Bầu trời bên ngoài âm u ảm đạm, gió heo hút thổi làm lay động những cành cây cổ thụ xanh mướt. Một ít nắng nhợt nhạt ít ỏi chiếu rọi vào khung cửa kính trong phòng bệnh, soi tỏ dung nhan trắng bệch của Ninh Ngọc yên lặng nằm trên giường.
Hai ngày trước, lúc Ninh Ngọc vừa tỉnh lại, cô ta loáng thoáng nghe được Lục Dĩ Phàm ở bên cạnh khóc lóc nói lời xin lỗi. Mở mắt ra thấy mình đang nằm ở bệnh viện, tay được truyền nước còn chân thì băng bó lại một đoàn dày cộp. Trên đầu lại ẩn ẩn đau, Ninh Ngọc nhớ lại hình như lúc đó mình đang muốn chết nên lao ra đường mà không chút suy nghĩ. Tưởng rằng mình chết rồi, nhưng bây giờ nhìn lại hóa ra là không phải.
Ninh Ngọc chậm rãi mở mắt ra, nhìn Lục Dĩ Phàm đỏ mắt ngồi đó cô ta yếu ớt hỏi:
"Dĩ Phàm, chị bị làm sao vậy?"
Vốn định nhấc chân lên đứng dậy, không nghĩ tới vừa muốn đưa chân lên lại không còn cảm giác gì. Giống như đôi chân này chỉ là vật trang trí, không thể điều khiển được. Ninh Ngọc lại cố dùng sức thêm một chút nữa, nhưng mà hình như thân trên và thân dưới không liên hệ, hai cái chân vẫn vô dụng nằm đó. Bởi vì thân thể còn yếu mà lại quá dùng sức nên Ninh Ngọc cảm thấy toàn thân đau nhức, môi mím chặt trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lục Dĩ Phàm thấy Ninh Ngọc tỉnh lại liền nín khóc, lập tức mừng rỡ nói:
"Chị Ngọc, cuối cùng chị cũng tỉnh. Để em đi gọi bác sĩ!"
Chưa kịp nói gì cậu ta đã đi mất, Ninh Ngọc lại vẫn đang vật lộn với hai cái chân kia của mình. Rõ ràng nếu cô ta dùng sức như vậy ít nhất vẫn phải cảm thấy đau chứ, tại sao lại không có cảm giác gì. Ninh Ngọc cũng là người thông minh, nhất thời trong đầu cô hiện ra một lời giải thích nhưng Ninh Ngọc lập tức gạt phăng nó ra.
Không thể được, tuyệt đối không được! Nếu không thể chết được thì phải sống lành lặn, nếu không sống lành lặn thì thà chết đi cho rồi! Nhưng Ninh Ngọc vẫn muốn đợi bác sĩ đến hỏi cho rõ ràng, trong lồng ngực phập phồng không biết là có tư vị gì. Bác sĩ vừa đến, Ninh Ngọc liền nắm lấy tay bác sĩ:
"Bác sĩ, chân của tôi làm sao? Làm sao lại không có cảm giác?"
Bác sĩ lắc đầu an ủi:
"Cô Ninh, chân của cô tạm thời cần theo dõi một thời gian. Đảm bảo không hoại tử hay có bất kỳ triệu chứng đột quỵ nào mới có thể xuất viện!" ông ta vẫn không chịu nói thẳng vấn đề, Ninh Ngọc sốt ruột hỏi:
"Như vậy, tôi... chân tôi rốt cuộc bị gì?"
Bác sĩ nhìn qua Lục Dĩ Phàm, đoán có lẽ cậu chưa kịp nói cho Ninh Ngọc biết. Ông ta cũng không nói nhiều, chỉ thở dài. Lục Dĩ Phàm cũng đứng đó, ánh mắt đau thương nhìn Ninh Ngọc.
Sau khi bác sĩ đi rồi, Lục Dĩ Phàm tưởng Ninh Ngọc sẽ hét lên, điên cuồng gào khóc đập phá mọi thứ. Nhưng không có, cô ta vẫn im lặng nhìn ra ngoài. Duy chỉ có lúc bác sĩ thông báo bị liệt nửa người, thân mình Ninh Ngọc mới run lên nhè nhẹ, tròng mắt dường như có chút đau đớn tột cùng nhưng rất nhanh liền biến mất, chỉ vô lực nói một câu:
"Cảm ơn bác sĩ!"
Bác sĩ cũng lần đầu tiên thấy người chịu đựng cú sốc tâm lý tốt như vậy, nhất thời những lời cần nói liền bị nghẹn nuốt xuống họng. Ông ta cũng biết không còn gì để nói nên đi ra ngoài, y tá cũng đi theo.
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại Ninh Ngọc và Lục Dĩ Phàm. Lục Dĩ Phàm buồn bã nhìn Ninh Ngọc:
"Chị Ngọc, chị..."
Ninh Ngọc phất tay, chỉ bình thản nói:
"Chị mệt rồi, Dĩ Phàm em ra ngoài đi. Chị muốn ở một mình!"
Nói rồi ánh mắt chập chờn nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Dĩ Phàm cũng đi ra.
Từ hôm đó đến giờ, Ninh Ngọc vẫn yên lặng nằm trên giường, chỉ có điều sắc mặt lại tái đi.
Lục Dĩ Phàm không biết còn tưởng Ninh Ngọc thật sự muốn tĩnh tâm một thời gian, nhưng không biết được trong lòng Ninh Ngọc hận thù đang chất cao như núi.