Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 94




Cô ở trong phòng tắm vệ sinh cá nhân, tắm rửa xong ra ngoài không thấy anh đâu. Nghĩ chắc anh đã về phòng nên cũng không quan tâm, vừa đi xuống lầu thì lại thấy anh đang chơi với Ly Ly. Lợi Tư Vũ thì đã đi làm từ sớm, còn Rania đã về Hà gia. Cô thắc mắc nhìn lên đồng hồ, kim đã điểm mười một giờ, vừa đi xuống vừa hỏi Ly Ly:

"Ly Ly! Hôm nay con không đi học à?"

"Mami! Hôm nay cậu cho con nghỉ." Cô bé nghe tiếng vui mừng quay lại.

"Nghỉ! Sao lại nghỉ? Hôm nay là ngày gì quan trọng à?" Cô nhướn mày khó hiểu, cố nhớ xem hôm nay là ngày gì nhưng vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

"Không có mami. Hôm nay daddy và mami không đi làm, hai người đều rảnh cả ngày ở nhà làm gì? Nên cậu xin cho con nghỉ ở trường để con dắt hai người đi chơi đó." Ly Ly cười tươi, hai chân nhảy tưng tưng trên ghế sofa.

Hừ! Lại là ông anh chết tiệt bày trò!

Cô nghiến răng, chỉ dám chửi thầm trong đầu cái ông anh này. Rốt cuộc cô là em ruột của anh hay là Lâm Tạ Phong. Cứ cảm thấy như mình bị bán đứng vậy, hôm qua và cả hôm nay nữa.

"Mami mệt lắm, con đi chơi với Daddy đi. Mami không đi đâu!" Cô phất phất tay từ chối, khuôn mặt tỏ vẻ không mấy hứng thú.

"Ôi... Mami con không đi rồi. Sao ta? Vậy là hôm nay con không được đi chơi rồi." Anh thấy vậy nói thêm vào câu nói tưởng như "rất bình thường".

"Ngộ không? Liên quan gì đến tôi mà Ly Ly không được đi chơi. Tôi ở nhà thì anh và con bé đi cũng được." Cô ở trong bếp rót một ly sữa tươi, vừa nghe anh nói liền cầm ly sữa ra phòng khách.

"Sao không liên quan? Em không đi thì anh cũng không đi, chẵng lẽ để con bé đi một mình."

"Nhưng... Tôi mệt thì tôi ở nhà, anh cứ đi chơi với con bé đi chứ." Cô không chịu thua vẫn lên tiếng.

"Tư Linh! Em không hiểu hay là cố tình không hiểu, không phải quan trọng là em đi hay anh đi mà quan trọng là con bé muốn cả hai chúng ta. Em chỉ nghĩ đơn giản là con bé vì muốn đi chơi mà nghỉ học ư? Vậy sao không nghỉ hôm qua, hôm kia mà là hôm nay? Vì con bé muốn cả gia đình mình có một bữa đi chơi trọn vẹn, em nhìn đi con bé nó có vui vẻ gì không?" Anh không chịu thua mà nói thẳng cho cô hiểu vì anh nhìn thấy được ánh mắt thất vọng của Ly Ly.

Ly Ly nhìn cô với con mắt ướt át đáng thương, hai tay nắm chặt nhau, bộ dáng năn nỉ. Giọng nói khẽ run run:

"Mami! Đi chơi với con đi, một bữa này thôi. Con muốn cả gia đình mình có một bữa đi chơi, nhìn mấy bạn cùng chang lứa ai cũng có ba có mẹ hết, con buồn lắm. Với lại mấy ngày đây, Mami chỉ toàn ở công ty, không công ty thì ở trong phòng làm việc. Buổi tối con toàn chơi một mình ở ghế sofa, con muốn dô phòng Mami lắm nhưng sợ mami lại tức giận, con không dám. Con hứa sẽ không có lần sau đâu."

Hai bên khoé mắt cô rưng rưng, cảm thấy bản thân có lỗi rất nhiều. Cô vội đi lại ghế sofa ngồi bên cạnh con bé, đặt ly sữa trên bàn, hai tay vòng ôm Ly Ly vào lòng:

"Mami xin lỗi, là mami không hiểu. Ngoan, đừng khóc. Mami hứa sau này sẽ dành thời gian thật nhiều chơi với con được không?"

"Mami! Có daddy nữa được không?" Ly Ly ngước lên nhìn cô.

Cô im lặng không vội trả lời quay sang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô như chờ đợi một điều gì đó phát ra từ đôi môi màu hồng phấn. Ánh mắt cô nhìn ngược lại Ly Ly, cô mỉm cười, tay xoa đầu cô bé:

"Được, nếu con muốn mami sẽ gọi daddy qua chơi với con, chịu không?"

"Dạ được ạ." Ly Ly yêu thương ôm chặt lấy eo cô, cái má phúng phính ửng hồng cạ cạ vào ngực cô.

"Em... Anh ôm được không?" Lâm Tạ Phong nhìn khuôn mặt Ly Ly áp trọn vào ngực cô. Cảm thấy trong người khó chịu kèm theo cảm giác thèm thuồng, anh không ngại mà dang hai tay ra.

"Không! Tôi chỉ vì con bé mới đi chơi với anh thôi đấy. Ở đó mà còn đòi ôm." Cô liếc anh một cái, lắc đầu.

Anh dễ dàng gì mà chịu thua, hai tay vẫn im như vậy, giọng nói đe doạ như nắm chắc phần thắng:

"Không ôm là anh không có động lực, không có động lực là anh sẽ không đi chơi, anh không đi chơi thì con bé sẽ buồn, con bé mà buồn là..."

"Thôi! Tôi ôm anh." Cô cắt ngang lời anh. Hậm hực đành chấp nhận chứ sao. Nhưng anh lại lợi dụng tham lam áp mũi vào giữa ngực cô, một tay bóp bóp eo, một tay "sương sương" sờ cái mông. Cô giật mình đưa tay đánh mạnh vào bắp tay trái của anh, nói nhỏ trách móc đủ cho hai người nghe:

"Anh đừng giở thói biến thái ra! Có con ở đây đó."

"Được rồi." Anh cười cười thả lỏng hai tay, mặt rời khỏi khe ngực cô. Nhìn Ly Ly vẫn ngây thơ không biết là anh vừa mới làm gì cô, nói:

"Ly Ly đói chưa?"

"Dạ rồi ạ."

Anh nhanh chóng đứng dậy bế cô lên, còn cô chưa kịp định hình đã bị nhấc lên không trung, hai tay theo phản xạ ôm cổ anh trụ vững.

"Nào, cả gia đình mình đi ăn cơm. Ăn xong daddy và mami đưa con đi chơi."

Cô liếc xéo anh chửi rủa:

"Anh... Vô liêm sỉ!"

"Liêm sỉ gì tầm này!"