Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 87




"Cái gì? Các cậu canh giữ kiểu gì vậy? Thật là một lũ vô dụng... Mau cho người tìm cô ta nhanh!"

"Dạ... Tôi đi ngay!"

Lâm Tạ Phong từ đầu dây bên kia, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng thì lại nghe được tin tức không tốt này. Chiếc điện thoại bị anh siết chặt, quăng mạnh xuống mặt bàn khiến nó bị vỡ màn hình, ánh mắt giận dữ hung ác đỏ rực.

Yến Nhi trốn thoát! Cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội này mà hãm hại Tư Linh!

Mẹ kiếp! Anh phải nhanh bắt cô ta lại, lần này mà bắt được anh sẽ tăng cường canh giữ chặt hơn!

- -----------------

Lâm gia.

Tất cả các bảo vệ đang ra sức tìm kiếm Yến Nhi. Tên vệ sĩ canh giữ tầng hầm lúc nãy, anh ta bế Đường Hân chạy sộc thẳng vào phòng mà không kịp gõ cửa. Hai tay đặt nhẹ nhàng cô nằm trên giường, miệng gọi lớn:

"Vú Đường!"

"Đường Hân sao vậy?" Vú Đường từ trong bếp, bà đang dọn dẹp thì nghe tiếng gọi liền chạy vào phòng, nhìn Đường Hân khuôn mặt tái mét nhăn nhó, tay ôm lấy bả vai thì lo lắng hỏi.

"Tôi không biết? Cô ấy bị Yến Nhi nhốt trong tầng hầm... Hình như vai cô ấy bị trật..."

"Trật sao?"

Vú Đường vội lấy cái hộp y tế để trong tủ đi lại ngồi bên cạnh Đường Hân. Bả lấy trong đó ra một bình rượu thuốc, thoa lên bả vai của cô.

"Cậu mau đi gọi bác sĩ Tần đi!"

Tên vệ sĩ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Mười phút sau, Tần Hạo trên người áo blouse trắng, theo sau anh là hai y tá. Anh theo tên vệ sĩ đi vào phòng. Thấy Đường Hân nằm đau đớn trên giường, bả vai bầm tím.

"Cô ấy bị trật khớp vai rồi. Tôi sẽ nắn lại xương cho cô ấy... Các người ra ngoài hết đi." Tần Hạo xem xét bả vai cho Đường Hân. Anh quay sang nói với vú Đường và tên vệ sĩ.

Bọn họ liền nghe theo nhanh đi ra khỏi phòng đóng cửa lại. Tên vệ sĩ cũng theo lệnh anh đi tìm kiếm Yến Nhi, chỉ còn lại vú Đường đứng ngoài cửa trông chờ tình hình. Bà đi vào phòng bếp dọn dẹp cũng không quên ngó nhìn trong phòng.

Một tiếng sau, Tần Hạo mở cửa ra ngoài, vú Đường bỏ hết đống giẻ lau trên tay, bà chạy lại hỏi:

"Đường Hân sao rồi bác sĩ Tần?"

"Cô ấy chỉ bị trật khớp vai thôi, tôi đã băng bó cố định lại rồi. Hạn chế di chuyển và vận động mạnh, cô ấy cần phải nghỉ ngơi hai tháng để hồi phục hoàn toàn, trong thời gian đó mỗi tuần nên đến bệnh viện để thăm khám."

"Dạ tôi biết rồi bác sĩ."

Tần Hạo cúi chào vú Đường liền rời đi. Vú Đường cũng cúi đáp lại, bà đi vào phòng, lấy trong tủ ra một bộ đồ bộ thay cho Đường Hân. Từng hành động chậm chạp kĩ lưỡng sợ động đến vết thương của cô.

"Bà ơi!" Đường Hân một tay chống cơ thể ngồi dậy, lưng dựa vào gối.

"Cháu sao rồi? Đỡ hơn chưa?" Vú Đường đưa tay vuốt đi loạng tóc vướng trên mặt Đường Hân, bà lo lắng hỏi.

"Dạ đỡ rồi ạ."

"Có chuyện gì xảy ra với cháu?"

"Trưa nay cháu bưng thức ăn cho Yến Nhi, bất cẩn bị cô ta đánh vào gáy nên ngất xỉu. Đến khi cháu tỉnh lại thì phát hiện cô ta đã bỏ trốn, cháu cố đập cửa kêu cứu nhưng không ai nghe thấy. Lúc đó cháu phát hiện có một cây búa sắt lớn nên cố sức nâng nó lên đập cửa, cây búa quá nặng nên không may cháu bị trật khớp vai."

"Yến Nhi bỏ trốn rồi sao? Sao có thể..." Vú Đường rất bất ngờ, bà không dám tin hỏi lại Đường Hân thêm một lần nữa.

"Phải cô ta ngụy trang là cháu ra ngoài nên không ai nghi ngờ... À đúng rồi bà có số của tiểu thư mà đúng không?"

"Có."

"Mau gọi cho tiểu thư, cháu phải báo cho chị ấy biết Yến Nhi bỏ trốn rồi để chị ấy đề phòng." Đường Hân vội vàng nói, cô chồm người lên trước mặc bả vai đang bị thương.

"Ờ điện thoại bà để trong bếp, đợi bà đi lấy." Vú Đường lật đật đi vào bếp, già cả rồi nên trí nhớ bà không được tốt lắm, vú Đường quên mất bà đã để điện thoại ở đâu, mãi mười phút sau bà mới tìm ra điện thoại để ở trên đầu tủ đựng chén đĩa. Vú Đường cầm lấy điện thoại, tay mở sẵn mã khóa rồi chạy vào phòng đưa cho Đường Hân.

Đường Hân nhìn ngó xung quanh, khi thấy vú Đường cô liền đưa tay đòi điện thoại. Nhận được điện thoại, cô vui mừng lần mò trong danh bạ tên của cô, nhấn vào biểu tượng gọi. Bên kia đã vang lên tiếng: "Tút... Tút... Tút." bắt nối tín hiệu thành công nhưng mãi vẫn không có ai bắt máy. Cô không bỏ cuộc gọi lại một lần nữa, đáp lại vẫn là tiếng: "Tút... Tút... Tút..." kéo dài đến khi nó tự tắt. Đến lần thứ ba vẫn là tiếng: "Tút... Tút..." nhưng may thay phút cuối cùng cô đã nghe được bên đầu dây kia bắt máy:

"A lô Đường Hân! Xin lỗi chị đang có cuộc họp không tiện bắt máy. Em gọi chị có gì không?"

"Tiểu thư... Tiểu thư... Yến Nhi cô ta trốn thoát rồi... Em sợ cô ta sẽ hãm hại chị nên báo cho chị biết để chị đề phòng."

"Yến Nhi, cô ta trốn thoát rồi à? Chuyện gì xảy ra?"