Cha Nuôi - Ngôn Tình

Chương 57: Viên đạn cuối cùng




Trùm Văn Dư để cho Diệp Sở sống quá lâu rồi, nay hắn như con cá nằm trên thớt, ông ta lẽ nào sẽ bỏ qua? Có khí thế thì sao chứ, có địa vị thì sao chứ? Chẳng phải bây giờ cũng sẽ chết trong tay ông ta đó ư? Người đời hơn nhau không phải ở cái vẻ bên ngoài mà là thủ đoạn ở bên trong. Ấm ức năm đó, nỗi ô nhục năm đó, ông ta sẽ tính hết một lượt trên người Diệp Sở.

Trùm Văn Dư nheo mắt nhìn hắn, một tay gác lên ghế, một tay cầm điếu thuốc hút, gương mặt độc ác dữ tợn cùng với những vết sẹo lồi lõm trên đó xô lại với nhau mỗi khi lão cười càng làm lão trông thêm ghê tởm.

"Diệp Sở, không phải mày xem mạng người như cỏ rác hay sao? Thế nào? Cảm giác bị người khác dồn đến đường cùng, thoải mái không?"

Diệp Sở thấm mệt, hai chân vẫn đứng vững nhưng bàn tay cầm súng vì dùng sức quá nhiều nên vết thương bị rách ra, máu cũng vì vậy mà trào ra không ngớt, mắt hiện lên tia sát khí, hắn đứng giữa vòng vây của hơn hai mươi người. Những người này đều là những tinh anh trong đám thủ hạ của trùm Văn Dư. Bọn chúng vây quanh với Diệp Sở từ nãy đến giờ, bản thân đã sớm bị hắn làm cho kinh hãi. Không ngờ hắn lại có thân thủ tốt và sức lực kinh người như vậy, có thể trụ đến tận bây giờ. Nếu là những kẻ khác, đừng nói đến ba tiếng chỉ cần trong vòng hai mươi phút sẽ lập tức bị knock-out.

Hắn nói, giọng nói đã khàn đi rất nhiều:

"Mạng người trong mắt tôi không phải cỏ rác. Cỏ rác thì có thể tùy tiện vứt bỏ, còn tôi lại không thích tùy tiện giết người!"

Đúng lúc này, trùm Văn Dư nhận được tin báo Lâm An Vũ đã đến nơi.

"Cái gì? Lâm lão đại? Chúng ta với họ không có quan hệ, hắn đến đây làm gì?"

"Chuyện của Diệp Sở..."

Lập tức sắc mặt ông ta đại biến, từ vẻ tiểu nhân đắc ý lúc nãy liền hóa một màu trắng xanh. Trùm Văn Dư giận đến sôi ruột, sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc lão sắp báo được thù.

Mặc dù lão không dám đắc tội Lâm thị, nhưng Diệp gia thì lão kiên quyết không bỏ qua.

Lão nghĩ nghĩ, cho dù Lâm An Vũ có đến đây thì sao, là Diệp Sở tự mình đi vào địa phận của lão, lão không làm gì sai. Nếu hôm nay lão giết Diệp Sở ở đây, Lâm thị và Diệp gia cũng không dám làm gì lão đâu. Dù sao ở biên giới, giao dịch cần đến lão cũng còn rất nhiều.

Trùm Văn Dư nhẩm tính thời gian không còn nhiều, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ chạy đến nạp hết đạn vào súng. Lần lượt những khẩu súng hạng nặng được đem ra, đạn lên nòng sẵn sàng bảy viên trong mỗi khẩu. Hai mươi hai người vây quanh Diệp Sở, mỗi người cầm trong tay một khẩu. Chỉ cần trùm Văn Dư ra lệnh "Bắn" thì lập tức Diệp Sở sẽ biến thành cái tổ ong!

Đáng tiếc, súng trong tay Diệp Sở lúc này chỉ còn một viên đạn cuối cùng. Hắn nhìn tình thế trước mắt má trong lòng buông xuôi, ông trời, rốt cuộc vẫn không cho hắn và Lưu Ly kiếp này được ở cạnh nhau. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn:

"Văn Dư, hôm nay tôi chết ở đây, ông cũng sẽ bồi táng cùng tôi thôi!"

Vừa dứt lời, trùm Văn Dư đã gấp gáp ra lệnh:

"Bắn!"

Những tiếng lên đạn "kèn kẹt" vang lên, Diệp Sở chỉ đợi có thế, hắn ngay tức khắc bắn một viên đạn cuối cùng nhắm ngay giữa trán của trùm Văn Dư không lệch một phân rồi sau đó nhắm mắt lại...