đinh Chi hạ quyết tâm.
Al gọi y, "Đừng giấu, tôi không xem là được, đến, chúng ta chơi trò chơi."
"Trò chơi gì?"
Al mở máy tính, mở trò chơi đối chiến, kết nối vào TV, sau đó đưa cho y một bộ điều khiển, "Đến, tôi dạy cho em."
Đường Đinh Chi nhìn bộ điều khiển, "Đây là cho trẻ con chơi."
"Trò của trẻ con em cũng không biết, em còn không tranh thủ học." Al ôm y từ sau lưng, nắm tay dạy y, "Nhìn này, đây là đi tới, đây là lui về phía sau, ấn cái này để tấn công......"
Hai người ngồi trên giường vừa ăn uống đồ ăn vặt vừa chơi trò chơi đến tận chiều, thời gian qua cực kì nhanh, trong nháy mắt đã đến hơn sáu giờ chiều.
Đường Đinh Chi chơi đến mức có chút mỏi mắt, liền nằm ở trong lòng Al, dự định nghỉ ngơi một chút, kết quả không cẩn thận ngủ mất. Al cũng ném điều khiển, vặn nhỏ âm thanh TV, ôm y nghỉ ngơi. Hai người dựa vào nhau ngủ, hình ảnh TV lúc sáng lúc tối, chiếu rọi biểu cảm bình tĩnh an tường khiến người khác say mê trên mặt họ, không khí chung quanh phảng phất tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.
Hai người ngủ từ hơn sáu giờ chiều thẳng đến hơn hai giờ đêm, Al tỉnh lại trước, bị đói tỉnh. Hắn nhìn Đường Đinh Chi mơ mơ màng màng không muốn mở mắt, liền lấy điện thoại ở đầu giường bảo phòng bếp đưa chút đồ ăn lại đây.
Đường Đinh Chi nghe được thanh âm thì cũng ngồi dậy khỏi giường, đi rửa mặt. Sau khi cơm đưa tới, hai người nhanh chóng càn quét sạch sẽ, nhìn thời gian nửa vời này đều có chút buồn bực, ngủ tiếp chắc chắn là không ngủ được, nhưng nếu không ngủ, ngày hôm sau làm sao dậy nổi.
Al linh quang chợt lóe, "Em dẫn tôi đi lên mặt đất đi."
Đường Đinh Chi lập tức từ chối, "Không được."
"Vì sao?"
"Có quy định, bây giờ anh không thể ra ngoài."
"Tôi chỉ muốn đi hô hấp không khí trên mặt đất một chút, phơi...... ừm, ánh trăng, mang tôi đi đi." Al kéo cánh tay y lung lay.
Đường Đinh Chi lắc đầu, rất kiên quyết nói, "Thật sự không được, quy củ là tôi đặt ra, tôi không thể vi phạm nguyên tắc của chính mình."
"Em là người phụ trách hạng mục, em có quyền quyết định trường hợp đặc biệt, mang tôi đi ra ngoài đi, tôi đã rất lâu không được đi ra ngoài rồi." Al ôm eo y bắt đầu làm nũng, "Mang tôi đi đi."
Đường Đinh Chi khó xử nói, "Không được, anh không thể đi."
"Bây giờ tôi hoàn toàn có thể tự động điều khiển, vì sao không thể đi."
"Nhưng anh còn không thể khắc chế ham muốn ***."
"Chẳng lẽ tôi lên mặt đất sẽ tùy tiện bắt lấy một người để làm sao? Tôi chỉ muốn lên phía trên căn cứ đi dạo một lát, tôi không vào thành phố đâu."
Đường Đinh Chi khoát tay áo, "Al, cái này thật sự......"
Al ôm chặt eo y, chép miệng nói, "Em dẫn tôi đi lên, bằng không tôi sẽ không cho em ra khỏi phòng này, hôm nay em đừng nghĩ làm việc."
"Sao anh lại có thể như vậy hả?"
"Tôi có thể như vậy, chẳng những hôm nay không để em đi làm, về sau thí nghiệm tôi cũng sẽ không phối hợp." Al dùng sức chơi xấu, hắn ở dưới này suốt bốn tháng, nếu không đi ra ngoài thì hắn sẽ nghẹn chết mất.
Đường Đinh Chi cúi đầu suy nghĩ thật lâu, miễn cưỡng nói: "Được rồi, nhưng anh nhất định phải nghe lời tôi."
"Không thành vấn đề."
"Hừng đông phải trở về, chúng ta nhiều nhất có thể đi ra ngoài ba giờ."
Đường Đinh Chi cầm lấy điện thoại nội bộ, tìm nhân viên an ninh dặn dò vài câu, động tác của đối phương rất nhanh chóng, mười lăm phút sau liền xuất hiện ở ngoài cửa phòng y, đưa họ đến sảnh chính của căn cứ.
Al bị đội mũ sắt, bị tạm thời tước đoạt thị giác, thính giác và cảm giác phương hướng, trong lòng Al có một tia nhảy nhót, cũng có chút khẩn trương.
Lúc này, một bàn tay thon dài lạnh lẽo cầm lấy tay hắn, Al biết bàn tay kia thuộc về ai, hắn vội vã nắm lại, nắm thật chặt.
Bọn họ ngồi thang máy, sau khi tới mặt đất Al lại lên một chiếc xe, lái từ căn cứ đi nửa giờ, hắn mới được xuống xe, cũng tháo mũ sắt xuống.
Bọn họ ở trong một khu rừng nhỏ bốn phía không nhìn thấy bất cứ công trình kiến trúc nào, nhân viên an ninh ở cách đó không xa, ghìm súng sẵn sàng trận địa nghênh địch, Đường Đinh Chi đứng ở bên cạnh hắn, bất đắc dĩ nhìn hắn.
Al hung hăng hô hấp một ngụm không khí trên mặt đất, không khí mang theo chút hơi ẩm lạnh lẽo kia vọt vào xoang mũi hắn, bị hắn hít vào trong phổi, hắn nhất thời cảm thấy toàn bộ lá phổi đều được tinh lọc.
Cảm giác đứng trên mặt đất hít thở thật quá tốt.
Bây giờ đã vào mùa thu, rạng sáng ba giờ, độ ấm hơi thấp, bọn họ mặc cũng không nhiều, Al ôm lấy Đường Đinh Chi, nhẹ giọng hỏi: "Có lạnh không?"
Đường Đinh Chi vỗ vỗ lưng hắn, "Cũng ổn, còn anh?"
"Không lạnh." Al kéo y tìm một tảng đá sạch sẽ nằm xuống, hắn nhìn ánh trăng trên bầu trời, "Đã lâu không thấy được, thật không biết còn phải ở lại trong căn cứ bao lâu nữa."
Hôm nay là trăng tròn, mặt trăng trên bầu trời vừa tròn vừa lớn.
Đường Đinh Chi thất thần nhìn ánh trăng, thì thào nói, "Đợi khi nào anh có thể hoàn toàn khống chế chính mình, hơn nữa thông qua các hạng mục thí nghiệm, nhiệm vụ mà anh vẫn giữ được trọn vẹn năng lực hành động, có thể sinh hoạt trong xã hội con người, anh có thể lựa chọn rời khỏi nơi này. Nhưng mà......"
"Nhưng mà cái gì?"
Đường Đinh Chi chần chờ nói: "Anh phải gia nhập một hệ thống."
"Có ý gì?"
"Al, anh sẽ không thể có lại tự do. Nhất cử nhất động của anh đều sẽ bị giám thị, anh phải có một cơ cấu cấp trên, chứng minh là anh bị giám thị, nếu không lúc nào anh cũng sẽ gặp nguy hiểm. Khi anh trở thành một long huyết nhân thành thục, rất nhiều người đều muốn có được anh."
"Ý của em là, về sau tôi không bao giờ có thể muốn đi chỗ nào thì đi nữa?"
"Đúng, trừ phi anh đồng ý bị chính phủ Trung Quốc giám thị, loại giám thị này về nghĩa khác cũng là một loại bảo vệ, ít nhất có thể tránh cho người như House mạnh mẽ khống chế anh. Anh không còn là một người tự do nữa, Al, đây là cái giá phải trả khi trở thành long huyết nhân."
Al trầm mặc.
Kỳ thật điểm ấy hắn đã sớm nghĩ tới, các long huyết nhân khác trong căn cứ muốn rời khỏi nơi này đều phải được cho phép, duy nhất có thể tự do ra vào hình như chỉ có Thẩm Trường Trạch. Quân hàm của y cao, thân phận không giống người khác, long huyết nhân khác bởi vì vốn đã là quân nhân nên cũng quen phục tùng mệnh lệnh. Hắn là trường hợp đặc biệt duy nhất ở nơi này, hắn không phải người Trung Quốc, lại càng không thuộc về quân đội Trung Quốc, sau khi thông qua thí nghiệm hắn có thể đi, nhưng hắn lúc nào cũng sẽ bị bao vây bị giám thị chặt chẽ, nếu hắn rời khỏi lãnh thổ Trung Quốc, hắn còn có thể bị quốc gia khác mơ ước. Hắn không thể hành động độc lập, bất cứ long huyết nhân nào cũng không thể, hắn rốt cuộc không thể trở lại sinh hoạt trước kia, cũng không thể quay lại làm Al Maurell của ngày trước nữa.
Đường Đinh Chi nhìn biểu cảm ngưng trọng của hắn, "Al, anh có thể ở lại Trung Quốc, nơi này rất lớn." Y rất muốn nói, nơi này còn có tôi, nhưng y không dám nói ra.
Al quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhấp nháy nhìn y, "Tôi không thích luôn ở một nơi."
"Nếu anh muốn đến chỗ khác chơi, tôi có thể đi cùng anh."
Al chuyển toàn bộ thân thể lại, hắn vuốt tóc Đường Đinh Chi, "Em sẽ ở cùng tôi sao? Đi đến đâu cũng cùng tôi?"
"Tôi có thể quyết định ngày nghỉ của mình, chỉ cần không rời khỏi nơi này lâu lắm...... Tôi có thể cùng anh."
Al không nhịn được hôn y một cái, ánh mắt có chút ảm đạm, "Từ trước tới giờ tôi chưa hề muốn sống một cuộc sống như vậy." Hắn là một lính đánh thuê, là chiến sĩ lưu lạc ở chiến trường khắp thế giới, tự do là tài sản lớn nhất của hắn, hắn không mất đi sinh mệnh, nhưng lại mất đi tự do. Tất cả nguyên nhân đều là bởi người trước mắt này, nhưng hắn lại không hề thấy hối hận, nếu một lần nữa quay lại, hắn vẫn sẽ cứu Đường Đinh Chi. Nếu Đường Đinh Chi chết, thế giới có rộng lớn đến mấy, tim hắn cũng sẽ bị trói chặt một chỗ, không thể động đậy.
Cho dù Đường Đinh Chi trên phương diện phán đoán cảm xúc người khác rất ngốc, nhưng y vẫn cảm giác được Al đang thất lạc và uể oải, thậm chí y có thể hiểu được vì sao Al lại thất lạc, y thốt lên, "Al, anh kết hôn với tôi đi."
Al chớp mắt, bật cười nói: "Vì sao?" Hôn nhân chỉ là hình thức, hai người đàn ông ở bên nhau cần cái này làm gì?
Đường Đinh Chi liếm liếm môi, lắp ba lắp bắp giải thích: "Nếu kết hôn với tôi, liền...... có thể đạt được quyền hạn rất cao......"
Al cười nói: "Ý em là, nếu trở thành cái mà em gọi là 'bạn tình', như vậy là có thể hưởng thụ đãi ngộ cùng cấp với em?"
Đường Đinh Chi gật gật đầu, "Ít nhất có thể cho anh tự do ra vào trong căn cứ, nhưng mà, anh phải ký điều lệ giữ bí mật."
Al cười, "Nghe có vẻ rất thú vị." Hắn lật người, đè lên người Đường Đinh Chi, "Em đây là đang cầu hôn tôi sao?"
"Cái này, tính là cầu hôn sao?"
"Không tính à?"
"Tôi, anh nói tính thì tính vậy."
Al ôn nhu hôn bờ môi y, "Nói lại lần nữa đi."
"Nói cái gì?"
"Nói câu mà em dùng để cầu hôn ấy."
Đường Đinh Chi lại cảm thấy da mặt bắt đầu nóng lên, y quẫn bách nói, "Al, anh, anh kết hôn với tôi đi."
Al mềm nhẹ lại kiên định nói, "Được."
Trái tim Đường Đinh Chi mãnh liệt nhảy lên. Lại tới nữa, tần suất trái tim y nhảy lên lại nhanh rồi, còn nóng lên nữa......
Al đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười hì hì nói, "Nếu chúng ta trở thành 'bạn tình', như vậy, em phải giúp đỡ tôi tiến hành huấn luyện khống chế ham muốn ***."
"Cái gì? Tôi......"
"Aizz, là em cầu hôn tôi, chẳng lẽ làm 'bạn tình' như em không phải là lựa chọn tốt nhất để làm người thao tác thực tế cho công tác này sao?"
"Nhưng mà cái kia, là phải tiến hành hành vi ***."
"Đương nhiên, đây không phải là việc 'bạn tình' phải làm sao?"
Đường Đinh Chi cả kinh, sắc mặt hơi trắng bệch, "Chuyện này tôi phải suy nghĩ một chút."
"Em không đáp ứng, tôi sẽ không làm cái huấn luyện này."
"Anh không thể lấy loại lý do này để cự tuyệt huấn luyện."
"Tôi có thể đấy, trừ phi em giúp tôi, nếu không tôi cự tuyệt." Al cười tà ác, nhìn dáng vẻ sốt ruột của Đường Đinh Chi thật sự là rất khả ái.
Ánh mắt trong trẻo của Đường Đinh Chi tràn ngập do dự.
Al nặng nề hôn y một ngụm, "Bảo bối, tôi biết em sẽ đáp ứng."