"Đẹp quá!"
Lý Lệ Nhã giơ tay, ngón tay vẽ phác họa cây cầu trong không trung.
"Đây là nơi ba mẹ anh lần đầu gặp nhau. Trước đây nơi này rất thô sơ, vài năm gần đây người ta mới sửa sang lại."
"Anh có vẻ thích nơi này nhỉ?"
"Cũng không phải gọi là thích mà nơi này là nơi lúc nhỏ ba mẹ hay đưa anh tới, nên anh nhớ rất kĩ." Đằng Minh ôm eo Lý Lệ Nhã từ phía sau, mái tóc cô bay phấp phới, anh ta tham lam hít lấy mùi thơm quen thuộc. Đặt cái cằm ngạo nghễ lên bờ vai mảnh khảnh, không khí đột nhiên lãng mạn hắn.
"Chắc đó như là một kỉ niệm đáng nhớ với hai bác, dù gì cũng là nơi hai bác lần đầu gặp nhau."
"Chính vì vậy, anh đưa em tới đây. Anh muốn nơi này cũng sẽ là nơi gắn kết tình yêu của chúng ta."
"Sau này cũng vậy?" Lý Lệ Nhã hơi nghiêng đầu, hai tay nắm chặt tay anh đang đặt trên vòng eo con kiến của cô.
Loading...
"Sau này chúng ta có con, anh cũng sẽ đưa chúng đến đây. Dặn chúng sau này lớn lên hãy đưa bạn gái tới đây, tình yêu của hai đứa sẽ có kết cục viên mãn."
"Sến quá." Lý Lệ Nhã mỉm cười, tận hưởng làn gió hòa quyện cùng mùi cây cỏ, cứ thế tâm hồn cô như lơ lững chìm đắm trong khung cảnh tuyệt đẹp này.
Đằng Minh bất chợt im lặng, chìm vào suy tư, trầm giọng:
"Lý Lệ Nhã!"
"Gì vậy? Sao giọng anh có vẻ nghiêm trọng vậy?"
"Hứa với anh, sau này có chuyện gì đừng rời bỏ anh... Được không?" Đằng Minh vừa nói tay vừa dùng lực ôm chặt cô hơn như sợ Lý Lệ Nhã sẽ nhanh vụt mất.
Lý Lệ Nhã quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta. Lý Lệ Nhã hai tay nâng cao ôm chặt cổ anh, nhìn sâu trong con ngươi sắc bén loáng thoáng cảm giác cô đơn.
"Chắc chắn! Sau này và mãi mãi em cũng không rời xa anh đâu. Chúng ta là một gia đình cho đến già luôn, có con có cháu."
Đằng Minh ghi nhớ khuôn mặt cô, con ngươi có phần xúc động hơi ươn ướt, ánh mắt ôn nhu chất chứa sự yêu thương. Anh từ từ cúi xuống, cánh môi bạc lạnh bắt trọn đôi môi đỏ mọng. Lý Lệ Nhã hạnh phúc, nhắm mắt tận hưởng vị ấm ngọt từ đôi môi, cảm nhận hơi thở nam tính. Các ngón tay linh động sờ tóc sau gáy.
Hai người hôn càng mãnh liệt, cảm tưởng không gian của riêng bọn họ, mặc cho người qua đường không ngừng liếc nhìn. Đến khi Lý Lệ Nhã không còn ô xi, Đằng Minh mới buông tha cho cô ấy. Lý Lệ Nhã xụi lơ, dựa cả cơ thể vào người Đằng Minh, tham lam hít lấy không khí. Đằng Minh ôm lấy cô, hôn lên trán Lý Lệ Nhã rồi thì thầm:
"Anh yêu em!"
Khoảng mười giờ hơn, Đằng Minh chở Lý Lệ Nhã về biệt thự, tạm biệt cô, anh đợi cô ấy đi vào trong Lý Gia an toàn mới rời đi. Đằng Minh về tới khách sạn là hơn mười rưỡi, sau khi tắm xong, anh ta mở laptop nhắn tin với thư ký nói về vấn đề lúc trưa. Cuối cùng, một giờ sáng, Đằng Minh mới đi ngủ.
- -------------
Trưa nay, Tào Khê cuối cùng cũng thi xong hai môn, chỉ còn đợi kết quả. Cô ấy vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy Hắc Tiệp, anh ta đậu xe đối diện trường. Tào Khê nhìn hai bên đường, thấy xe ít đi, cô ấy chạy sang chỗ Hắc Tiệp.
"Anh!"
"Sao? Em thi tốt không?"
"Cũng khá tốt, xém tý em làm không kịp luôn." Tào Khê đưa túi xách cho Hắc Tiệp cầm, hai tay xoa vào nhau, cầm viết mấy tiếng đồng hồ làm tay cô ấy bị chai. Hắc Tiệp nhìn xuống dưới, anh ta cầm tay Tào Khê, ngón tay xoa nhẹ vết chai.
"Đề nhiều lắm hả?"
"Bài em hai câu mà một câu tới ba ý."
"Thôi lên xe anh chở đi ăn. Thi cũng thi xong rồi, đừng nhắc nữa." Hắc Tiệp để túi ở ghế sau, anh ấy vòng qua bên kia mở cửa. Tào Khê liền bước lên xe, lực mạnh đóng cửa xe, Hắc Tiệp điều khiển vô lăng quay đầu xe.
"Thứ năm anh nghỉ, chở em đi thử đồ cưới."
"Ba ngày nữa hả anh?" Tào Khê liền mở màn hình xem lịch.
Hắc Tiệp vẫn nhìn phía trước quan sát đường đi, vừa lái vừa nói:
"Tháng sau đám cưới, nói vậy thôi chứ hết tuần sau là hết tháng rồi. Nếu không chuẩn bị sớm, anh sợ không kịp."
"Anh định đi đâu thử đồ cưới?"
"Chúng ta tới studio của Tư Linh, em ấy có thiết kế riêng cho em rồi. Anh muốn đám cưới của chúng ta sẽ là đám cưới độc nhất trên thế giới."
"Tư Linh không nói gì với em."
"Anh nhờ em ấy giữ bí mật đó."
"Có quá không? Mình tổ chức vừa vừa cũng được mà."
"Đám cưới là cột mốc quan trọng, chỉ xảy ra một lần duy nhất. Anh muốn em mãi ghi nhớ, anh sẽ cho cả thế giới biết em là vợ anh."
Tào Khê không nói gì, mỉm cười rất hạnh phúc, cảm thấy mọi thứ bây giờ như là một sắc màu hồng. Hắc Tiệp liếc nhìn Tào Khê, anh cũng mỉm cười theo cô ấy, anh ta cũng nóng lòng lắm chứ. Chỉ còn mấy ngày là Tào Khê công khai thuộc về anh, Hắc Tiệp không ngừng chờ đợi từng giây từng phút, ruột nóng như lửa đốt, thời gian trôi qua chậm hơn bình thường.