Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 96




Có phải cô đa nghi không? Cứ cảm giác như cô đang bị hai cha con dắt mũi???

Dường như biết cô đã nghi ngờ điều gì đó? Anh vội lên tiếng phân tán sự chú ý của cô:

"Thôi ở đây làm gì? Tới ngôi nhà ma đi, gần tới giờ rồi!" Anh một tay bế Ly Ly, một tay nắm tay cô kéo lại trước ngôi nhà ma.

Cô đứng sững sờ ngay cửa vào hình đầu lâu, hai chân bủn rủn đi không nổi. Mắt trợn tròn nhìn bên trong là một màu tối om, cổ họng nuốt một ngụm nước bọt. Tay cô cứ ôm chặt lấy tay anh không buông, đôi mắt long lanh quay sang nhìn anh:

"Có thể không đi không?"

"Không được, em không đi Ly Ly sẽ rất buồn." Anh nghiêm túc lắc đầu.

"Phải đi?" Cô hỏi lại thêm lần nữa.

Anh không trả lời mà thay vào là một cái gật đầu rất mạnh và kiên quyết. Cô chỉ đành chấp nhận đi theo anh vào bên trong nhưng chân nhích một bước thì lại lùi một bước, mãi vẫn chưa rời khỏi vị trí.

"Em sợ thì cứ đi sát anh này, ôm anh chặt vào cho đỡ sợ." Anh khoác tay lên eo cô trấn an. Cô vừa nghe xong câu nói đó cảm giác sợ hãi dần tan biến thay vào đó là sự ấm áp và an toàn.

"Tôi sẵn sàng rồi, chúng ta đi thôi!" Cô hít thở sâu ổn định lại cơ thể, sẵn sàng để đi vào bên trong.

Anh và Ly Ly vui mừng, hai cha con nhìn nhau cười nháy mắt, Ly Ly ghé sát tai anh dặn dò như một bà cụ non:

"Daddy! Lát vào trong nhớ ôm chặt mami vào nhá, mami sợ ma nên sẽ không phản kháng đâu."

"Ừm."

Sau khi được nhân viên soát vé, bọn họ đi qua tấm màn chắn để đi vào bên trong, bước chân cô có hơi khựng lại rồi bước tiếp. Càng tiến vào sâu bên trong, cảm giác lạnh xương sống, khắp chân tay cô nổi da gà. Đây chỉ mới là màn mở đầu chưa có gì là ghê sợ nhưng cô đã sắp hồn vía bay loạn đến nơi rồi. Cô nắm chặt lấy tay anh đến đau nhức nhưng cô không để tâm, chuyện tập trung sự chú ý của cô bây giờ là cái gì sẽ xuất hiện trước mặt cô. Tiếng hú vang lên, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, cô mắt nhắm mắt mở tiến về phía trước.

"Đừng sợ, có anh đây rồi." Anh đi bên cạnh không ngừng thì thầm bên tai cô. Tay ôm chặt cô vào lòng, đi trước dẫn đường cho cô.

Đi tới khúc rẽ, cô đang tập trung nhìn xung quanh thì:

"Á... Á... Á..." Một con ma vải rơi từ trên xuống trước mặt cô, nó đeo một chiếc mặt nạ hình dạng rất xấu kèm theo là tiếng cười man rợ doạ cô giật bắn người không kìm nổi tiếng hét, cũng may trong đoàn cũng có vài người la hét giống cô. Hai tay cô chuyển từ cánh tay anh sang ôm eo anh.

Anh thầm mừng trong lòng, miệng vừa cười vừa nói:

"Đừng sợ... Ôm anh nè sẽ không sợ nữa."

"Ôi ghê lắm... Sao mà không sợ được?"

"Có em sợ thì có, em nhìn Ly Ly có sợ gì đâu..."

Giờ cô mới để ý Ly Ly không có một chút gì là sợ hãi, cô bé còn đưa tay sờ vào những vật xung quanh.

"Ly Ly không sợ ma sao?" Cô nhìn Ly Ly.

"Mami mấy cái này là giả mà có gì đâu mà mami sợ dữ?" Ly Ly đưa tay cầm lấy cánh tay vải của con ma giơ lên trước mặt cô.

Cô xấu hổ nhìn anh, đến cả một đứa con nít còn biết là đồ giả vậy mà cô lại sợ ba cái thứ này.

"Á... Á... Á..." Tiếng hét thất thanh của ai đó làm cô hú hồn hú vía, cô nhìn về phía trước là một bộ xương người giả rơi vãi trên nền đất. Cô nhìn thẳng vào bộ xương sự sợ hãi dường như đã không còn thay vào đó là sự tò mò đưa tay cầm một khúc xương lên nói:

"Anh! Ly Ly! Nhìn xương này bằng nhựa nè, bóng bóng đẹp quá ha. Như thật í."

"Ừ giống thật đấy." Anh tiếp lời cô.

Cô không còn sợ nữa, cô vừa đi vừa sờ nhưng tay kia vẫn ôm chặt lấy eo anh, nói đúng hơn là anh không cho cô bỏ ra. Dần dần họ đi ra khỏi ngôi nhà ma, anh thả Ly Ly xuống đất. Cô đưa mắt nhìn vào bên trong ngôi nhà ma, quay sang nói với anh:

"Hay chúng ta đi thêm một lần nữa?"

"Em hết sợ ma rồi à?" Anh có hơi giật mình, chứng sợ ma của cô sao nhanh hết thế?

"Tôi không biết... Tự nhiên bây giờ tôi không thấy sợ nữa... Chắc là vì Ly Ly nói đó là đồ giả nên tôi cảm thấy bình thường!"

"Bây giờ chơi trò khác đi, trò này bữa nào anh với em chơi sau." Anh đưa cô và Ly Ly đi tới quầy kem mua ba cây cho ba người. Sau đó bọn họ đi dạo rồi chơi đủ loại trò chơi đến gần sáu giờ tối khu vui chơi đóng cửa mới chịu đi về.

Anh lái xe chở cô và Ly Ly về Lợi gia, cô định bế Ly Ly lên lầu thì bị anh níu lại, cô đành nhờ giúp việc dẫn lên lầu. Đợi hai người đi khuất, cô quay lại nhìn anh hỏi:

"Anh có chuyện gì?"

"Ngày mai em rảnh không?"

"Chi vậy? Mai tôi rảnh mười một giờ trưa!"

"Anh qua chở em đi ăn trưa được không?"

Ưm... Cô trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi để lại cho anh một câu liền đi vào trong nhà:

"Để xem đã... Tôi sẽ nhắn tin cho anh sau."

Anh nhận được câu trả lời của cô vui mừng giơ tay chào tạm biệt rồi còn hôn gió nữa chứ nhưng cô chỉ bĩu môi không thèm.