Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 192




Tâm trạng Lý Lệ Nhã cũng đỡ hơn một chút, hôm nay Lý Lệ Nhã dậy sớm, đi xuống lầu làm bữa sáng cho cả nhà. Lý Lệ Nhã cố bước thật khẽ, cô ấy men theo hành lang đi xuống bếp, từng hành động đều rất nhẹ nhàng. Cứ chậm chạp như thế này Lý Lệ Nhã không quen tí nào, nghĩ trong đầu chắc mọi người ngủ say hết rồi, sẽ không nghe thấy tiếng động, chỉ cần Lý Lệ Nhã không mạnh tay, cô ấy cứ thoải mái mở tủ lấy đồ, cứ ngỡ không sao nhưng lại vô tình đánh thức Lệ Kiều, bà rất nhạy cảm với tiếng ồn, Lệ Kiều và Lý Gia Quốc đang ngủ trên phòng, gà còn chưa gáy, bà liền nghe thấy tiếng động dưới lầu, Lệ Kiều nghi hoặc, bình thường giờ này giúp việc chưa dậy, ai lại ở dưới lầu chứ. Bà ngồi dậy, bước xuống giường, đứng ở hành lang ngó nhìn vào trong bếp, điện được bật sáng, ngoài sân sương vẫn còn đọng, lờ mờ không thấy rõ cảnh vật, Lệ Kiều chỉ nhìn thấy được đôi chân. Lệ Kiều bước xuống cầu thang, bà dùng âm giọng vừa phải để không làm phiền người khác:

"Ai vậy?"

"A! Mẹ, sao mẹ dậy sớm vậy?" Lý Lệ Nhã đang kiếm đồ trong tủ lạnh, nghe tiếng Lệ Kiều, cô ấy ló mặt ra, khuôn mặt lem luốc, nhìn vậy đủ hiểu Lý Lệ Nhã chật vật với đống nguyên liệu này như nào rồi.

Lệ Kiều đi vào trong, nhìn cô ấy bà không thể nhịn cười được, bà thắc mắc:

"Nghe thấy lục đục dưới đây nên mẹ xuống xem. Sao con dậy sớm vậy? Đống đồ ăn này là gì?"

"Thật là... Con muốn tạo bất ngờ cho hai người nên cố tình dậy sớm để làm đồ ăn sáng mà mẹ biết hết rồi."

Lý Lệ Nhã xịu mặt xuống, chán nản nhìn Lệ Kiều. Bà bật cười, đánh nhẹ vào trán cô ấy, tiện tay cầm bó rau rồi nói:

Loading...

"Hôm nay dịp gì mà con làm bữa sáng vậy? Chắc cả ngày nay trời mưa rồi."

"Mẹ chọc con hả? Con nấu ăn cũng được chứ bộ." Lý Lệ Nhã lấy trong tủ lạnh ra thịt đông để trong thau nước. Đợi rã đông chắc cũng phải hơn một tiếng, trong lúc đó Lý Lệ Nhã tranh thủ sơ chế các nguyên liệu còn lại.

Lệ Kiều mở tủ lấy rổ nhựa, bà giúp cô lặt rau, sẵn trò chuyện với cô ấy:

"Mấy cái này để giúp việc làm, con làm chi cho cực."

"Con muốn một lần làm bữa sáng cho gia đình."

"Hôm qua hai đứa nói chuyện xong, con có vẻ vui hơn. Thật sự ổn chứ, mẹ lo lắm đó."

"Mẹ yên tâm đi, con đã suy nghĩ rất kĩ."

"Nếu không ổn hãy tâm sự với mẹ, con nhớ chứ?"

Ánh mắt bà hiện vẻ lo lắng, Lý Lệ Nhã mỉm cười, lau người sạch sẽ rồi ôm lấy Lệ Kiều, trấn an:

"Con nhớ mà. Con gái mẹ lớn rồi, con biết mình phải làm gì, mẹ yên tâm đi, có Thẩm Tư Linh và Lâm Tạ Phong giúp con. Con sẽ có tin tốt cho mẹ mà."

Lý Lệ Nhã vùi đầu vào lòng bà, sự ấm áp bao trùm lấy cô ấy. Lệ Kiều lắc đầu, bà áp hai tay lên má Lý Lệ Nhã:

"Mẹ biết con còn nhớ anh ta, đừng làm gì dại dột nhé con."

"Mẹ lo xa rồi đó, mẹ hiểu con như thế nào mà. Thôi để con tranh thủ nấu cho xong, còn sớm nên mẹ lên nghỉ ngơi đi, nhiêu đây con làm được mà." Lý Lệ Nhã cầm rổ rau để sang kệ bếp, cô ấy đẩy bà từ sau lưng, Lệ Kiều chưa kịp phản ứng đã bị đẩy tới chân cần thang.

"Để mẹ tự đi, con không cần đẩy mẹ đâu."

"Mẹ nghỉ ngơi đi, khi nào xong con gọi."

"Được thật không?"

"Thật mà, mẹ suốt ngày nghi ngờ con thôi, chút nữa mẹ sẽ biết tài nấu nướng của con gái mẹ như thế nào."

Lệ Kiều nhướn mày, bà đi lên phòng.

Nghe tiếng đóng cửa, Lý Lệ Nhã vội lấy điện thoại tìm kiếm công thức, trên mạng đã chỉ rõ ràng cách nấu, Lý Lệ Nhã chỉ việc làm theo, cô ấy vừa chế biến vừa nhìn vào màn hình, rất nhanh một tiếng sau đã nấu xong, cũng vừa lúc gà gáy, mọi người thức dậy. Lý Lệ Nhã dọn dẹp nhanh, cô ấy rửa bát, quét nhà,... Giúp việc ra khỏi phòng, bắt đầu làm việc, nhìn thấy Lý Lệ Nhã, bọn họ giật mình, càng kinh ngạc hơn khi lần đầu tiên bọn họ thấy cô ấy dậy sớm như vậy, bữa sáng đã nấu xong, căn bếp cũng sạch sẽ không một vết bụi.

"Cô chủ, việc này để chúng tôi làm." Một nữ giúp việc chạy lại, định cầm cây chổi thì bị Lý Lệ Nhã đẩy nhẹ sang một bên. Cô ấy chỉ tay vào căn bếp, nói với các nữ giúp việc:

"Tôi nấu xong bữa sáng rồi, mấy cô mau bưng ra bàn đi, gọi ba mẹ tôi xuống dùng bữa."

"Dạ cô chủ."

Giúp việc vội vàng tuân lệnh, người thì múc thức ăn, người chuẩn bị muỗng nĩa. Năm phút, đồ ăn đã bày hết ra bàn, cũng lúc này, Lệ Kiều và Lý Gia Quốc từ trên phòng đi xuống, nhìn bàn ăn thịnh soạn hai ông bà rất bất ngờ.

"Giỏi lắm." Lệ Kiều vỗ tay tán thưởng Lý Lệ Nhã khiến cô ấy rất vui, cũng khá ngượng ngùng.

Lý Gia Quốc cũng rất ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Lý Lệ Nhã rồi nhìn bàn ăn, đầu cúi sát, ông ngửi thấy mùi thơm, không cưỡng nổi tay bóc một miếng cho vào miệng:

"Hôm nay tự nhiên đòi nấu bữa sáng, bộ không ổn hả con?"